Chương 69: Thiếu niên với đôi mắt màu hổ phách (1)

Ngải Vi đang đứng ở một nơi tăm tối

Lấy lại bình tĩnh. Phía trước, đằng sau, bên trái, bên phải, cái gì cũng không sờ được, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không cảm giác được. Nàng lại không biết sợ hãi hoặc bất an. Thời điểm rũ mắt xuống, nàng nhìn thấy thân thể của mình. Mái tóc màu vàng lặng yên rơi xuống bờ vai của mình, da thịt trắng nõn không có có chút huyết sắc, thân thể gầy yếu chỉ mặc một bộ váy bạc dài đơn giản. (Lạ nhỉ, sao ở trong bóng tối còn nhìn thấy màu sắc của quần áo và cơ thể :D)

Nàng dẫm chân vào bóng tối, dẫm lên một thứ khó có thể nói rõ ràng là gì trong hư vô. Tứ chi không cách nào nhúc nhích, trong đầu cũng đen sì một mớ không thể nghĩ ra cái gì. Quên vì cái gì mà mình ở đây, quên sau đó mình phải đi đâu.

Nàng chỉ đứng ở nơi đó, mặc cho bóng tối bao quanh mình, lại để cho thời gian vô cùng lớn cắn nuốt chính mình. Dần dần có thể nghe được một ít âm thanh vụn vặt như có như không, hoặc như có âm thanh kim loại va chạm, hoặc là tiếng bước chân, hoặc là tiếng nước tí tách; nghe cẩn thận một chút lại như có ai lặng lẽ thở dài, hoặc rất nhiều tiếng bước chân, hoặc bầu trời ngẫu nhiên có một con quạ than thở bay qua. Tựa hồ có hơi quen thuộc nhưng cũng thập phần xa xôi. Trong nội tâm đã có một sự dịch chuyển lớn, mặc kệ là dạng cảm tình gì, cũng giống như mình đã trải qua, sau đó bị hút vào nơi tối tăm này, giữ mình lại không cách nào đi ra.

Nhưng nàng vẫn nghĩ không ra, tại sao mình ở chỗ này, mình sau đó phải đi đâu.

Cứ đứng như vậy, không biết qua bao lâu, theo chỗ giao nhau với bóng tối xa xôi, dọc theo một màn màu đen có một chút màu đỏ tươi đẹp chậm rãi đi qua. Giống như máu nóng tinh khiết, lại giống như viên thạch bảo hoa lệ, lại giống như nắng chiều mị hoặc. Màu đen thấm ướt lạnh như băng, thời gian dần trôi qua chân nàng, đến đầu gối của nàng, thấm vào chiếc váy dài của nàng.

Nàng thờ ơ nhìn, sắc thái tưởng xa lạ kia mà quen thuộc chạy thẳng đến đỉnh đầu của nàng, là màu đỏ, toàn bộ là màu đỏ dữ tợn, khó có thể quên được, đâm vào nội tâm.

Đỏ tươi.

Ửng đỏ.

Đỏ thẫm.

Máu đỏ.

Có ánh mắt màu đỏ tươi nhìn xuyên qua những màu đỏ rực rỡ này để...nhìn nàng, nàng lần đầu tiên đã có cảm giác, cổ tay trái mình giống như bị bỏng đến bốc cháy lên. Nàng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, sắc thái chướng mắt quanh thân kêu lên một tiếng rồi đột nhiên mất hết. Sau khi màu đỏ dày đặc biến mất thì một mảnh màu vàng hoa lệ hiện ra nhưng sau đó lại từ từ giảm đi.

Nàng cố mở to mắt lập tức xung quanh sáng ngời làm nàng muốn chảy nước mắt. Nàng nheo mắt lại để cho mình chậm rãi thích ứng, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, theo bản năng che mắt lại. Ban ngày như cổ tích, mặt trời màu vàng tươi đẹp đọng trên bầu trời xanh thẳm. Không gió, không mây, trên người dần dần cảm nhận được bầu không khí cực nóng trôi qua. Bên tai có thể nghe được tiếng nước chảy mạnh mẽ, như mang tất cả bùn cát, uốn lượn qua bờ sông, phảng phất gần trong gang tấc.

Cúi đầu xuống, đôi chân trắng nõn mịn màng đang dẫm trên mặt đất ấm áp, hơi ấm tí ti theo chân chậm rãi lan lên thân thể. Bên cạnh người là tường đất cũ nát, dấu vết bùn thảo trên vách tường dần lộ ra, sự ấm áp dưới chân là từ một chút hạt cát chủ yếu là đất đá màu xám. Hình như là phòng ở nhưng dường như bị vứt bỏ từ lâu vì đến nóc phòng cũng không có.

Nhưng nàng vẫn không rõ vì cái gì mình lại ở đây, mình tiếp theo phải đi đâu. Nàng rốt cuộc là đang trong mơ, hay là một trong những hiện thực nàng đã dần dần quên lãng. Nếu như đây là sự thật. Nếu như đây là sự thật, nơi này là nơi nàng quen ư? Tiếng nước chảy như gần như xa này là gì, cái khô nóng cũng không làm cho nàng chán ghét này là gì? Nàng đã lớn lên ở chỗ này sao?

Trong thâm tâm lần đầu tiên xuất hiện cảm giác thật là tốt, Ngải Vi thử cử động cơ thể của mình, vượt qua tường đổ, nhìn xuống phía dưới là đất cát, nàng cẩn thận đạp trên đá để đi xuống, vừa mới giẫm lên cát thì bị nóng đến giật mình. Nàng không khỏi âm thầm nguyền rủa khi bị bỏng nhưng cảnh sắc xung quanh một chút cũng không hề thay đổi. Nàng lùi về trong phòng, chân lại đứng vào đất đá, hai tay bám vào một bên mặt tường để ngó ra ngoài nhìn.

Trước mắt là dòng sông rộng lớn, chảy chậm rãi, kéo dài tới vô tận. Ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống nước sông xanh thẳm, ánh lên vô số vảy màu vàng óng, giống như bầu trời đầy sao rơi vào trong nước. Hai bên bờ sông mọc ra rất nhiều cỏ lạ, chỗ xa xa là một mảnh hoang vu, những hạt cát màu vàng tinh tế nằm trên mặt đất như thảm trải màu vàng. Nhưng nếu nhìn xa hơn, có thể ẩn hiện chứng kiến một khối kiến trúc được làm bằng đá to lớn, rất giống kiến trúc của tế tự vào niên đại cổ xưa.

"Thật xinh đẹp..." Ngải Vi không khỏi cảm thán. Ở trong bóng tối quá lâu, vì vậy, đây là câu nói đầu tiên của nàng, nàng cảm nhận được âm thanh của mình khá lạ lẫm.

Đột nhiên, nghe được ai đó khinh miệt "hừ" một tiếng, Ngải Vi ngậm miệng. Thế nhưng nhìn bốn phía cũng có thấy người.

"Tìm cái gì thế, đồ đần." Âm thanh từ phía dưới truyền lên. Ngải Vi cúi đầu, đứng phía trước căn phòng đất cát là một cậu bé tám tuổi. Cậu bé nhỏ nghiêng đầu nhìn Ngải Vi, hai ba bước liền bò vào trong phòng. Ngải Vi vô thức lui vào bên tường, hắn liền đứng trước mặt Ngải Vi, ngẩng đầu nhìn nàng.

Hắn chỉ cao tới vai Ngải Vi nhưng bộ dáng không có một chút sợ hãi hay tôn trọng Ngải Vi. Hắn nhìn Ngải Vi, Ngải Vi cũng cúi đầu nhìn hắn. Vì vậy đây là người đầu tiên Ngải Vi nhìn thấy, nàng hoàn toàn không biết người này nhưng dù sao cũng hơn là bóng tối vô tận kia, cái gì cũng nhìn không ra.

Hắn có mái tóc ngắn sâu màu rám nắng, mặc áo đuôi ngắn màu trắng, bên hông còn đeo một con dao thoạt nhìn trông rất tinh xảo. Làn da màu đồng cổ khỏe mạnh mà tràn ngập sức sống, ánh mắt màu hổ phách tinh khiết nhưng hơi trong suốt, cậu bé này lớn lên sẽ rất cao, khuôn mặt non nớt nhưng lại biểu lộ như một bô lão làm người khác nhìn không khỏi có phần muốn cười.

Ngải Vi còn chưa kịp cười, cậu bé nhỏ đã tiến lên phía trước. Cậu bé tay trái ôm lấy tay phải, tay phải chống lên môi của mình, đi vòng quanh Ngải Vi một vòng, một mức cứ như vậy mà ôn hòa đánh giá Ngải Vi, làm cho toàn thân Ngải Vi không được tự nhiên.