Vây quanh nguồn nước trung tâm của ốc đảo là một số phòng ở giản dị được đắp bằng bùn, còn lại được làm bằng lều vải. Ngải Vi chứng kiến, có mấy phòng có cánh cửa lớn đậy một nửa bị dùng làm chuồng ngựa, bên trong phòng hơn mười chuồng ngựa nhỏ, ước chừng trên dưới một trăm chuồng nhỏ, ở niên đại này tương đương một đàn ngựa rồi. Lại đảo mắt, trong thôn tựa hồ người trẻ tuổi lao động cường tráng là nhiều, mọi người đều đang bận rộn vận chuyển đồ dùng, bó cung tên, đao có chút giản dị mà rắn chắc...
Một đoàn người vào thôn, thanh niên Nubian áo trắng đem chiến lợi phẩm ném vào trong phòng. Ramah như đang lớn tiếng chỉ huy bọn hắn làm gì đó nhưng ngôn ngữ nơi này lại không hề giống với tiếng Ai Cập. Cush vốn là nước phụ thuộc Ai Cập, hơn nữa nơi này là biên giới của hai nước Ai Cập và Cush, mọi người biết sử dụng hai thứ ngôn ngữ cũng không có gì là lạ. Nhưng mà, tiếng Ai Cập của Ramah chuẩn và rõ ràng hơn so với những người khác.
Ngải Vi đang tập trung tinh thần chăm chú suy nghĩ, chỉ thấy Ramah nói câu gì đó về hướng của hai người Nubian đang khiêng nàng, ngay sau đó hai người kia liền chuyển hướng, bước nhanh về hướng có phòng ở nhỏ được đắp bằng bùn cách đó không xa. Sau một lúc lâu, bọn hắn đã nặng nề mà đem Ngải Vi ném trên mặt đất trong phòng nhỏ. Bùn cát lát sàn nhà, trong đó rơi chút ít hạt cát vụn vặt lẻ tẻ, bốn phía vách tường không có chút khe hở, chỉ có một miệng thông gió hẹp, bên trên còn bị nhiều thanh đồng ngắn phong bế.
Ngải Vi còn chưa kịp thích ứng với "ngôi nhà mới" thì có một người Nubian cường tráng đi tới, một tay ném Đông đang bị trói chặt xuống mặt đất: "Ramah, các ngươi, đợi ở chỗ này."
Lời nói đứt quãng, phát âm kỳ quái, Ngải Vi đại khái đoán ra ý của hắn là Ramah ra lệnh nhốt nàng cùng Đông ở đây. Chỉ thấy người Nubian bước đến một bước, từ bên hông rút ra một con dao, Ngải Vi cả kinh, theo bản năng, thân thể bị trói tránh về phía sau. Nhưng người này lại nắm chặt vai của nàng, thò tay chém về phía nàng.
Ngải Vi nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh toát nhưng một giây sau phát hiện ra dây thừng trói chặt mình đã bị cắt. Mà người kia cũng nhanh chóng cắt bỏ dây thừng trên người Đông.
"Ramah, các ngươi, không tổn thương."
Là Ramah không muốn các ngươi bị thương tổn chứ? Ngải Vi liền vội vàng gật đầu, học cách thức nói chuyện của hắn: "Được, không tổn thương. Chúng ta, đợi ở chỗ này."
Người Nubian gật gật đầu, có vẻ như rất hài lòng đi ra ngoài cùng hai người Nubian khác. Cửa lớn khép lại, chỉ nghe tiếng xiềng xích kim loại va vào nhau, nàng và Đông đã bị khóa tại đây.
Ngải Vi ngồi xuống một chỗ, Đông đứng lên đi đến trước mặt Ngải Vi, cung kính nửa quỳ xuống: "Điện hạ, thực xin lỗi."
Ngải Vi đem ngón trỏ để lên trên miệng mình, tạo khẩu hình "suỵt" khi phát âm, "coi chừng nói chuyện, ngươi gọi ta là Nefertari đi."
Đông dừng một chút, lập tức gật gật đầu, hàng lông mi đẹp đẽ thoáng nhíu lên "rõ ràng gặp đội quân lạ mặt tập kích như vậy, may mắn ngài bình an."
"Xem ra cũng không phải loại người đơn giản chỉ có chém gϊếŧ cướp bóc." Con ngươi màu xám của Ngải Vi đảo qua một vòng: "Ngươi có chú ý tới bọn hắn có rất nhiều ngựa, vũ khí tốt, giới luật nghiêm khắc cùng với đông thanh niên trai tráng không? Nếu như chỉ là đạo tặc, tại sao có thể có tổ chức như vậy?"
Đông không nói gì.
"Nơi này là quốc gia biên giới, không cần biết quốc gia nào muốn nhúng tay đều cần đặc biệt coi chừng." Ngải Vi giương mắt theo miệng thông gió nhìn ra ngoài, màu xanh biếc của cây cối nghiêng cản ánh mặt trời: "Nơi đây mặc dù nhìn như vắng vẻ nhưng cách sông Nile cũng không xa, hơn nữa trong sa mạc ít có ốc đảo có nhiều nguồn nước."
Đông ngại ngùng mà cười, gãi giã mái tóc ngắn màu nâu nhạt của mình: "Điện hạ... Nefertari, ta nghĩ..."
Lời nói nói được phân nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng di động của xiềng xích. Ngải Vi cùng Đông nhanh chóng thoáng nhìn qua nhau, hết sức ăn ý mà ngồi một chỗ không nói thêm gì nữa. Một lát, chỉ thấy cửa gỗ bị đẩy ra.
"Nefertari!" Âm thanh khoa trương tại cửa ra vào vang lên, người con trai Nubian trước đó (Ramah) đứng tại cửa ra vào, cơ thể rắn chắc đứng trước cửa nhỏ hẹp lại càng lộ ra vẻ cao lớn. Ngải Vi nghe vậy không khỏi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người con trai có ánh mắt sắc bén giống như chim ưng kia.
"Đã quyết định, ngày mai xuất phát."
Ngải Vi ngơ ngác, xuất phát? Xuất phát đi đâu? Bọn họ không phải là vừa bị bắt đến nơi này sao? Thường theo tình huống như thế cũng phải trì hoãn đến mấy ngày, làm người ta quen với hoàn cảnh sau đó mới nghĩ ra đối sách, sao phải gấp gáp như vậy mà khởi hành chứ?
Ramah dường như đoán được hoang mang của nàng thẳng thắn giải thích: "Ta muốn lợi dụng ngươi đoạt lại quan ải biên giới bị Ai Cập khống chế, thời gian trì hoãn đã lâu, sợ Pharaoh sẽ phát hiện ra vấn đề này nên phái người mang tin tức nói rõ thân phận giả mạo của ngươi hoặc như nói rõ buông tha cho tính mạng của ngươi, nếu như vậy thì ngươi sẽ không có tác dụng gì."
Nói đến đây, hắn tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay nhỏ gầy của Ngải Vi, thoáng cái đem nàng đứng lên đi ra ngoài cửa.
"Này! Rốt cục là ngươi muốn ta đi đâu?" Phải rời Đông rồi, Ngải Vi không khỏi có chút kinh hoàng, con mắt màu xám bất an nhìn về Ramah. Người thanh niên Nubian trẻ tuổi hơi ngượng ngùng mà thoáng buông lỏng tay: "Sợ cái gì? Ta nói sau khi ngươi giúp chúng ta xong sẽ bỏ qua cho bọn ngươi, nhất định sẽ để các ngươi đi bình an. Ta chỉ là muốn bảo đảm ngươi ngày đó sẽ phối hợp tốt với chúng ta."
Trên mặt Ngải Vi tối lại, hiển nhiên hắn nghĩ là mình không nhìn thấy bọn người Nubian này đã gϊếŧ hại đoàn người Ai Cập lúc đó. Nhưng xem bộ dạng của mình và Đông bây giờ chỉ có thể theo hắn đi bước nào tính bước đó rồi. Mục đích của hắn hết sức rõ ràng, bất quá lấy công chúa uy hϊếp biên cảnh trọng yếu của Ai Cập do đó đánh phá được nơi phòng thủ của Ai Cập. Nhưng sau đó lại tìm cách gì tiếp? Lấy thực lực quân đội của hắn bây giờ, Ramses chỉ cần xuất binh bất kỳ tứ đại quân đoàn nào cũng có thể dễ dàng nghiền nát hắn. Nếu như vậy, hắn phí hết tâm tư cướp lấy thành lũy biên giới Ai Cập cũng chỉ là thắng lợi ngắn ngủi mà thôi. Nghĩ tới đây, trong thâm tâm Ngải Vi cũng nhẹ nhõm hơn vì sinh mệnh Pharaoh cũng sẽ không bị uy hϊếp, liền theo ý của Ramah mà đi theo hắn ra ngoài cửa.
Giờ là giữa trưa, gió nhẹ từ từ thổi tới, ánh mặt trời theo lá cây vươn xuống, ánh sáng màu vàng lóe lên trên mái tóc màu bạc của thiếu nữ, chiếu ra mang nhàn nhạt sắc hoàng kim trong đó. Ramah thoáng nghiêng người lén lút quan sát Ngải Vi một chút, khi bốn mắt nhìn nhau thì hắn lại ra vẻ trấn tĩnh mà nhìn ra chỗ khác, coi như rất uy nghiêm mà nói: "Chút nữa, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp cho thật tốt. Nếu như lúc đó ngươi la to, phá hủy kế hoạch của ta, ta nhất định sẽ làm cho hai ngươi thân tàn ma dại."
Ngải Vi hơi sửng sốt lập tức liền mỉm cười gật đầu tựa hồ cũng không vì Ramah uy hϊếp mà thay đổi tâm trạng. Hắn vừa rồi buông lỏng độ mạnh để giữ tay nàng thì có lẽ hắn cũng phải loại người xấu tội ác tày trời. Huống hồ, nếu hắn muốn gϊếŧ nàng thì từ lúc ở bờ sông Nile hắn đã cho nàng đi đời nhà ma rồi chứ không phí sức mất công đem nàng về đây làm gì. Nghĩ đến nàng chắc cũng có chỗ hữu dụng, vì vậy, lúc đi bộ, nàng lại một nữa từ phía sau tinh tế đánh giá Ramah.
Hắn mặc dù cũng giống những người khác, mặc quần áo màu trắng, khăn Bạch Sắc quấn trên đầu nhưng da bọc trên cổ tay hắn lại tinh tế có khắc hoa văn màu vàng, thập phần tinh xảo. Ngải Vi cảm thấy thấy hắn không phải người tầm thường, hắn tuy trẻ tuổi nhưng tỏ ra là người trí dũng song toàn, rõ ràng là thủ lĩnh của đoàn người áo trắng. Quan trọng hơn, hắn nói rất lưu loát tiếng Ai Cập, hơn nữa đối với chính sự Ai Cập lại biết sơ qua, đây không thể là trộm thông thường được.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi theo bản năng đi chậm lại.
"Này, đi nhanh một chút." Ramah quay đầu lại, thoáng lôi kéo Ngải Vi.
Ngải Vi ngược lại đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu hỏi Ramah: "Ngươi với Cush rốt cục có quan hệ như thế nào?"
Ramah dừng lại, sắc mặt trở nên mất tự nhiên: "Không liên quan đến ngươi."
Sắc mặt như vậy càng củng cố cách nghĩ của Ngải Vi. Dựa theo suy đoán trước đó nghĩ ngợi, nàng tin Ramah có chút xuất thân đặc biệt, hắn có lẽ là quý tộc hoặc có chút quan hệ với vương thất. Nên hiểu rõ quốc vương Cush không bao giờ dám phản kháng lời nói của Ai Cập, ở Nubian nội bộ vốn tương đối hỗn loạn, có thể làm quốc vương chắc hẳn cũng là do mại quốc cầu vinh, lấy phục tùng làm điều kiện để Ai Cập ủng hộ. Như vậy, Ramah đích thị là do không quen nhìn hành vi của quốc vương Cush nên tự lập một đội quân để phản kháng...Nhưng quân phản kháng này của hắn gần như không chỉ phản kháng ở Cush mà còn đồng thời phản kháng cả Ai Cập.
Sinh sống tại biên giới của hai nước cũng đồng thời đối kháng với hai nước. Nếu sau lưng không có lực lượng khác chèo chống thì hành vi của Ramah không khác nào trứng chọi đá.
Ngải Vi tránh biểu lộ cảm xúc, quyết định sẽ moi ra lời nói của hắn. Vì vậy, nàng làm bộ không rõ lời giải thích của Ramah, nhàn nhạt hỏi: "Như vậy, ngươi muốn ta làm gì?"
Ramah dừng lại, lập tức không thể làm gì khác ngoài nói với nàng: "Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, không cho phép ngươi dừng chân ở chỗ này, mau đi tiếp đi."
Ngải Vi hơi nghiêng đầu: "Tại đây cũng không tệ, ở chỗ này khó mà nói sao?"
"Người nữ nhân này thực nói nhiều!" Ramah có chút ủ rũ mà đi đến bên người Ngải Vi, đưa ra hai tay rắn chắc, không để ý đến nét mặt kinh ngạc cùng phản đổi của nàng mà ôm nàng vào lòng, đi nhanh về phía trước: "Chuyện này quan trọng sao có thể tùy tiện nói ở bên ngoài? Ta cũng không muốn người khác nghe thấy!"
"Này! Ngươi làm gì vậy!" Ngải Vi ong ong trong đầu, bản năng lấy tay đổi l*иg ngực rắn chắc của Ramah: "Ngươi muốn đi đâu, ta đi theo ngươi là được. Nhanh buông ta xuống."
"Không được!" Ramah kiên định từ chối nàng: "Nếu vác ngươi lên sợ ngươi lại nôn vào người ta; nếu để cho ngươi tự đi ngươi lại không chịu đi, như vậy ta không thể làm gì khác hơn là làm như vậy." Hai tay dùng sức ôm nàng chặt hơn, vững vàng ôm chặt nàng trong ngực mình, bước nhanh xuyên qua ốc đảo.
Sau một hồi lâu, hai người đi tới trước một tòa phòng tương đối rộng rãi. Mặc dù kiến trúc và chất lượng tương tự như các phòng khác nhưng rõ ràng với tư cách là người thủ lĩnh Nubian, chỗ ở của Ramah tương đối tinh xảo. Gạch đất sạch sẽ, trần nhà được làm từ gỗ và lá cây, cửa gỗ chỉnh tề, tại chính giữa cửa gỗ còn treo đầy lông vũ. Cái này như khẳng định địa vị của Ramah.
Giống như ý thức được sự chú ý của Ngải Vi đến vật phẩm trang sức treo trên cánh cửa, Ramah một bên ôm Ngải Vi vào trong nhà, một bên thuận miệng giải thích: "Cái lông chim này là do chiến sĩ dũng cảm nhất của Cush đưa cho ta đấy, hắn cho ta dùng lông chim này để làm mũi tên tuy rằng không phải không phải là mũi tên thật sự. Nhưng ta thích hình dạng của nó không cam lòng đưa nó đi khảm nạm trên các vật khác."
Vừa mới dứt lời, hắn đã đem Ngải Vi vào tấm thảm đơn giản phủ trên mặt đất, sau đó lui về một bước, tùy ý ngồi ở trước mặt nàng, rồi thở ra một hơi, lúc Ngải Vi chưa kịp nói ra bất kỳ lời nào thì đã mở miệng trước: "Chớ khẩn trương, ta nói sẽ không làm thương tổn ngươi, bây giơ ngươi nghe cho kĩ đây."
Ngải Vi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở phía Ramah không hỏi thêm nữa. Nhưng nhìn cái màu lông xinh đẹp, gắn đầy lông vũ kia, Ngải Vi chỉ cảm thấy Ramah càng có nhiều điểm đáng ngờ. Nàng quyết định không tiếp tục truy vấn nữa, nàng tin, cứ theo đà này, thân phận của Ramah sớm muộn cũng sẽ bị nàng phát hiện, không cần nhất thời nóng lòng.
Thấy Ngải Vi cuối cùng cũng phục tùng sự chỉ huy của hắn, Ramah không khỏi lộ ra bộ dáng tươi cười, bàn tay lớn rắn chắc nhịn không được mà đưa về phía trước, nhẹ nhàng sờ lên sợi tóc bạc của Ngải Vi, trong miệng lẩm bẩm: "Con gái thì nên như vậy." Lúc Ngải Vi còn ngây người, hắn tiếp tục nói: " Nói ngắn gọn, ta muốn ba ngày sau đánh A Bố Tân Bối Lặc, ngươi nên biết rõ tin tức này thành lũy đầu tiên của A Bố Tân Bối Lặc là cửa khẩu quan trọng đi xuyên qua Ai Cập, rất khó có thể nắm bắt. Nhưng nếu như nắm bắt được, Ai Cập từ nay về sau muốn tiến đánh Cush cũng tuyệt đối không đơn giản. Ta muốn ngươi giả trang thành công chúa của Ai Cập, tại chỗ thành lũy đó làm suy yếu sức chiếu đấu của binh lính Ai Cập."
Ramah nhanh chóng giảng thuật kế hoạch của hắn cho Ngải Vi, dừng lại một chút ở giữa, ánh mắt màu rám nắng thẳng tắp nhìn con mắt màu xám của Ngải Vi, xác nhận xem nàng có hiểu lời nói của hắn hay không.
Ngải Vi không khỏi khẽ vuốt cằm: "Ngươi nói ta đều hiểu, như vậy ta ngoại trừ làm một đạo cụ bên ngoài còn có tác dụng gì khác?"
Vừa nghe thấy Ngải Vi trả lời, trên mặt Ramah cơ hồ có một chút kinh ngạc, từ kinh ngạc lập tức chuyển thành mỉm cười. Hắn không chỉ gật đầu mà thậm chí hơi tán thưởng nói ra: "Không nghĩ tới ngươi là một tên đầy tớ mà năng lực phân tích còn không tồi. Không tệ, ngươi chính là một thẻ đánh bạc của ta, nhưng ngươi phải chú ý, tốt nhất không được làm ra bất kỳ động tác kỳ quái nào, ví dụ như dùng từ không phù hợp với thân phận công chúa. Toàn bộ trong quân đoàn, trước mắt chỉ có ta biết ngươi không phải là công chúa thật, ta không hy vọng ngươi tiết lộ bí mật này..."
Nói cách khác, ngoại trừ Ramah cho rằng Ngải Vi là thị nữ có tên gọi Nefertari, là công chúa thế thân, những người khác luôn cho rằng Ngải Vi là công chúa thật. Nhưng theo một góc độ khác, kỳ thật chỉ có Ramah là người bị lừa mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong thâm tâm Ngải Vi không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nàng nín cười nói: "Như vậy, ngươi sẽ không sợ ta mật báo cho Rames sao?" Nàng nhẹ nhàng nhướn lông mày, "Mặt ngoài thuận theo ý ngươi, mua được thủ hạ của ngươi, sau đó bán đứng kế hoạch của ngươi cho Rames."
Ramah dừng lại, lập tức cười lớn làm Ngải Vi thấy lạ lùng.
"Ngươi rốt cục là cười cái gì?" Thiếu nữ không khỏi cong miệng, hơn bất mãn nhìn chằm chằm Ramah. Ramah có một hàm răng trắng tinh, điểm này ở cổ đại thật khó có được, Ngải Vi nghĩ như thế. Lúc này, người Nubian trẻ tuổi vừa cười vừa tự nhiên đưa tay qua định đập vào đầu Ngải Vi. Ngải Vi nhanh nhẹn tránh sang một bên lại hỏi: "Cười cái gì thế?"
"Ta cười...hayzzz" Ramah thở dài: "Lúc ngươi tới không có cảm giác gì sao? Tại đây cho dù cưỡi ngựa bay, đến A Bố Tân Bối Lặc cũng mất hai ngày. Mà theo A Bố Tân Bối Lặc đến Pharaoh chỗ Thebes thì ít nhất cũng mất hai ngày nữa. Cho dù ngươi bây giờ đi mật báo, dưới tình huống người kia không bị chúng ta phát hiện, không ăn không uống, thúc ngựa chạy như điên bốn ngày bốn đêm mới có thể đem tin tức đưa đến được chỗ Pharaoh, mà tập kết quân đội, hành quân đến A Bố Tân Bối Lặc, mau nữa cũng nhiều nhất là ba ngày. Nhưng chúng ta muốn lên đường vào ngày mai..."
Hắn cố ý dừng lại, con mắt sâu màu rám nắng không có chút gì vui vẻ.
"Ngày mai."