Chương 57: Quốc chi biên cảnh (phần 1)

Người thanh niên bắt lấy nàng khoa trương cười lớn, cơ hồ kéo đi đem Ngải Vi kéo lên từ đầu trụ gần đó làm hai chân nàng rời khỏi mặt đất, chỉ có thể mặc cho hắn kéo nàng lơ lửng giữa trời, mái tóc dài màu bạc rủ xuống đến chân, làn váy trắng vì động tác thô bạo của hắn mà dao động. Ngón tay ấm áp mà rắn chắc của hắn không chút thương hoa tiếc ngọc mà nắm chặt cằm của Ngải Vi.

Hắn mặc đồ màu trắng áo đuôi ngắn, trên cẳng tay buộc vải bằng da, bên trên ẩn hiện khắc hoa văn màu vàng. Làn da hắn màu đồng cổ khỏe mạnh, chiếc mũ Bạch Sắc lộ ra ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Ngải Vi như phảng phất ánh nhìn dò xét con mồi.

"Ngươi chính là công chúa của Ai Cập?" Giọng người thanh niên trẻ mang một chút khó hiểu, "Sao lại có hình dạng kỳ quái như thế?"

Cánh tay bị kéo tới đau nhức, cái cằm cũng nhanh chóng khó chịu, Ngải Vi cố nén tâm trạng muốn mắng cho hắn một trận, lông mày chăm chú nhăn lại: "Ta không phải, mau thả ta xuống!"

"Đừng gạt ta." Thanh niên lẩm bẩm, buông lỏng tay nắm chặt cằm Ngải Vi mà níu vào xương quai xanh trước vạt áo của Ngải Vi, chợt dùng lực đem nàng đang bị treo lên trên bầu trời mà đặt sang bên nước sông Nile đang chảy xiết, "Ngươi vừa rồi làm rất tốt, làm chết bao nhiêu huynh đệ của ta! Nếu như ngươi không phải là công chúa, ta sẽ thả ngươi rơi xuống sông Nile cho cá sấu ăn."

Da đầu Ngải Vi tê dại một hồi, nàng không sợ nước nhưng khuyết điểm duy nhất là không biết bơi, chỉ sợ ngã xuống còn chưa kịp nhìn thấy vật gì sống thì cũng đã chết đuối rồi. Trong thâm tâm không khỏi sợ hãi nhưng nếu thừa nhận là công chúa Ai Cập, kết cục sẽ thế nào? Nàng thậm chí ngay cả người trước mặt cũng không biết là ai.

Lúc này, nàng đột nhiên thấy Đông lúc nãy bị mình bỏ lại đằng sau cũng vòng trở lại, đang bất động đứng nguyên tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết làm sao. Nàng không khỏi oán trách hắn quay lại làm gì, còn không ngại thế cục không đủ hỗn loạn sao!

"Ah" thấy hắn muốn nói gì đó, trong thâm tâm Ngải Vi sợ hắn theo thói quen kêu hai chữ "Điện hạ", như vậy chẳng phải không còn cách nào khác ngoài bị động! Vì vậy nàng vội vàng kêu lên to hơn: "Ah! Cái kia..."

Thanh niên áo trắng quay đầu nhìn về phía nàng, nàng trong đầu lại trống rỗng, lắp bắp nói không nên lời.

Người thanh niên trong mắt lộ ra tia không vui, "Ngươi đến cùng có phải là công chúa Ai Cập không? Có phải ngươi thật sự muốn ta ném ngươi xuống dưới kia?"

"Ramah! Bên kia 'Quét dọn' không khác biệt lắm." Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói Ai Cập hơi kỳ lạ, cái người tên Ramah cùng Ngải Vi quay đầu nhìn, chỉ thấy vài tên áo trắng khác đi tới. Ngải Vi sững sờ, cây cầu kia rõ ràng bị cắt đứt, mấy người này làm sao qua được?

Ramah gật gật đầu, "Vậy các ngươi mau mở mấy chiếc 'Phí La tạp' rồi mang thứ đó tới đây. Nhân tiện xem huynh đệ nào ngã xuống mặt nước mà không có đi lên." Ngừng một chút, hắn bổ sung, "Những người...đã chết, chôn đi."

Người mặc áo trắng xoay người ý bảo lập tức rút lui.

Ngải Vi nhìn lại hướng bọn hắn rút lui, cách cầu gỗ gần trăm thước có thể loáng thoáng thấy mấy chiếc thuyền trắng nhỏ. Thuyền đơn giản, bên trên ước chừng có thể ngồi bốn năm người, những người lạ mặt kia nhờ thuyền này mà đi qua được. Đang nghĩ ngợi, cơ thể Ngải Vi lại run lên, lập tức sợ tới mức bàn tay trong lòng đổ mồ hôi, vội vàng chăm chú nắm chặt cổ tay Ramah, đem hết toàn lực tỉnh táo nói với hắn: "Ta không phải công chúa Ai Cập, công chúa vừa rồi đã sớm bị ngươi gϊếŧ."

Ramah "Hả" một tiếng, buông tay giữ chặt tay Ngải Vi làm nàng rơi xuống sông, nàng sốt ruột mà lớn tiếng hô: "Nhưng là, nhưng là nếu không ngại thì ngươi hãy để ta làm công chúa"

"Cái gì?" Ramah nghe vậy kéo Ngải Vi lại làm nàng một nửa ngã trên mặt đất của bờ sông: "Ngươi là có ý gì?"

Ngải Vi nhìn thoáng qua Đông, thấy hắn thông minh không hề có ý định nói chuyện, lập tức chậm rãi đứng dậy, "Ngươi cần công chúa Ai Cập chứ?" Nàng hài lòng thấy cặp mắt sâu màu rám nắng phía sau chiếc mũ Bạch Sắc có chút tránh bỗng nhúc nhích, "Dù sao công chúa thật sớm đã bị ngươi gϊếŧ, ta có thể vì ngươi mà sắm vai công chúa Ai Cập." Nàng dừng một chút, ngay sau đó lại nói gấp, "Nhưng....ta có một điều kiện."

"Điều kiện?"

Ngải Vi hơi nghiêng đầu, chép miệng với thiếu niên có mái tóc xù, "Người thanh niên bên này là Đông, là huynh trưởng của ta, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên. Chúng ta là người hầu của công chúa, trong nhà chỉ có hai chúng ta là bé nhất. Chúng ta sẽ không yêu cầu chuyện gì ghê gớm, chỉ là ngươi phải đảm bảo phải để chúng ta an toàn."

Hắn không nói gì, ánh mắt sâu màu rám nắng như có điều suy nghĩ nhìn người thanh niên trắng nõn bên cạnh Ngải Vi. Thừa dịp này, Ngải Vi làm bộ không đứng vững, lảo đảo về phía trước một bước, thừa cơ một tay giữ chặt vải trắng trên đầu hắn, một tay giật lấy vật che khuôn mặt hắn. Vừa lúc một trận gió thổi tới, khăn Bạch Sắc trên đầu bị cuốn vào không trung.

Ngải Vi nín thở tập trung tư tưởng đánh giá người đàn ông trước mặt. Nàng muốn thật nhớ mặt mũi của hắn!

Da thịt màu đồng cổ, gương mặt hơi dài, cái mũi cao to, bờ môi dày, đôi mắt sâu màu rám nắng sắc bén như chim ưng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

"Người Cush..." Ngải Vi nhìn theo mái tóc ngắn màu rám nắng của hắn, trong đầu bỗng nhiên rối loạn. Nhớ tới trước kia đã gặp mũi tên có kiểu dáng kỳ lạ, nhớ tới dáng đứng trên không trung kéo cung bắn tên của hắn, sớm nên nghĩ tới, thời cổ đại người Nubian nổi tiếng về tài bắn cung.

Nhưng vì cái gì? Mình không phải được gả đến Cush sao? Cush không phải nước phụ thuộc Ai Cập sao? Vì sao trên đường lại có người Cush bắt cóc mình?

Người thanh niên nghiêng đầu, đôi lông mày thật rậm. Hắn không để ý đến câu hỏi của Ngải Vi, chỉ sau lưng mấy tên Nubian nói: "Người này để ta tự mang, còn người kia giữ lại, đừng để cho hắn chạy thoát."

Xem ra, mình cùng Đông tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng rồi, Ngải Vi thờ dài một hơi, sau đó ngạc nhiên phát hiện Đông vốn là đứng ở một bên đã bị hai người Nubian trói chặt đến không thể động đậy.

Lúc này không trông cậy được vào hắn rồi. Tại thần miều Karnak, vốn còn tưởng rằng hắn rất có dúng khí, nói không chừng tại thời điểm mấu chốt nằm ngoài dự đoán của mọi người mà dũng cảm đứng ra chiến đấu... Thấy vậy chút ít trông cậy đều uổng phí rồi.

Ngải Vi nhìn người con trai trước mắt, Ramah cười khinh miệt, lộ ra hàm răng trắng bóc, "Ngươi nói mình là thị nữ, lại quần áo sang trọng, đừng tưởng rằng ngươi đem vật phẩm trang sức vứt ở cái cầu hơi nghiêng kia mà ta không nhớ rõ trang phục của ngươi. Bất quá không sao, ngươi nói đúng, ta không quan tâm ngươi có phải công chúa thật hay không, chỉ cần ngươi thừa nhận là công chúa hay không là được rồi."

"Ngươi xem bộ dạng của ta đây" Ngải Vi chỉ chỉ mặt của mình, "Ta bình thường kỳ quái như vậy, hoàn toàn không giống diện mạo của người Ai Cập. Vì như vậy người trong nhà mới không cần ta với huynh trưởng, mới nhất quyết đem chúng ta đi làm nô ɭệ." Nàng nhíu mày lại, dùng bộ dáng nghiêm túc nói, "Sau này, ta nghe nói công chúa được gả tới lần này bộ dạng cũng khá kỳ lạ, thậm chí từng bị đồn đại không phải huyết thống vương gia dòng chính thống, vì vậy ta mới bị đưa đẩy đến đây làm công chúa thế thân."

Ngay sau đó, nàng lại làm một bộ dạng đáng thương, "Làm thế thân công chúa cũng đã bị ngươi gϊếŧ chết rồi, ta ném đi công việc mưu sinh nhưng ngươi lại đem ta bắt lại."

Người Nubian sững sờ, màu rám nắng trong mắt toát ra một vẻ mặt kì lạ, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng Ngải Vi lại nhạy bén nhận ra, đúng lúc nói "không phải huyết thống vương gia dòng chính thống", trong mắt hắn lộ ra thần sắc chán ghét cùng căm phẫn. Còn chưa kịp phản ứng chợt nghe hắn thì thào nói: "Thật sao? Các công chúa đều coi thường việc được gả đến Cush à..."

Ngay sau đó, thay đổi lời nói, thò tay vung lên sợi tóc của Ngải Vi, vừa quan sát vừa có nhiều hứng thú nói: "Nghe nói tóc công chúa Ai Cập màu bạc, tóc ngươi dưới ánh mặt trời thoạt nhìn tưởng là màu vàng."

Màu vàng...sao?

Ngải Vi đột nhiên sửng sốt, đôi mắt màu xáu ngơ ngác nhìn về phía Ramah.

Ramah dừng lại, sau đó bất chợt hung hăng nắm lấy tóc Ngải Vi, hơi thở thoáng cái gần trong gang tấc, "Ngươi nói ngươi không phải là công chúa Ngải Vi vậy ngươi tên gì?"

Trên da đầu đột nhiên xuất hiện đau đớn khiến cho Ngải Vi cơ hồ kêu lên, giọng nói của Ramah không có chút nhẹ nhàng, "Nói, bằng không ngươi cũng không sống nổi."

"Làm phỉ..." Trong lúc bối rồi, chỉ có một cái tên làm Ngải Vi nhớ đến, không chút nghĩ ngợi hô to "Ta là Nefertari, Nefertari! Thả ta ra!"

"Ngươi đã bái kiến nàng chưa?" Theo bên trong giọng nói vi diệu của Ramah, Ngải Vi phát hiện một tia đặc biệt. Nếu như Ramah là đạo tặc thông thường hắn làm sao lấy khẩu khí để đàm luận cái tên này? Nefertari là một cái tên hết sức thông thường ở Ai Cập, sở dĩ có cùng tên với Vương Hậu cũng không có gì là ghê gớm. Theo như lời nói của Ramah thì thân phận của hắn không khỏi nghi ngờ.

"Nói mê sảng cái gì vậy?" Ramah nghiêng đầu sang một bên, hài lòng nhìn những chiến lợi phẩm mà người Nubian thừa lúc hỗn chiến dành được, "Nữ nhân của Ai Cập có tên này cũng không phải số ít, chúng ta đi thôi."

Hắn giơ Ngải Vi lên, sau đó khoác lên vai mình: "Nefertari, mặc kệ ngươi vừa rồi có phải gạt ta hay không, hai ngày nay ngươi sẽ là công chúa Ngải Vi gì đó của Ai Cập, ngươi nên sắm vai này cho tốt, nói không chừng kết thúc mọi việc ta sẽ thả ngươi ra."

"Hả?" Ngại Vi bị vắt lên vai của hắn, chỉ vì vừa rồi ở trên cầu vận động mạnh, bây giờ từng bước từng bước lắc lư theo hắn, nàng cảm thấy dạ dày buồn nôn.

"Ta..."

"Ngươi nên nghe lời cho tốt nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Ramah không để ý đến lời nói của Ngải Vi, nói xong liền đi theo một đám đông người Nubian đều mặc áo trắng đi theo hướng bờ tây. Ngải Vi dùng sức đánh phía sau lưng của hắn, ô ô mà không phát ra được tiếng nào, trong thâm tâm Ramah bực bội cũng có chút hơi xao động nói: "Ngươi muốn gì?"

"Ta...Ta muốn ói!"

Nói dứt lời, Ngải Vi nhả một ngụm lên chiếc áo đuôi ngắn trắng noãn của Ramah, có lẽ nàng còn giá trị lợi dụng nên lúc ấy mặc dù nhìn vẻ mặt tái nhợt của người thanh niên Nubian nhưng anh ta lại không cú rút mũi tên nhọn sau lưng mà chọc thẳng vào cổ họng của nàng. May mắn mình mệnh lớn, Ngải Vi sau đó cũng bị hai người Nubian chở đồ với ánh mắt đầy oán hận trói lại, ngăn chặn miệng và bị chở như hàng hóa. Hướng tây của bờ tây đi thẳng về phía nam. Bởi vì đường đi cực kỳ gian nan và nóng bức nên trên đường không thể không nghỉ ngơi mấy lần, quang cảnh cứ như vậy đi đến bốn năm ngày, sa mạc hoang vu rốt cục cũng xuất hiện một chút màu xanh lá, đoàn người cố gắng vượt qua mấy cồn cát liền thấy một ốc đảo quý giá.

Ngải Vi chỉ nhìn vài lần liền cảm giác ốc đảo này hết sức đặc biệt, nó đã cách sông Nile một khoảng cách khá xa nhưng đoạn đường này lại hết sức hoang vu, thậm chí ngay cả thực vật thường thấy trên sa mạc cũng không có, chứng tỏ dưới mặt đất ở vùng này không có nước, người bình thường nếu đến gần nơi này nhất định sẽ đi vòng đường khác bởi nếu tiếp tục đi tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng khi đi vào đường này lại không gặp cát lún, ngược lại dần dần thấy được một chút màu lá xanh, tiến vào ốc đảo mới phát hiện nơi này có đầy đủ nguồn nước, tại trung tâm của ốc đảo thậm chí có hồ nước lớn cùng với suối phun. Ngải Vi một bên bị người khiêng đi vào bên trong ốc đảo, một bên nghĩ "Đây quả thật là một khối bảo địa."