Chương 74: Cầu nguyện (1)

Chẳng biết lúc nào, giống như ngừng rơi, nhưng trong đầu vẫn mơ mơ màng màng làm nàng không muốn mở to mắt. Đã qua không biết bao lâu, chỉ cảm thấy ai đó nắm chặt bờ vai nàng, dùng sức lay động. Dần dần bên tai truyền đến âm thanh của nước sông cọ rửa hai bên bờ sông, thân thể cảm thấy sự thô ráp của cát, sức lắc lư không giảm chút nào.

Chịu không nổi, Ngải Vi chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt là gương mặt thiếu niên tuấn tú. Hắn có hai con ngươi màu hổ phách đẹp phi thường, trong tầm mắt mang theo kinh hỉ rồi lại có vài phần khó có thể tin. Giây phút này, Ngải Vi chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc nhưng lại có chút không quen. Nàng trợn tròn mắt sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới hơi do dự nhẹ nhàng kêu lên: "Bỉ Phi Đồ?"

Nàng chống đỡ ngồi dậy, hai tay nắm lấy gò má của thiếu niên, vui vẻ cười: "Ta không cẩn thận lại ngủ mất, xem ra ngươi tới trước."

"Làm gì vậy...nữ nhân này, thả ta ra!" Thiếu niên hơi ngượng ngùng mà bỏ tay nàng xuống, vừa có chút oán trách: "Vừa mở mắt đã nói mê sảng..."

Ngải Vi giống như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục ôm lấy mặt của hắn. Nhưng trong trí nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ôn nhu này thay đổi không ít, nàng hơi nhíu lông mày, nhìn kĩ thiếu niên ở trước mặt.

Ánh mắt màu hổ phách, lông mày rậm, cái mũi cao ngất, da hơi màu đồng. Có chỗ nào khác nhau cơ chứ?

Bỉ Phi Đồ thấy nàng có chút không hiểu, cũng quên giãy dụa mà có chút kỳ quái nhìn nàng: "Sao, làm sao vậy?"

"Ngươi..." Ngải Vi nhìn hắn, sau đó nở nụ cười, con mắt màu xanh lam tràn ngập ánh mắt đầy sức sống: "Như thế nào mới một ngày mà trông gầy đi một chút."

"Hừ, ngươi nói cái gì". Bỉ Phi Đồ lườm nàng, sau đó đứng lên, đưa tay muốn kéo nàng lên: "Trải qua nhiều năm như vậy, ta chẳng lẽ không lớn lên sao?"

Ngải Vi lại ngẩn người. Chân của hắn đúng là dài hơn một ít, trước kia còn cảm giác là cậu bé mập mạp đáng yêu bây giờ thì toàn bộ là bắp thịt gầy gầy. Hắn đã không phải là cậu bé nhỏ rồi, hắn hiện giờ là một thiếu niên rồi. Ngải Vi mượn sức một bên tay của hắn mà đứng lên.

Trước đây cậu bé nhỏ chỉ cao tới ngực nàng thì nay thấp hơn nàng có một chút xíu, rốt cuộc đã qua bao lâu thời gian vậy. Nàng có chút cảm giác khó chịu, nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Bỉ Phi Đồ nhìn nàng: "Mười hai tuổi, còn ngươi?" Mười hai tuổi, nhìn như vậy, như thế nào đã qua bốn, năm năm...

Ngải Vi dừng một chút, bản năng muốn thành thật trả lời là "không biết", bởi nàng kỳ thật còn chưa từng nhìn qua rốt cuộc hình dáng của mình ra sao. Nhưng nói như thế... hắn nhất định sẽ không tin, vì vậy nàng trấn tĩnh nói: "Ngươi thấy ta bao nhiêu?"

Bỉ Phi Đồ nghiêng miệng: "Chị ta đã từng nói với ta, phụ nữ tới độ tuổi nhất định sẽ không cao lên nữa, chỉ có nhiều nếp nhăn hơn thôi, giống như vòng tuổi của cây vậy. Nhưng ta không có hứng thú nghiên cứu nếp nhăn của ngươi."

Vòng tuổi của cây? Cái này!! Ngải Vi có chút giận. Uổng công nàng vừa nhìn thấy Bỉ Phi Đồ đã rất vui vẻ, nàng bây giờ thật muốn ném hắn, tự mình đi qua không cần hắn đỡ. Do dự mà rốt cuộc tự mình quay người đi, bỗng nhiên thấy tay lại bị hắn giữ thật chặt. Nàng có chút kinh ngạc, quay đầu lại cau mày nhìn về phía hắn.

"Ngươi lại muốn đi rồi hả?"

Đi...? Đi đâu? Ngải Vi nhìn Bỉ Phi Đồ, lại như thế nào không thể nói nên lời. Sâu thẳm trong nội tâm của nàng muốn ở bên cạnh hắn, nàng không muốn đứng ở một nơi hoàn toàn là bóng tối cũng không muốn rơi vào trong huyết hồng làm người ta khủng hoảng. Nàng quyến luyến người đứng trước mắt, cùng bàn tay ấm áp.

Cho dù nàng không biết hắn là ai, hắn và nàng, đến cùng là đúng hay không.

Nàng một mực trầm mặc, hắn liền dùng một ít sức: "Không cần đi, ở đây cũng được."

Vì vậy, một lát sau, nàng lặng yên cùng ngồi với thiếu niên trên cát cách sông không xa, co chân, hai tay ôm thật chặt lấy bắp chân trắng noãn. Nhìn nước sông tráng lệ cách đó không xa, có chút nhàm chán mà ngẩn người. Dòng sông rộng rãi, từ tâm dòng sông sang hai bên hiện ra màu xanh thẫm thay đổi dần thành màu xanh lam nhàn nhạt. Mặt trời treo trên không trung tạo ra vòng tròn màu vàng, chậm rãi quá độ thành vầng sáng màu cam cực lớn, sắc thái nặng nề ở trên trời nhuộm ra đến chóng mặt, kéo dài đến đường chân trời xa xôi.

"Nơi này chính là lần trước đã nói đến, sông ni...gì nhỉ."

"Sông Nile." Bỉ Phi Đồ miễn cưỡng trả lời nàng: "Là sông mẹ của Ai Cập, nhờ ngươi nhớ kĩ cho."

Ngải Vi lè lưỡi không nói. Hai người cứ như vậy ngồi một chỗ không nói một lời. Rất nhanh Ngải Vi liền thấy da mình hơi nóng một chút, Ngải Vi xê dịch sang một bên, lập tức không khỏi nghiêng đầu nhìn Bỉ Phi Đồ. Nàng thấy hắn toát ra biểu cảm lo lắng kỳ quái, như thấy hắn có chuyện gì đó muốn nói nhưng thiếu niên vẫn im lặng không nói gì, con mắt màu hổ phách trong suốt lặng yên nhìn về phía sông. Bộ dáng ưu buồn như vậy không có chút nào giống hắn, tuyệt đối không như hắn ngày trước.

Ngải Vi gãi đầu, quyết định mở miệng trước phá vỡ cục diện bế tắc.

"Này...hôm nay tại sao lại một mình đến bờ sông thế?"

Thiếu niên không trả lời.

Ngải Vi nhíu nhíu mày, nhặt lên một cục đá dùng sức ném vào nước sông đang chảy hùng hồn cách đó không xa. Cục đá đυ.ng chạm vào mặt nước, khơi dậy bọt nước nhỏ nhưng rung động còn chưa kịp khuếch trương đã bị dòng nước lưu động chảy xiết nuốt vào.

"Lần trước ngươi về nhà là có chuyện gì vậy?" Ngải Vi lại bắt đầu nói, khi hỏi tới đây nàng nhìn thấy bả vai Bỉ Phi Đồ có chút rung lên nhưng sau đó vẫn lựa chọn trầm mặc.

Nàng thở dài một hơi, thân thể hơi nghiêng về sau: "Làm sao ngươi vẫn không hề đáng yêu gì cả...À, đúng rồi, cậu bé tên Tháp Lợi thế nào rồi nhỉ?"

Nói tới đây, thiếu niên thoáng cái đứng lên, đưa lưng về phía trời chiều vô hạn, đưa tay về phía nàng.

"Ta phát hiện ra một chỗ khá hay, ta dẫn ngươi đi nhé?"

"Hả?" Ngải Vi sửng sốt.

"Đi thôi". Thiếu niên dùng sức lôi kéo Ngải Vi, tay của hắn cũng rất lớn, sức lực cũng lớn ngoài dự đoán, thoáng cái đã kéo Ngải Vi đứng lên. Không còn là hắn lúc bảy – tám tuổi nữa, lúc đó Ngải Vi còn lôi kéo hắn chậm rãi đi trên đường, bây giờ hắn có chút dùng sức lôi kéo Ngải Vi, cực nhanh tiến về phía một bên bờ sông. Bỉ Phi Đồ đi đường rất nhanh, cánh tay cũng rất to lớn, trẻ con mười hai tuổi đều như vậy ư? Có phải thiếu niên cổ đại sẽ phải chịu nhiều huấn luyện?

Cảm thấy sắc trời dần tối, tầm mắt vẫn không thấy có gì đặc biệt. Ngải Vi có chút kỳ quái hỏi: "Muốn đi đâu đây? Trời tối, ngươi không về nhà thì không an toàn đâu."

"Nói nhiều".

Ngải Vi thật muốn đánh vào tay mình, khi không lại đi lo lắng cho tên tiểu tử thối này. Mình đúng là ngốc.

"Được rồi, đừng cáu kỉnh nữa, tới nơi rồi". Thiếu niên ném cho Ngải Vi một câu xem như an ủi, cẩn thận dìu nàng đến một chỗ cao hơn.

"Ta? Cáu kỉnh?" Ngải Vi có chút bất mãn mà lẩm bẩm: "Ngươi nói chuyện không để ý chút nào, muốn đi nơi nào thì đi, tên nhóc bốc đồng còn nói người khác".

Bỉ Phi Đồ quay đầu lại liếc nhìn Ngải Vi, con ngươi màu hổ phách thoáng xa xầm: "Ngươi bốc đồng mới đúng, rõ ràng đã đồng ý mà cũng không nhớ rõ". Ngải Vi ngẩn người, có chút không hiểu hắn nói gì, lúc này hắn lại tập trung tinh thần đưa Ngải Vi đang suy tư kia lên chỗ cao hơn.

Đây là một nơi tương đối cao cách khoảng một dặm là đến bờ sông. Ngải Vi đứng ở phía trên còn có thể thấy dưới chân đầy cỏ mượt, cách đó không xa bắt đầu thấy le lói có chút đèn lửa bắt đầu thắp sáng, một mặt khác của bờ sông dần chìm vào đường chân trời, mặt trời nhuộm thành màu vàng màu đỏ của sa mạc. Ngải Vi chuyển hướng nhìn Bỉ Phi Đồ: "Ngươi muốn ta nhìn cái gì?"