Chương 12: Ivy và Ngải Huyền (2)

“Vy…?”

“Vy, mau mở mắt!”

“Vy…”

Ivy cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve ôn nhu trên mặt cô. Một mùi xì gà quen thuộc khiến ý thức của cô bắt đầu tỉnh táo. Cô mở mắt…

Nơi này là…?

“Vy, Vy!”

“Huyền…. Cha? Anh?”

Bây giờ trước mắt của Ivy là cha cô- hầu tước Modle Liette và anh Ngải Huyền.

“Anh! Cha! Con... con đã trở về!?” Ivy hưng phấn muốn ngồi dậy nhưng lại bị Ngải Huyền ấn nằm xuống giường.

“Nghỉ ngơi cho tốt, thân thể của em còn đang rất yếu.” ngữ khí dị thường lạnh như băng khiến Ivy nhìn Ngải Huyền vài lần, đây chính là anh Ngải Huyền ư? Trong ấn tượng của cô, anh Ngải Huyền luôn quần áo chỉnh tề, mùi nước hoa dễ chịu, râu ria được cạo sạch sẽ cùng một nụ cười ôn nhu. Nhưng mà bây giờ, trước mắt cô là một Ngải Huyền hoàn toàn khác, trong ánh mắt dường như có tơ máu, trên cái cằm vốn sạch sẽ bây giờ đã mọc rất nhiều râu ria lởm chởm, áo sơ mi xộc xệch, trên người lại tỏa ra mùi đặc hơn cả dạ yến thảo* rất khó chịu.

((dạ yến thảo: một loại hoa có mùi hương phảng phất mùi benzen nhưng dịu và nhẹ nhàng)))

Ivy muốn mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không đợi cô mở miệng, hầu tước Modle Liette đã lao đến, lo lắng hỏi, “Vy Vy, một tuần qua con đã đi đâu?”

“Đi đâu…” Ivy đang tự hỏi phải trả lời vấn đề này như thế nào, đợi chút…,”Cha nói là một tuần sao?”

“Đúng vậy, con đã mất tích suốt một tuần. Cha đã điều động cả lực lượng cảnh sát lục soát tất cả các ngóc ngách của nước Anh nhưng vẫn không thể tìm thấy con. Nhưng vào đêm hôm qua, Ngải Huyền đã tìm thấy con ngất xỉu trong nhà.”

“Chỉ một tuần thôi sao?” Ivy thì thào nói. Rõ ràng lúc ở Ai Cập đã trôi qua một tháng nhưng ở hiện tại mình chỉ mất tích có một tuần. Cô cúi đầu nhìn cổ tay, phát hiện chiếc vòng vẫn còn ở đó. Cô hít một hơi thật sâu, đem vòng tay giấu dưới chăn, “Con không nhớ rõ....”

“Cái gì?”

“Con không nhớ mình đã đi đâu trong suốt một tuần này.” Tự hỏi một chút, Ivy cảm thấy nói dối là tốt nhất. Nếu không thì cô cũng chẳng biết giải thích như thế nào. Đeo vòng tay rồi bay đến Ai Cập cổ đại? Cách ba nghìn năm ? Ha, đúng là cười chết mất. Vì tránh để người khác nói cô bị điên, tốt nhất cô nên cẩn thận lời nói của mình.

Ngải Huyền đứng một bên cau mày, sắc mặt âm trầm .

Hầu tước Modle Liette đau lòng xoa đầu của Ivy, “Vy Vy đáng thương của ba, nhất định là con đã chịu nhiều cực khổ. Kể từ bây giờ ba sẽ sái vệ sĩ đi theo bảo về con 24/24. Kẻ nào dám bắt cóc Vy Vy của ba, ba sẽ khiến hắn thảm hơn cả khủng long.”

Hầu tước nghĩ đến những người muốn tranh quyền đoạt thế mà bắt cóc Ivy. Tuy chuyện này không phải xảy ra lần đầu nhưng nếu để ông bắt được tên bắt cóc thì ông sẽ khiến hắn thảm hơn cả khủng long, không chừng cả gia đình của hắn cũng không thoát được.

Ivy thở dài. Tuy cô rất ghét những người trong gia tộc nhưng vì lời nói dối của mình mà khiến họ mất mạng thì thật sự không ổn a. Haiz, từ bây giờ lại phải mang theo mấy cái đuôi rồi. Cô bĩu môi.

“Hầu tước, ba giờ chiều nay ngài có cuộc gặp mặt với Nữ hoàng.” tiếng quản gia từ trong bộ đàm vọng ra.

Hầu tước Modle Liette lớn tiếng thờ dài, “Lão thái thái này không biết sắp xếp gặp mặt vào thời gian khác sao?” Cả nước Anh chỉ sợ có mỗi ba của Ivy dám xưng như vậy với Nữ hoàng. Ông đành vội vàng mặc thêm một chiếc, tiến đến hôn lên trán Ivy một cái, “Vy, ba ra ngoài một chút, Huyền sẽ thay ba chăm sóc cho con. Tối nay ba sẽ lại đến thăm con.”

“Vâng~ Ba chú ý an toàn nha.” Ivy bày ra bộ mặt cục cưng ngoan tươi cười, ngọt ngào vẫy tay tạm biệt hầu tước.

Quả nhiên là con gái đáng yêu của ông. Rốt cuộc là ai dám cả gan bắt cóc tiểu công chúa đáng yêu của ông đi? Nếu mà bị ông phát hiên, ông nhất định sẽ không tha cho kẻ đó! Hầu tước Modle Liette trên đường đi gặp Nữ hoàng, biểu tình ôn nhu lúc nãy đã không còn sót lại một chút gì.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Ivy và Ngải Huyền.

Không khí có chút xấu hổ khiến Ivy bối rối, cô cúi đầu không dám nhìn Ngải Huyền. Cô cảm thấy anh Ngải Huyền tâm tình đang không được tốt lắm, nhưng cô không biết tại sao. Theo kinh nghiệm của cô, tình huống này tốt nhất không nên mở miệng.

Nhưng Ngải Huyền giống như không muốn mở miệng trước, chỉ yên lặng ngồi trên giường cạnh Ivy, mở to con mắt mà nhìn cô chằm chằm.

“Anh Huyền…..”

“Vy …..”

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại im lặng, tránh ánh mắt của người đối diện.

“Vy, em nói trước đi.”

“Không không không, anh nói trước đi.”

Lại một trận trầm mặc.

“Em rốt cuộc là đã đi đâu?”

“Em, em….đã quên.”

Lại một trận trầm mặc giống như lúc đầu.

“Ivy!” Ngải Huyền chậm rãi xoay người nhìn Ivy. Ivy thầm kêu không ổn, anh Ngải Huyền lại gọi mình như vậy, khẳng định là có chuyện không tốt. Cô theo bản năng lùi lại phía sau.

“Anh không nói cho ba biết em biến mất trong một chùm sáng bởi anh biết ba sẽ không tin. Cho nên…” Ngải Huyền chậm rãi nói, “Anh chắc chắn là em nhớ được, chỉ là em cảm thấy nói ra sẽ không ai tin hoặc là em cảm thấy không cần nói.”

Quả nhiên là anh Ngải Huyền…

“Cho nên, nói cho anh biết, một tuần qua em đã đi đâu?”

Ivy tự hỏi, sau đó nhẹ nhàng nói, “Em quên…” Cô không định là sẽ nói, không muốn nói cho bất kì ai bởi vì chính cô cũng không thể tin được những chuyện xảy ra với cô.

Đôi lông mày thanh tú của Ngải Huyền nhíu lại, trong ánh mắt hiện rõ hai chữ “không tin”. Còn có, sau mấy giây lại xuất hiện một tia phức tạp nhưng chính anh cũng không cảm nhận được.

“Vậy thì anh sẽ hỏi em một chuyện khác…” Ngải Huyền nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình, để lộ ra con ngươi màu xanh nước biển, “Bifitu là ai?”

??????

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, mặt Ngải Huyền lại càng giống như băng sương. Trong ánh mắt có một trận bão táp nhưng bên ngoài anh vẫn cố tỏ ra tĩnh lặng như thường.

“Em luôn gọi cái tên này trong lúc hôn mê.”

Cô? Gọi tên Bifitu??????

“Ivy!” Ngữ điệu của Ngải Huyền tuy rằng vẫn ôn hòa như trước nhưng vẫn không che giấu được biểu cảm trong mắt, “Rốt cuộc là em đã đi đâu?” Bifitu, đó là tên của một người con trai ngoại quốc. Chẳng lẽ Ivy đã ở cùng một chỗ với hắn ta trong suốt một tuần qua sao? Rốt cuộc hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Ivy... thích hắn ta? Không thể ngăn cản tâm của mình, Ngải Huyền đem tất cả mọi lý do đoán được mà cắn nuốt.

Nhìn Ngải Huyền đen mặt, Ivy nhỏ tiếng hỏi, “Anh Ngải Huyền... sẽ không phải là anh ghen đó chứ.” Thất ao? Trong lòng cô có chút mừng thầm.

Ngải Huyền theo bản năng quay đầu đi, không nghĩ ngợi mà phản bác, “Nói ngốc cái gì vậy? Em là em gái của anh, anh đương nhiên phải quan tâm em rồi.” Thật là như vậy sao? Ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Nhưng câu nói không suy nghĩ này của Ngải Huyền như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của Ivy. Miệng cô bất giác nhếch lên một nụ cười chế giễu, vì sao còn ôm hy vọng để rồi tự rước lấy nhục a.

“Anh vì sao muốn biết. Dù sao anh cũng sẽ kết hôn với Mina, anh vì sao lại còn muốn xen vào chuyện của em? Cho dù em yêu ai, kết hôn với ai cũng không liên quan đến anh.”

“Vy Vy, anh…”

“Anh ích kỉ quá rồi đấy. Anh tìm được hạnh phúc, tại sao lại không cho em đi tìm hạnh phúc của mình?” Ivy giận dỗi chùm chăn kín đầu, xoay người vào trong. Cô không muốn để anh Ngải Huyền thấy nước mắt của mình.

“Vy Vy.”

“Đi ra ngoài.”

Ra khỏi phòng, trong lòng Ngải Huyền rối tinh.

Tâm bình tĩnh lại một lần nữa bị quấy rầy, lại là vì cô, không phải là em gái hắn, mà là người con gái tên là Ivy. Hai mươi sáu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn không biết phải làm cái gì.

Đây là quyết định chính xác, thật là chính xác sao?

Đau quá….