Chương 73: Phiên chợ Thebes (2)

Ngải Vi do dự một chút, lại không biết mở miệng như thế nào. Nàng có phải có quan hệ gì với Tháp Lợi...hoặc như người Phoenician? Nơi Tháp Lợi muốn đi có phải là nơi nàng cũng muốn đi? Vậy nàng có nên đi theo Tháp Lợi xem xem thế nào ... bên miệng Ngải Vi có rất nhiều lời muốn nói. Nhìn về cậu bé Tháp Lợi khoảng 7, 8 tuổi trước mắt, lời nói giống như ngăn bên miệng, nói không nên lời.

Mở miệng như thế nào đây?

"Nói cho ta biết tên ngươi là gì được không nào? Như vậy, lần sau lúc trở lại ta có thể hẹn gặp ngươi." Thấy Ngải Vi thật lâu không nói, Tháp Lợi ngược lại mở miệng trước. Ngải Vi dừng một chút, sau đó nghiêng đầu nói: "Ta nhớ không rõ lắm, cứ gọi là Ngải Vi đi."

"Phải đi thì đi đi". Bỉ Phi Đồ đứng một bên từ nãy rốt cuộc cũng nói, hắn nhặt đôi xăng đan của mình ném cho Tháp Lợi: "Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập."

Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập... Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập. Đây chính là Ai Cập, Ngải Vi cũng không ghét hắn nói như vậy.

Tháp Lợi bĩu môi, nhưng thấy âm thanh bên chợ bên kia gọi hắn có vẻ lo lắng, hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không tranh cãi với Bỉ Phi Đồ, chỉ có chút hờn dỗi ném trả lại đôi dép xăng đan cho Bỉ Phi Đồ, sau đó nói với Ngải Vi: "Ta sẽ còn trở lại, chờ ta trở về từ Hittite, ta sẽ quay lại tìm ngươi".

Ngải Vi nhìn hắn, mờ mịt gật đầu, thấy thế Tháp Lợi cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng ngời. "Đợi ta trở thành vương tử Hittite, lúc đó ta sẽ trở lại." Nói tới đây, hắn chợt nghiêng người về phía trước, ngoác miệng ra, khẽ chạm nhẹ vào má Ngải Vi. Ngải Vi ngẩn người, hắn đã lộ ra dáng cười tươi, vừa phất tay vừa bước nhanh về chỗ sâu nhất trong phiên chợ.

"Hừ, vương tử Hittite có gì đặc biệt hơn người". Bỉ Phi Đồ lười biếng đi qua, đi vào chiếc giày xăng đan. Nhìn Ngải Vi vẫn còn đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Tháp Lợi dần biến mất, hắn nhặt lấy đôi giày vải hoa sen trắng lên, ném đến bên chân Ngải Vi: "Này, ngươi đi vào đi."

"Bỉ Phi Đồ". Ngải Vi không giải thích được mở miệng.

"Hả?"

"Ngươi có thấy chúng ta giống nhau không?"

"Ai?"

Ngải Vi chỉ chỉ về phía Tháp Lợi. Bỉ Phi Đồ liền nhếch miệng: "Làm sao thế được, hắn không phải đã nói rồi sao? Hắn là người Phoenician".

"Người Phoenician...không tốt sao?" Ngải Vi nghiêng đầu nhìn về phía cậu bé đứng trước mình.

Con mắt màu hổ phách bỗng nhiên trợn to, sau đó hai tay ôm ngực tạo ra bộ dạng ngang bướng: "Ngươi là người ngoại quốc, khả năng không biết. Người Phoenician là dân tộc bán hàng rong, là dân tộc trên biển, lấy thuyền làm vật trung gian, bốn biển là nhà, sinh sống ở khắp nơi. Theo kinh tế trước kể, là tiến vật có thực, theo chủng tộc trước kể, so với Ai Cập, Hittite, Ashur thì rất thua kém... Đứa trẻ kia thậm chí ngay cả người Phoenician cũng như không."

Âm thanh non nớt nói đi nói lại nhưng đạo lý rõ ràng, đối với dị tộc không khỏi hiện ra chút kỳ thị: "Phụ...Pharoh đã quá khai sáng rồi, nếu là ta, tuyệt đối sẽ không để mấy thứ chủng tộc phức tạp này tùy ý ra vào Thebes."

Ngải Vi nháy mắt mấy cái. Bỉ Phi Đồ giống như ý thức được cái gì đó, có chút không được tự nhiên gục đầu xuống: "Ngươi mặc dù nhìn cũng kỳ lạ nhưng cũng có chút ý nghĩa".

Ngải Vi chậm rãi ngẩng đầu: "Nếu có ngày không có người ngoại quốc đến Ai Cập, đoán chừng quốc gia này chẳng mấy chốc sẽ bị diệt vong".

"Ngươi nói gì! Không cho phép nói bậy". Không khỏi giận dữ, Bỉ Phi Đồ có chút giơ chân.

"Nếu như quả thật là có tài thương thuyết với người ngoại quốc thì cho dù vì quốc gia làm việc đó cũng không phải là việc xấu. Chỉ dựa vào chủng tộc mà kết luận không giao thương thì có lẽ là quá phiến diện à nha". Ngải Vi nói phân nửa, nhìn bộ dạng hết sức chăm chú của Bỉ Phi Đồ cũng thấy mình có chút kỳ quái tại sao lại có những lý luận này, nàng không nói thêm gì nữa, hơi cười: "Ngươi về sau sẽ biết".

"Hừ". Bỉ Phi Đồ muốn tranh cãi với Ngải Vi, hắn vừa muốn mở miệng đã bị một tiếng gọi vội vã cắt đứt.

Chủ nhân của tiếng gọi thoạt nhìn là thiếu niên khoảng 10 tuổi. Hắn có chút lo lắng chạy đến bên Bỉ Phi Đồ, bước chân dừng lại cách hai người khoảng ba bước. Hắn có một đôi mắt bích lục, mái tóc màu đỏ giống như ngọn lửa mạnh mẽ lúc nào cũng có thể bùng cháy, hắn ăn mặc chỉnh tề, dáng người rắn chắc, giơ tay nhấc chân đều đâu ra đấy, hiển nhiên là được huấn luyện rất chặt chẽ.

"Điện...Thiếu gia". Thiếu niên tóc đỏ nhìn lướt qua Ngải Vi: "Đã xảy ra sự kiện lạ, xin ngài lập tức phản...trở về".

"Có chuyện gì thì để đến tối ta sẽ trở về". Bỉ Phi Đồ không để ý ý tứ, hắn phân phó với thiếu niên đứng một bên cung kính với hắn mà không để ý giữa những câu nói kia có ý thúc giục hắn rời đi. Ngải Vi nghĩ, Bỉ Phi Đồ chắc là một thiếu gia thật, mặc dù lôi thôi lếch thếch nhưng những thứ trên người hắn đều là thứ đáng giá.

Thấy bộ dạng thiếu niên tóc đỏ có phần khó xử, Ngải Vi vỗ vỗ bên vai Bỉ Phi Đồ: "Ngươi mau trở về đi, hắn hẳn có chuyện rất khẩn cấp tìm ngươi. Ta vẫn sẽ ở chỗ này, lúc khác tới chơi thì tìm ta".

"Thật vậy ư?" Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, ánh mắt màu hổ phách chớp chớp.

Ngải Vi gật đầu dù nàng thậm chí không biết mình tiếp theo nên đi đâu. Nhưng nàng cũng không muốn làm khó xử thiếu niên tóc đỏ kia. Lời nói dối có thiện ý không phải là lừa gạt.

Bỉ Phi Đồ nở nụ cười, dáng cười thanh tịnh giống như mặt trời mới lên, sáng ngời mà tinh khiết. Quay mặt về phía khuôn mặt khả ái, Ngải Vi cảm thấy có chút áy náy. Bỉ Phi Đồ gật đầu với thiếu niên tóc đỏ, thấy bộ dáng thiếu niên như trút được gánh nặng, Ngải Vi lại một nữa tự thuyết phục lòng mình là không có làm gì sai, đây cũng không phải là ác ý lừa gạt, vì vậy nàng cũng gượng cười. Bỉ Phi Đồ nhún vai, giả bộ như không thèm để ý đến bộ dạng của Ngải Vi: "Ngày mai ta lại đến, đến bờ sông đi".

Ngải Vi vô thức gật đầu. Ngày mai, ngày mai chắc có lẽ rất dài, hay là nàng trở lại căn phòng lúc đầu kia chờ hắn. Có thể chờ đợi một người cũng là chuyện rất vui.

Đã nhận được sự đồng ý của nàng, Bỉ Phi Đồ liền xoay người sang chỗ khác, bước chân nhẹ nhàng theo thiếu niên tóc đỏ dần đi xa. Mặt trời không biết mệt mỏi chiếu ở trên trời, người xung quanh hối hả dường như sẽ không bao giờ dừng bước, Ngải Vi nhìn theo bóng lưng hắn từ từ đi xa, còn chưa suy nghĩ tiếp theo mình nên làm thế nào để vượt qua thời gian chờ đợi trước mắt thì ánh mắt lại đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ. Cảnh sắc xung quanh uốn éo lập tức trốn vào màn đen hư vô thâm thúy. Thân thể trở nên vô cùng hụt hẫng, hóa thành một sức lực mãnh liệt mà lôi kéo nàng vào hư vô. Nàng sợ hãi vươn tay muốn tóm lấy cái gì đó nhưng quanh nàng lại không có gì.

Nàng cứ rơi như vậy, dần dần rơi vào cảnh sắc đỏ tươi diễm lệ. Cái ánh mắt lạnh như băng kia lại một lần nữa xuất hiện, ánh mắt dính trên người của nàng, nương theo nàng rơi xuống điểm vô cùng vô tận. Ngải Vi cuối cùng cũng không bị nuốt chửng bởi màu đỏ tươi bát ngát mênh mông này, trong óc nàng luôn phảng phất câu nói của Bỉ Phi Đồ.

Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập.

Cứ như vậy, một mực nhiều lần.