Chương 65: A Bố Tân Bối Lặc thứ nhất (3)

Cho tới hôm nay, tại viện bảo tàng ở Cai-rô, vẫn có thể thấy được hình vẽ về Ai Cập. Quân đội Pharaoh ngoài người Ai Cập có làn da trắng, còn có người Nubian với làn da đen. Người Ai Cập trong tay cầm đoản kiếm, cường tráng uy mãnh; người Nubian đeo cung tiễn, linh hoạt tinh anh. Tài bắn cung cường đại của người Nubian khiến cho nhiều đời Pharaoh phải thuê người Nubian làm lính đánh thuê cho quân đội của mình, giúp Ai Cập đạt được địa vị trên chiến trường.

Như vậy, người Nubian nắm giữ cách chế tạo cung tên tinh xảo mà đội hình biến hóa cũng thật phi thường, đối địch với Ai Cập sẽ xảy ra cảnh tượng thế nào đây?

Tiếng tên bắn gào thét lên, lạnh như băng bắn vào cơ thể binh sĩ Ai Cập cầm đoản kiếm trong tay, dòng máu đang chảy bị vật cứng đột ngột ngăn chặn, ngay sau đó, chất lỏng đỏ tươi phun ra ngoài. Trong đội ngũ màu vàng lục tục có người ngã xuống đất, như không có mệnh lệnh của Pharaoh, các binh sĩ giống như bỏ qua các chiến hữu tử vong mà cố gắng xông lên phía trước. Mũi tên đuôi lông vũ đợt một ngừng bắn, binh lính Ai Cập còn lại khẽ thở phào một cái, cung tiễn thủ đứng ở hàng trước thối lui để hàng thứ hai đi lên, thay đổi sắp xếp binh sĩ đứng ở phía trước. Lại một lần căng dây cung, đuôi lông vũ màu đen phảng phất âm thanh tử vong.

Nhưng bộ pháp binh sĩ Ai Cập như trước chưa từng dừng lại. Tựa như biên giới giữa Ai Cập và Nubian chưa bao giờ dừng lại.

Thời kỳ Ramses II, Ai Cập từng nhiều lần xuất binh tiến hành chinh phạt Nubian, mà vị Pharaoh trẻ tuổi kia 10 tuổi đã được phụ thân cho đi theo xuất chinh Nubian, nghe nhiều phương thức chiến đấu nên thuộc. Thời đại chiến tranh, phần lớn xây dựng trên sự hy sinh tàn khốc. Hi sinh quy mô nhỏ mới có thể đổi lấy thắng lợi lớn hơn. Nhưng bây giờ phấn đầu quên mình, dũng cảm xung phong liều chết chính là quân đoàn Armon. Thứ tối quan trọng trong tứ đại quân đoàn, cái màu vàng đằng sau phòng tuyến, đứng yên, dĩ nhiên là hắn, Pharaoh Ai Cập trên vạn người!

Ngải Vi khom người xuống, đè thật chặt làm ngực như đau. Trong nội tâm không khỏi sinh ra một tia không khỏi hận ý, vì cái gì mà hắn đích thân tới nơi này... Nàng rất sợ hãi nếu sơ xuất, nàng lại lần nữa đối mặt với cuộc chiến Tạp Điệt Thạch, làm toàn thân ngưng kết thấu xương tuyệt vọng. Nàng không phải vì chuyện này mới trải qua gian khổ cho tới ngày hôm nay!

Binh sĩ màu vàng thi nhau ngã xuống khi mũi tên đuôi lông vũ tấn công, máu nóng nhuộm đỏ chiến y vàng óng, âm thanh hô vang dần dần yếu đi, chôn vùi tại bước chân của quân đoàn Armon chưa từng dừng lại.

Lập tức Ai Cập chỉ biết sử dụng kiếm định tấn công đội cung tiễn Nubian không có sở trường về công kích, Ramah đột nhiên cao giọng ra lệnh: "Trường thương!" Hàng binh sĩ ngồi xổm thứ nhất từ sau khiên gỗ bỗng nhiên vươn ra mấy cây trường thương, giống như nhiều cây gai nhọn khổng lồ, sắc bén vươn ra phía trước.

Binh sĩ Ai Cập sắp tiếp xúc không kịp dừng bước liền bị trường thương hung hăng đâm ngã. Mũi tên đằng sau tấm chắn bảo trì thế tấn công bén nhọn, ngăn cản binh lính phía sau xông lên phía trước. Nhưng, đạp lên thi thể binh sĩ ngã xuống, càng nhiều y phục màu vàng xông tới, bọn hắn giơ lên bảo kiếm to cao ra sức mà chém đứt trường thương, tới gần người Nubian, thêm gần một bước!

Rốt cục, hàng rào màu trắng kiên cố bị thủy triều màu vàng tạo thành một vết rạn nhỏ, mà ngay sau đó, vết rạn nhỏ kia không ngừng bị mở rộng, quân đội Nubian bị hung hăng cắt thành hai nửa. Ramah đứng ở phía sau, mặt không đổi nét mà nhìn hết thảy. Cuối cùng, hắn giơ tay trái lên, rất nhẹ cũng rất quyết đoán mà vung lên, người Nubian chỉnh tề mà thu hồi cung tiễn đặt lại sau lưng, rút đoản đao ở bên chân ra.

Khi người Nubian làm lá chắn cuối cùng ngã xuống, khoảng cách của hai gần như sáp lá cà. Chiến sĩ của Ramah được huấn luyện kĩ càng, thế nên mặc dù là cung tiễn thủ nhưng sử dụng đoản kiếm cũng thập phần cao minh, cho dù trước mắt là quân đoàn Armon cũng đánh có bài bản hẳn hoi.

Ngay lúc đó, sau lưng quân đội Ai Cập đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó. Ngải Vi ngẩng đầu, ánh mặt trời màu vàng nhạt làm nàng phải nheo mắt lại. Màu vàng cát sỏi chiếu lên, chiếc chiến xa khí thế quật cường từ trong chiến trường vọt tới, vừa rồi ở phía sau cao điểm hoàn toàn không nhìn thấy. Chiến xa, đây mới là phương thức tác chiến người Ai Cập am hiểu, khi thấy xuất hiện chiến xa cũng như thể hiện rõ trong lòng muốn đánh tan người Nubian.

Pharaoh vĩ đại vững vàng đứng ở trung tâm của chiến xa màu vàng, hắn một thân nhung trang, trên khuôn mặt hoàn mĩ ẩn hiện lộ ra nụ cười lạnh như băng. Đó là khúc nhạc của kẻ mạnh sắp bắt đầu chinh phục với kẻ yếu. Huy động đao kiếm, trong phút chốc, trước mắt toàn máu đỏ tươi, những nơi đi qua đều để lại vết máu sâu và đen.

"Nefertari!" Ramah lầm bầm kêu, chạy tới, từ trong tay binh lính trông coi Ngải Vi tiếp nhận nàng, nắm chắc cánh tay của nàng: "Ở bên cạnh ta, ngươi là công chúa giả mạo, Ramses nhất định đã biết rồi. Dù cho ngươi là người Ai Cập cũng sẽ bị gϊếŧ chết."

"Ramah?" hắn giải thích vội vàng, trong nội tâm Ngải Vi hơi áy náy. Rõ ràng là nàng lừa gạt hắn, hắn lại tin là thật, thời điểm sắp bại trận vẫn y nguyên lo lắng cho an nguy của nàng. Hắn quả nhiên là người hết sức thiện lương.

Ramah đem Ngải Vi dấu ở phía sau, rút đoản kiếm ở bên hông ra, chuẩn bị cận thân sáp lá cà.

"Ramah, ngươi mau chạy đi. Hắn sẽ không buông tha cho A Bố Tân Bối Lặc đâu!" Ngải Vi ở sau lưng hắn lớn tiếng nói: "Hắn sẽ không buông tha cho A Bố Tân Bối Lặc bởi vì nơi đây là khu vực quan trọng giữa Ai Cập và Nubian, đã khống chế được nơi này thì sẽ khống chế được biên giới phía nam của Ai Cập. Mà ở chỗ này gϊếŧ ngươi cũng là để cảnh cáo những thế lực phản kháng Nubian khác. Kết cục đã đến nước này, ngươi tốt nhất là mau chóng thoát thân, chạy khỏi nơi này! Có lẽ như vậy không đủ anh dũng, nhưng...Liên còn đang chờ ngươi đấy."

Liên?

Ramah sững sờ, trong nháy mắt hiện lên một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

Má lúm đồng tiền nhàn nhạt, mái tóc màu đen được cột lên bằng dây buộc tóc màu hồng.

Nếu như nàng có thể không khóc thì tốt rồi.

Ít giây sau, đáy mắt của hắn hiện lên một chút do dự, nhưng ngay sau đó hắn lại khôi phục sát khí vốn có "Những người huynh đệ màu trắng này...là tay của ta, là chân của ta, nếu như bọn họ chết đi, thì Ramah ta cũng giống như đã chết tại đây."

Nhưng mà...rõ ràng không thể hiểu được, nếu như Ai Cập có được tin tức mình muốn tiến đánh A Bố Tân Bối Lặc, Pharaoh chỉ cần đưa một quân đoàn là có thể đơn giản nghiền nát lực lượng vũ trang của hắn. Thất bại là kết cục đã định. A Bố Tân Bối Lặc dù sao cũng chỉ là thành lũy biên giới, công thủ nơi này đã là chuyện bình thường. Lần này rốt cục là vì cái gì đã thúc đẩy Pharaoh tự mình suất lĩnh quân đội Arnon đến đây? Hành quân nhanh chóng như vậy, thế tấn công bén nhọn như vậy, tác chiến như thế phải chăng có một cái giá rất lớn!

Vì...Ngải Vi công chúa sao?

Không đúng, nếu như hắn biết được kế hoạch dụng binh của mình, hắn đã sớm phải biết vị thiếu nữ tóc bạc trong tay mình là thế thân do mình trăm phương ngàn kế an bài. Chẳng lẽ còn có những mánh khóe khác sao?

Hắn có chút nghiêng người, ánh mắt xéo qua nhìn thấy sau lưng là nữ tử tóc bạc. Nàng đón ánh mặt trời, sợi tóc bạc như thác nước chiếu nghiêng xuống, hạ xuống bên hông, trong quang mang hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt; nàng khẽ vuốt cằm, màu xám bạc trong mắt ẩn hiện chiếu ra màu của bầu trời; đôi môi nàng tái nhợt mở ra, lầm bầm nói gì đó; sống lưng mềm mại mà ưỡn thẳng, tứ chi của nàng hết sức nhỏ nhắn nhưng phảng phất có thể chống đỡ sức mạnh thiên địa.

Hắn nhớ tới nàng lúc trên cầu quyết đoán mà chạy tới chém đứt dây cầu; hắn nhớ tới nàng không e ngại sự uy hϊếp của mình, tại thời khắc sinh tử bảo vệ thiếu niên đồng hành; hắn nhớ tới nàng trước khi xuất phát theo như lời nói của Liên, từng từ rõ ràng, đem thế cục hời hợt mà lợi hại nói ra. Nàng nói nàng là người hầu của công chúa, nàng nói nàng có màu tóc giống của công chúa...

Chợt, Ramah tức giận xoay người sang chỗ khác, giữ chặt tóc Ngải Vi, một tay lôi nàng đến trước người mình.

Trong nội tâm Ramah hỗn loạn, cảm giác bị lừa gạt, bị giấu kín, bị tổn thương xông lên tận đầu, trong giây lát nếm đủ chua cay mặn ngọt.

"Ngươi chính là công chúa Ngải Vi!"

"Ta..." Ngải Vi ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời như thế nào.

Ramah tay phải nhanh chóng rút ra đoản kiếm bên hông, không chút do dự đặt lên cổ Ngải Vi. Hắn lớn tiếng, tuyệt vọng kêu lên: "Ngươi...là công chúa Ngải Vi!"

Chiến xa Ai Cập vọt vào quân đội Nubian màu trắng.

Ramah nghĩ ra trăm phương ngàn kế, đào tạo mấy năm các chiến sĩ anh dũng, tựa như nghiền nát con rối vậy mà lại bị quân đoàn chiến xa Armon nghiền nát ngược lại.

Hai tay Ramah run nhè nhẹ, thân kiếm màu đen một chút đâm vào da thịt trắng noãn, một chút máu đỏ tươi chảy ra.

"Thực xin lỗi..." Ngải Vi nhẹ nhàng nói.

"Ta không muốn lời xin lỗi của ngươi!" Ramah nổi giận gầm lên. Hắn không cần nàng xin lỗi, anh em của hắn đã chết tại đây, dã tâm của hắn đã chết tại đây, giấc mộng của hắn...cũng đã bị chết tại đây. Hắn sống sót còn có ý nghĩa gì nữa?

Vậy thì tất cả đều biến mất đi!

Hắn dùng sức lôi kéo Ngải Vi, đứng ở chỗ cao trên mặt đất dễ bị chú ý, đưa nàng đứng trước mặt mình, làm cho thân thể nàng quay mặt về phía quân đoàn chiến xa Armon.

"Ramses! Nếu như ngươi không dừng lại, ta sẽ gϊếŧ chết nàng!" Ramah lớn tiếng.

Không biết là âm thanh của hắn cực kỳ to, hay bởi hắn đã dựng Ngải Vi từng bước tiến về phía trước, quân đoàn Ramses lại như kỳ tích mà dừng vung bảo kiếm trong tay, nhìn về phía Ngải Vi.

Ánh mắt Ramah thoáng đỏ, hắn từ chỗ trên cao đi xuống, mang theo Ngải Vi, cứ như vậy đi vào chiến trường, quan binh chỉ huy hai bên đình chỉ sáp lá cá khi hắn đi qua. Phần bất động nhanh chóng khuếch tán sang hai bên, âm thanh chém gϊếŧ ngừng lại, chỉ còn lại mùi máu tanh đậm đặc, lao thẳng tới xoang mũi. Bởi vì Ngải Vi, binh sĩ Ai Cập càng không dám động thủ tới hắn, chỉ dám trơ mắt nhìn hắn đi qua, đi thẳng đến chiến xa Ramses rộng lớn hoa lệ phía trước.

Kiếm dài và đen nhẹ nhàng vùi sâu vào cần cổ non mịn của Ngải Vi, Ramah ngửa đầu, nhìn về phía chiến xa.

Con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt rủ xuống, không lộ vẻ gì mà đảo qua Ngải Vi, lập tức dừng trên mặt Ramah, Ramses không nói một lời nhìn Ramah.

Hai người đứng yên, thời gian giống như dừng lại.

Không biết qua bao lâu, Ramses hời hợt mở miệng: "Quốc vương Cush vốn muốn đem công chúa Ngải Vi gả cho ngươi."

Ngải Vi nghe vậy, chấn động trong lòng.

Rốt cuộc, người đứng sau là vương tử Cush sao?

Khó trách hắn nói...dòng máu phản bội trên người. Giơ lên lá cờ phản kháng Ai Cập, không chỉ gặp phải vương quốc mặt trời cường đại, cũng là phản bội ý chỉ thần phục với Ai Cập của Phụ vương!

Ramah trừng mắt, trong tay không khỏi có chút nới lỏng khí lực: "Ta sớm đã không có bất cứ quan hệ với vương thất Cush. Ta có thể trả công chúa Ngải Vi lại cho ngươi nhưng ta muốn binh lính của ngươi bỏ vũ khí xuống để cho ta cùng các huynh đệ còn lại bình an thoát thân!"

"Vương tử Cush lại lưu lạc đến tận đây, ta thực thấy đau lòng." Ramses nhẹ nhàng mà nói, con ngươi gần như trong suốt cực nhanh đảo qua phần cổ có vệt máu của Ngải Vi, màu đậm đồng tử phút chốc xiết chặt, lập tức hắn nhắm mắt lại.

Đáy lòng Ramses ẩn hiện nổi lên như lưỡi dao sắc bén trở mình. Không được, hắn là vua Ai Cập, hắn còn không thể...

Hắn mở to mắt, đáy mắt một mảnh trầm tĩnh.

"Không ai có thể thắng được quân đoàn Armon." Hắn cố ý dừng lại, không nhìn tới trên gương mặt Ngải Vi khó có thể che giấu tia tuyệt vọng.

Chờ thêm chút nữa, hắn đã quyết định từ nay về sau, hắn thề sẽ không để nàng bị thương tổn nữa.

"Ta đã nghĩ tới phương án giải quyết khác." Ramses lạnh như băng nhìn chiến cuộc cách đó không xa.

"Cái gì?" Ramah đề phòng mà lui về phía sau một bước.

Cúi đầu, Ramses nhẹ nhàng nói: "Ngươi tuyên thệ trung thành với Ai Cập, cùng ta quay về Ai Cập, ta sẽ tha chết cho huynh đệ các ngươi."

Ramah cười khinh miệt, vừa muốn phản bác, câu nói tiếp theo của Ramses không nhanh không chậm đuổi kịp: "Ta không phải đang cùng ngươi ra điều kiện. Chẳng lẽ ngươi muốn chứng kiến tất cả mọi người bị nghiền thành mảnh vỡ?"

Ramses từ trên cao nhìn xuống Ramah đứng yên phía trước chiến xa, nhàn nhạt đánh giá, phảng phất không thèm để ý chút nào câu trả lời của Ramah.

"Bây giờ, buông bảo kiếm của ngươi, quỳ gối phía trước chiến xa của ta, tuyên thệ trung thành với Ai Cập, ta có thể đồng ý giữ lại sinh mệnh các chiến sĩ dưới tay ngươi."

Ngải Vi cảm thấy cơ thể của Ramah run nhè nhẹ, bảo kiếm của hắn tại cổ của nàng khẽ động, khiến cho nàng cảm thấy như lửa thiêu đau đớn. Nhưng mà cái gì cũng không so được hắn (Ramses) đối với nàng chẳng thèm ngó tới càng làm nàng thêm khổ sở. Không bằng chết đi...không bằng nhẹ nhàng mà chết đi, có lẽ nàng có thể quên được.

Ramah do dự thật lâu, đây đối với Ngải Vi mà nói, thật giống như dài cả thế kỷ vậy. Sau đó, chợt, nàng cảm thấy phía trước cổ được buông lỏng, phía sau lưng lại bị nặng nề đẩy, nàng lảo đảo ngã về phía trước.

Sau lưng bịch một tiếng, vương tử trẻ tuổi Nubian một gối chạm đất quỳ gối ở phía trước chiến xa Pharaoh Ai Cập. Ramah thật lâu trầm mặc, khuất nhục tụ tập tại cổ họng của hắn, hắn không cách nào nói ra bất kỳ lời nói nào. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của hơn ngàn chiến sĩ Nubian áo trắng ở sau lưng hắn, hắn có lỗi với họ, hắn có lỗi với đức tin của chính mình!

Đau thương cọ rửa lý trí của hắn, suy tính dần dần trở nên mơ hồ. Hắn thật lâu không nói tiếng nào.

Không cam lòng, không cam lòng từ bỏ mấy năm qua hết thảy cố gắng trăm phương ngàn kế!

Hắn đưa mắt lên nhìn, nhưng ánh mắt như vậy ngưng kết lại.