Chương 66: A Bố Tân Bối Lặc thứ hai

Ngải Vi ngã vào đất cát phía trước chiến xa màu vàng, chỉ cảm thấy cổ như muốn bốc cháy lên giống như bị bỏng. Nàng theo bản năng vươn tay ra, lòng bàn tay trắng nõn không ngoài dự liệu đặc dính chất lỏng màu đỏ tươi. Nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt bị thân ảnh cao lớn ngăn trở, theo bản năng ngẩng đầu lên, trước mắt đúng là khuôn mặt tuấn mỹ của Ramses. Hắn đã đi xuống chiến xa, hơi mê mang, hơi lo lắng, hơi đau lòng, hắn đứng ở trước mặt nàng, lẳng lặng cúi đầu, nhìn nàng.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là thật lâu cũng có lẽ chỉ có một giây, hắn nhẹ nhàng quỳ một gối xuống trước mặt nàng.

Hai tay của hắn, như thế ôn nhu nhẹ nhàng mà nắm lấy bờ vai của nàng, giống như nàng là thứ trân quý nhất trên thế giới còn tồn tại.

Hai con ngươi của hắn, như thế thấu triệt chậm rãi lướt qua khuôn mặt của nàng, ẩn hiện chứng kiến tình cảm cực nóng nấp trong xác ngoài lạnh lùng, quay cuồng sôi trào.

Âm thanh của hắn, như thế êm tai giống như âm thanh của tự nhiên từ đằng xa bay tới, kể rõ nàng chờ thật lâu, tựa hồ lời nói đợi cả đời.

Nàng chỉ nghe đến một câu lời nói kia: "Từ nay về sau, lại cho ta gọi ngươi là "Vi"...được không nào?"

Một lời nói nhàn nhạt kia, sau lưng đã bao hàm bao nhiêu ý nghĩa?

Thay thế người trong lòng ngươi, thay thế tên kia vì bảo vệ ngươi mà chết.

Lại để cho ta gọi ngươi là Vi, từ nay về sau, ta nguyện cùng trí lực của ta sẽ yêu ngươi, bảo vệ ngươi.

"Nơi đó, khi chúng ta muốn cầu hôn, sẽ quỳ một chân trên đất nha..."

Những thứ...mật ngọt kia, chuyện cũ ngọt ngào làm người khác muốn khóc thầm, thật sự toàn bộ không nhớ sao?

....có lẽ nhớ rõ chứ?

Cảm giác hạnh phúc vô cùng cuối tới, giống như nhìn không thấy điểm cuối của đại dương mênh mông, trong giây lát muốn tràn ngập đỉnh đầu của nàng, thấm vào toàn thân nàng lạnh buốt. Có lẽ là bởi vì nước mắt tràn ngập hốc mắt, vì cái gì nàng thấy phía sau hắn, Liên đang nắm thật chặt đoản kiếm, nửa quỳ ở trước mặt mình mà hết sức chăm chú hướng hắn đâm tới?

Đây...không phải ảo giác!

Tầm mắt của nàng ngưng tụ trên khuôn mặt bi thương của thiếu nữ bạch y non nớt tập kích sau lưng này, đôi mắt to trong sáng rõ ràng chứa đựng nước mắt, hai tay của nàng nắm thật chặt đoản kiếm, nghẹn ngào mà kêu: "Ramah, xin ngươi không cần buông bỏ lòng tự trọng".

Nàng rõ ràng bị giữ lại ở nơi trú quân...chẳng lẽ quân đội Ai Cập đã tìm được nàng, sau đó bởi vì nàng là người Ai Cập, lại là con gái của Đóa nên đã được Ramses để lại bên cạnh sao? Vậy bây giờ, tay nàng cầm đoản kiếm là đang làm gì? Nàng kêu to lời nói đó là ý gì?

Chỉ qua một giây, nhìn qua nét mặt của Ngải Vi, qua nét mặt của Ramah, Ramses thấy được mọi thứ phía sau mình. Không chút do dự, hắn cúi người về phía trước, duỗi hai tay ra, muốn ôm Ngải Vi vào trong ngực của mình.

Sương mù trong đầu tại thời điểm này chợt tản ra, trong đầu chưa bao giờ rõ ràng hiểu rõ tình cảm của mình như thế. Muội muội cũng tốt, dị tộc cũng thế.

Giờ khắc này, hắn không phải là đế vương, cũng không phải người đứng giữa thần và người.

Hắn là nam nhân, hắn phải bảo vệ nàng, không để cho nàng bị thương tổn.

Giờ khắc này, trí nhớ hình ảnh rải rác vạch phá lộn xộn xông vào trong đầu nàng.

Nàng đã từng thấy qua cảnh tượng như vậy ở một nơi không phải trong mộng tưởng.

Nàng đứng ở nơi đó, tứ chi như bị trói chặt.

Mặc kệ nàng muốn hét to thế nào, muốn cử động ra sao nhưng thân thể nàng thật giống như bị ngàn cân đè lấy, không cách nào nhúc nhích được.

Nàng chỉ có thể bất lực mà nhìn, nhìn xem tại một giây cực ngắn này, một mũi tên vạch xuyên không khí, gào thét như bay hướng tới bắn vào thân thể của hắn, hung hăng xuyên qua thân thể rắn chắc của người trẻ tuổi kia.

Hắn chợt nghiêng người, l*иg ngực phun tung tóe máu tươi, rơi vào trên mặt của nàng, cảm giác tanh nóng chân thật như vậy, chân thật đến mức tứ chi của nàng lạnh buốt. Chỉ có cảm giác nóng rực, giống như mũi dao sắc bén đau đớn đâm vào da thịt của nàng.

Dòng máu đậm đặc quen thuộc như thế.

Xúc cảm ấm áp như thế lạnh như băng.

Nàng giống như đột nhiên nhớ tới, nàng về đây chính là vì để không gặp lại tình cảnh này, chính là vì không gặp lại cảnh trong mơ đáng sợ này...

Sức lực toàn thân tụ tập tại thời điểm này, nàng dùng hết toàn lực tránh thoát ngực của hắn, thân thể như chưa từng hư nhược này thoăn thoắt đưa nàng tới phía sau lưng hắn.

Một giây này, nàng nhìn thấy biểu hiện của Liên ngưng trệ tại đó. Nhưng điều này không cách nào giúp thiếu nữ ngưng lại động tác của mình, đoản kiếm đen kịt kia đã đâm vào thân thể nhỏ bé của nàng...

Dị vật tiến vào dòng máu đang chảy của mình, thân thể đang thuận theo tự nhiên đột ngột bị cắt ngang.

Tứ chi không kịp cảm thấy lạnh như băng đã liền mất đi tri giác, mái tóc dài màu bạc ở trên trời kéo lê thành một đường cong xinh đẹp, lập tức đầu của nàng liền nặng nề mà thõng xuống...A, cây đoản kiếm kia đâm vào ngực trái của nàng.

Đó là vị trí của trái tim.

Thế giới trước mắt bày ra một mảng đỏ thẫm khác thường, trời đất đều lắc lư không cùng một chỗ.

Chứng kiếm mặt Liên hốt hoảng, cảm thấy ánh mắt Ramah không biết làm sao...

Nam tử mờ mịt đứng bên cạnh mình, là ai đây?

Hắn đang nhìn mình, hai con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt gần như trong suốt, bờ môi rõ ràng có chút nhếch lên.

Giây phút này, bốn phía bỗng nhiên mất hết màu sắc.

Khung cảnh lộn xộn, chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ cô độc đứng ở phía trước vương tọa. Trang sức màu vàng vắt ngang trên trán, hai con ngươi màu hổ phách tỉnh táo đạm mạc. Máu tươi phun tung tóe trên áo dài màu trắng, tay hắn nắm bảo kiếm có khắc hoa văn vương gia, âm thanh trẻ tuổi quyết đoán ra đủ loại chỉ lệnh. Nhưng nàng mọi thứ đều nghe không được, chỉ còn lại có hai câu nói nhàn nhạt không qua tai nàng mà trực tiếp truyền vào trong đầu của nàng.

"Ngươi hỏi mẹ tên của ta sao?...Bỉ Phi Đồ."

"Nefertari? Một cái tên đẹp."

Đó chính là lời nói cuối cùng trong trí nhớ của nàng sao?

Thật tốt...

Thật tốt.

Đây hết thảy đều là thật. Hắn còn sống, cũng là thật.

"Bỉ Phi Đồ..."

Đã không thể phân biệt rõ người cuối cùng nói âm tiết đơn giản đến tột cùng có phải đến từ nàng hay không.

Thời gian đỏ thẫm dần qua biến thành màu đen trầm trầm.

Bên tai dần dần không nghe được âm thanh, hoặc như có thể nghe được âm thanh.

Hình như là bọt nước tí tách, lại hình như là tiếng bước chân, lại hình như là âm thanh của dụng cụ kim loại...

Trong nội tâm lóe lên một ý niệm duy nhất, thực xin lỗi...không thể trở về bên cạnh ngươi rồi...

Lập tức mơ hồ, biến mất không thấy...