Chương 71: Thiếu niên với đôi mắt màu hổ phách (3)

"Này, còn chờ gì nữa." Cậu bé lắc tay nàng: "Mau vào đi thôi."

Ngải Vi không để ý tới hắn. Cậu bé lập tức dùng sức lôi kéo Ngải Vi, dẫn nàng đi vào trong thành.

Ngải Vi quên mất chân đang đau, chỉ thấy hoài nghi mình rốt cục là ai. Những khuôn mặt xa lạ, thành trì xa lạ, thậm chí nhan sắc xa lạ, nàng nhìn không thấy có điểm nào giống mình.

Nàng có chút sợ, sợ hơn so với đứng trong bóng tối vô hạn. Biết mình cô đơn, so với sự vô tri còn đáng sợ hơn rất nhiều.

"Ngươi ở đâu vậy?" Giọng của cậu bé vang bên tai. Tay lắc lắc, nàng cúi đầu xuống, cậu bé với đôi mắt to màu hổ phách chớp chớp: "Ta sẽ đưa ngươi về."

Mũi Ngải Vi nóng lên, đột nhiên thấy cậu bé này thật đáng yêu, cúi xuống ôm lấy hắn, sau đó lại sờ sờ đầu hắn, nhìn mặt hắn dần đỏ: "Ngoan quá, ta mệt lắm, ta cần nghỉ ngơi."

"Mới đi có một chút đã kêu mệt." Cậu bé bĩu môi, buông tay Ngải Vi ra, quay người chạy đi hướng khác.

Có thể cậu bé về nhà. Ngải Vi có chút khổ sở, bốn phía đều là người kỳ lạ, ánh mắt xa lạ mang theo hiếu kỳ, mang theo nghi kỵ, mang theo thù địch. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nhưng trong giây lát đã chỉ còn lại mình nàng. Nàng nhìn tay của nàng, mới vừa rồi còn tồn tại một cái nắm tay ấm áp mà qua trong giây lát cũng chỉ có không khí, một cảm giác nhỏ cũng không có.

Giống như cảm giác bị ném bỏ.

Vứt bỏ. Nàng đứng ở thời điểm bóng tối bao trùm đó là ai đó đã vứt bỏ nàng sao?

(Bắt đầu lại diễn biến tâm trạng như kẻ mất hồn đây, chán kiểu convert này lắm cơ >_<)

Giây phút này, giống như đôi chân đã có ý thức, thoáng một cái đã thấy rất đau, cơ hồ mỗi lần di động đều làm cho muốn chảy nước mắt. Nhưng cúi đầu xuống thấy mặt đất cực nóng lại không dám trực tiếp dẫm chân lên. Nàng chật vật cà nhắc đi về phía chỗ có bóng cây, miễn cưỡng ngồi dựa vào rễ cây đại thụ. Loài dương xỉ cao lớn nhưng bóng cây rậm rạp cũng không đủ che chắn kín ánh mặt trời nóng rực. Màu vàng lấm tấm rơi vào da thịt trắng noãn của Ngải Vi, sắc thái ôn nhu mà sạch sẽ, lại như thế nào không giống với da thịt màu đồng cổ của người ở đây.

Mà kinh khủng hơn chính là nàng ở đâu, muốn đi đâu. Một chút đầu mối cũng không có...

Nàng dùng sức nhìn bốn phía xung quanh, dựa vào tàng cây nhìn về phía vừa chia tay cậu bé mà sững sờ. Ngồi xuống chưa bao lâu đã thấy cậu bé với ánh mắt màu hổ phách chạy trở về, trên tay còn cầm cái gì đó. Hắn đứng ở nơi hai người vừa chia tay, nhìn xung quanh tìm Ngải Vi. Trong tầm mắt không thấy Ngải Vi, hắn cúi đầu, lông mi rũ xuống chặn lấy đôi mắt.

"Này, ở đây!" Ngải Vi vui mừng, nàng một bên gọi hắn một bên phất phất tay. Nhìn thấy Ngải Vi, cậu bé trên mặt lập tức thay đổi cười tươi nhưng ngay sau đó hắn liền làm bộ dáng vất vả, đi tới, một tay lấy ra đồ vật gì đó đưa cho Ngải Vi.

"Đây là cái gì?" Ngải Vi nhận lấy, là chiếc bình nhỏ, lành lạnh, tấm lót màu đỏ đen bên cạnh, phía trên còn buộc chiếc dây màu vàng.

Cậu bé ngồi xuống bên cạnh nàng, mở đinh ốc của bình trong tay mình, ngửa đầu uống. Sau đó xoay đầu lại, nhìn Ngải Vi đang ngẩn người, liền để bình qua một bên, cầm lấy bình của Ngải Vi, mở đinh ốc cho nàng sau đó đưa trả lại.

"Nho ép ra nước, uống rất ngon, hơn nữa là dùng nước sông Nile để pha chế nên rất mát."

Sông Nile...? Đó là gì? Ngải Vi nhận bình nước nho, uống vào một hơi.

Thật ngon, chua chua ngọt ngọt, giống như một dòng nước đang đi vào trong cơ thể của nàng. Đây là thứ hương vị từ hồi lâu cho đến nay nàng nếm được, nàng rất thích.

"Ngươi thấy khá hơn chút nào không? Nhà của ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về." Cậu bé ở bên cạnh lại lập lại lời mới nói vừa rồi, Ngải Vi cúi đầu nhìn hắn, cặp mắt hơi trong suốt thật là xinh đẹp, làm cho người ta muốn nhìn nhiều lần.

Ngải Vi thở dài, để nước nho một bên, cúi người cởi bỏ giầy, mu bàn chân hiện một vệt máu nhẹ, hai bên làn da non mịn hằn lên vết máu. Nàng đem giầy đặt một chỗ, đưa trả cho cậu bé, có chút bất đắc dĩ: "Cảm ơn giày của em, chỗ này cũng không tệ lắm...ta nghĩ ta có thể nghỉ ngơi ở chỗ này đến tối." Bởi vì nàng cũng không biết phải quay lại nơi đâu, có phải hay không đợi đến đêm tối lại một lần nữa nhìn thấy thời điểm màu đen, nàng sẽ trở lại nơi mình vốn ở.

Cậu bé không nhận lại giày, chỉ nhìn chân Ngải Vi nói: "Đi giày của ta, chân ngươi sẽ bị mài thành như vậy phải không? Vậy ngươi bình thường đi bằng gì?"

Ngải Vi nhìn hắn: "Giày của em làm sao?" Sau đó, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, giơ hai tay giữ chặt miệng cậu bé: "Tiểu thiếu gia, vàng là để làm vòng cổ không phải để khảm giày đâu, khảm giày cũng không có khảm như vậy, khảm bên cạnh dép như vậy sẽ rất đau."

Cậu bé nhe răng, Ngải Vi ung dung buông hắn ra, uống một ngụm nước nho giảm đi cơn giận không đâu hiện ra: "Da của ngươi khá thô ráp, không phải do da ta quá mỏng."

Cậu bé lắc lắc đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn Ngải Vi: "Vậy ngươi bình thường đi giày gì?"

"Giày cao gót." Từ ngữ tự nhiên bật ra trên miệng, trong óc vẫn còn tìm hình dạng tương tự.

"Hả?"

"Giầy thể thao."

"Hả?"

"Giầy rơm ."

Cậu bé cuối cùng đã hiểu nhưng rất nhanh lại cười khinh miệt: "Giầy rơm, chỉ có người rất nghèo mới đi, đi như vậy bằng không là không đi."

"Giầy rơm đi thoải mái hơn so với giày của ngươi rất nhiều." Ngải Vi tức giận với hắn, sau đó tựa đầu qua một bên, lại lần nữa dựa vào tàng cây. Cậu bé bên cạnh lại đứng lên, đi đến bên gương mặt nàng nói: "Ngươi chờ ta ở đây."

"Làm gì đó?" Ngải Vi ngửa đầu nhìn về phía cậu bé. Lúc trước không quan sát kỹ, cậu bé này lớn lên sẽ rất anh tuấn. Gương mặt còn chút non nớt, ngũ quan lại có cạnh có góc, đôi mắt tựa giống như nước suối màu hổ phách trong suốt lại sâu thâm thúy, lại có sự đạm mạc khó có thể nhận ra. Nếu như trưởng thành, đứa nhỏ này sẽ làm cho các cô gái phải khóc thầm. Ngải Vi đưa tay kéo mặt hắn một chút, thấy hắn có chút lúng túng lùi lại.

Ngải Vi cảm giác mình muốn ở cùng hắn lâu hơn, vì vậy nàng cười nói: "Làm gì, ta đi cùng với em được chứ?" Nói xong muốn đứng dậy, lại bị cậu bé dùng hai tay đẩy xuống ngồi tại chỗ.

"Ta qua bên chợ kia đi dạo, ngươi chờ ta quay lại." Hắn vừa nói, chân cũng đi đến cuối ngã tư đường, vừa đi được vài bước, hắn quay đầu lại, đắc ý bổ sung một câu: "Nhớ kỹ, chờ ta quay lại." Sau đó liền chạy đi.

(Hic, hơn 200 chap mà giờ mới làm đến chap 80 :( )