"Nefertari!"
Ramah liều lĩnh chạy lại, bị một tên binh sĩ Ai Cập chặn lại một bên. Hắn chỉ dùng sức giãy dụa, trong miệng không cách nào khống chế mà hô: "Nefertari! Nefertari!"
Liên ở một bên sững sờ, hai tay nhuộm đầy máu tươi bất lực mà ôm lấy mặt mình. Nàng chậm rãi lắc đầu, khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt, thân thể gầy nhỏ bắt đầu run rẩy kịch liệt.
"Công chúa...ta...ta không phải muốn..."
Lời nói đột ngột dừng lại tại đó, hai tay trắng nõn chợt vươn ra, lạnh như băng mà nhanh chóng xuyên thấu thân thể của Liên. Nàng cúi đầu xuống, trên váy dài trắng noãn không có một giọt máu, nhưng phần bụng lại duỗi ra mấy ngón tay thon dài. Liên chỉ cảm thấy đáy lòng cuối tới một hồi khủng bố, nhưng chưa kịp e ngại thì trong cổ đã thét lên, nàng như vải rách bị quăng sang một bên, một giây này, máu tươi chảy ra như phun khắc thân thể, màu vàng đất cát bị nhuộm thành màu đen dữ tợn.
Một giây sau, cái tay sắc bén kia đặt ở cổ Ramah, móng tay bén nhọn như vũ khí bắt kim loại, nhẹ nhàng mà xẹt qua cổ của Ramah, lưu lại một đao sạch sẽ vết máu.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ vấy bẩn máu đỏ tươi, mái tóc ngắn màu nâu nhạt theo cơn gió nóng nhẹ nhàng mà bay lên.
Thanh âm của hắn không có cảm xúc: "Lưu không để lại?"
Ramah sững sờ, lập tức liền kịp phản ứng, người này một mực đi theo bên cạnh Nefertari, tính cách nhu nhược, người thiếu niên nhát gan, là một con cờ được Ramses II xếp vào bên cạnh hắn. Nhớ tới trên đường, chim ưng rớt xuống từ không trung, nhớ tới lực lượng ngoài dự liệu của hắn, quả nhiên, hết thảy đều do gã thiếu niên này truyền đạt cho quốc vương Ai Cập! Thân thủ gọn gàng này, kỹ pháp lấy chỉ đời kiếm này, thủ đoạn tàn khốc lạnh như băng này, đúng rồi, hắn không phải tên là Đông sao? Vì cái gì, vì cái gì chưa từng nghĩ tới, hắn là sát thủ nổi tiếng lẫy lừng, Đông Colt!
Colt không phải là họ, nhưng là cách gọi thay thế, để ám chỉ cấp bậc cao nhất trong đội ngũ sát thủ mà vương thất Ai Cập đặc biệt tin dùng. Mà trong cấp bậc Colt, danh tự Đông Colt đều được mọi người biết đến. Sát thủ thần bí, chỉ mấy tháng là đạt được tín nhiệm của Pharoh, đưa về đội ngũ ám sát. Hành tung của hắn xuất quỷ nhập thần, ra tay gọn gàng, hắn giống như cỗ máy gϊếŧ người vậy, chỉ một năm ngắn ngủi đã lấy được một chỗ trống của danh xưng Colt. Từ đó về sau, Ramses lại để cho Đông từ bóng tối đi ra ánh sáng, bắt đầu dần dần xử lý một ít người. Đây là lịch sử Ai Cập chưa bao giờ có tiền lệ. Nhưng mà, bởi vì thời gian ngắn ngủi, lại thêm việc Đông là danh tự tương đối hay gặp, bởi vậy ngoại trừ cơ yếu trọng thần Ramses cùng người liên quan, người bên ngoài rất khó đoán được, thiếu niên ngoại tộc này lại đóng vai nhân vật trọng yếu như vậy.
Trận chiến này, Ramses sớm đã bố trí thiên la địa võng với Ramah, Ramah tự cho là mình có thể bắn rơi mặt trời nhưng rốt cuộc lại bị người có ánh sáng chói lọi làm mê loạn hai mắt, làm mất đi tâm trí rồi!
Mà ngay cả...hắn chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía Liên đang nằm bất động. Liên đáng thương, một câu nói cũng không kịp nói, cứ như vậy...ngưng thở. Vì cái gì, đây hết thảy là vì cái gì?
Đúng lúc này, Ramses chậm rãi xoay người lại. Cặp con ngươi màu hổ phách đã mất đi hào quang bén nhạy hằng ngày, hắn thì thào nói, coi như đang hỏi Ramah, lại như đang lẩm bẩm: "Nefertari...là ai?"
Ramah ngẩn người, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, hắn chậm rãi quay đầu đi, ngơ ngác nhìn trên đất cát, Ngải Vi đang lẳng lặng nằm trong vũng máu, nói không ra lời.
Nefertari.
Vâng...Ngải Vi nói cho hắn biết tên.
Tên giả, thân phận giả, từ đầu tới đuôi, đều là giả dối! Hắn cho là hắn đã lừa gạt tất cả mọi người, nhưng chính mình lại bị lừa, lại chỉ mình hắn!
"Ta hỏi ngươi." Ramses không khỏi gầm nhẹ với Ramah: "Nefertari là ai!"
Ramah như trước không nói.
Ramses chợt rút bảo kiếm bên hông ra, hung hăng cắm vào đất cát trước mặt: "Tiêu diệt quân đội Cush, một tên cũng không để lại!"
Một tiếng ra lệnh, binh sĩ giằng co cách đó không xa như trong mộng mới tỉnh lại, nhưng Ramah dưới tình huống bị khống chế, khí thế Cush sớm đã không còn sót lại chút gì. Trên chiến trường không ngoài dự liệu mà nghiêng về một bên. Ramah bị Đông kiềm chế, không thể động đậy. Tức giận, phẫn uất tụ tập trên khuôn mặt của hắn, gân xanh nổi lên rõ ràng trên trán.
Ramses đi đến bên Ngải Vi đang nằm trên cát, co một đầu gối lại, nửa quỳ trước mặt nàng.
Gương mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn, hốc mắt thâm thúy, lông mi nồng đậm, cái mũi thẳng tắp, đôi môi ướŧ áŧ.
Sợi tóc thật dài của nàng được mặt trời chiếu rọi cùng cát vàng làm nổi bật hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt.
Khóe miệng của nàng nhẹ nhàng mà nhấc lên, coi như mỉm cười nhàn nhạt, đó là nụ cười trong mộng hắn đã được gặp, nụ cười hơi đau thương.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng mà đυ.ng lấy da thịt còn chút hơi ấm của nàng, ngón tay thon dài rắn chắc chậm rãi lướt qua gương mặt ôn nhu mỹ lệ của nàng.
Ramses trong đầu trống rỗng, chỉ nhớ rõ nàng nhanh nhẹn xoay tròn thân thể, cánh tay trắng nõn duỗi ra hướng lên bầu trời như một đóa hoa sen màu trắng.
Nefertari.
Nefertari.
Hắn thì thào nói, trong đầu giống như vạn mã lao nhanh, lập tức dần dần bất động. Trong hốc mắt nóng một chút, lại như không có gì.
Chỉ có thể nhìn thấy, nàng mỉm cười thản nhiên, con mắt màu xanh lam mang theo quang mang vô cùng thanh tịnh, sợi tóc màu vàng óng nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ lòng hắn.
Nàng nói với hắn, nàng gọi là Nefertari. Nàng nói với hắn, nàng đến từ tương lai để gặp hắn, đưa giấc mộng này xảy ra trong tương lai. Nefertari, một cái tên tầm thường lại xinh đẹp. Từ khi có cái tên này, hắn phảng phất không cách nào tin tưởng hắn nhìn thấy nàng trong mơ chỉ là chuyện hoàn toàn hư ảo, từ khi có câu tương lai kia, hắn cũng không cách nào khống chế mình chờ mong, chờ mong có một ngày thật sự nhìn thấy nàng.
Vì vậy, từ đó về sau, hắn liền một mực chờ đợi, một ngày lại một ngày, một năm rồi một năm.
Chớp mắt đã là mười năm.
Hắn mê man, hắn căm hận, vì sao chính miệng nàng cam kết ước định thủy chung mà không cách nào thực hiện? Nguyên do cũng vì hắn quá ngu dốt, nàng rõ ràng đi tới bên cạnh hắn, vậy mà hắn ngốc đến mức không có chú ý, vậy mà ngốc đến rõ ràng bị hấp dẫn bởi sự bất trị của nàng, còn gắng sức lần lượt đẩy nàng ra xa.
Các mảnh vỡ trong trí nhớ rải rác hóa đi, hình ảnh dữ tợn trước mắt như rõ mồn một.
Thân thể nhỏ bé trong vũng máu rốt cuộc là người nào?
Dáng tươi cười đang tái nhợt kia tột cùng là ai?
Là Ngải Vi, muội muội hắn cực kỳ chán ghét. Nhưng, trong quá khứ tương lai, nàng là người duy nhất đánh phá trong lòng cái xác ngoài cứng rắn của hắn, làm hắn tin tưởng tất cả ý nghĩa yêu thương đích thực tồn tại. Tóc bạc Ngải Vi, tóc vàng Nefertari.
Quá khứ tương lai, ngay tại lúc này.
Trước mắt là Ngải Vi, liền sau đó là Nefertari.