Đông sững sờ, lập tức lúng túng gật đầu, duỗi tay vịn Ngải Vi bước đi sang bên kia cầu. Cơ thể Ngải Vi mặc dù còn rất yếu nhưng năng lực điều khiển tay chân lại khôi phục lại, đoạn đường này đi được coi như là thuận lợi. Hai người mặc dù đi trên cầu khá vất vả nhưng tốc độ cũng không quá chậm, không lâu sau đã thấy bờ tây rồi.
Đến bên cạnh miệng bờ tây, thân cầu tách khỏi đầu cầu một khoảng cách khá lớn do mất mấy tấm ván lót dưới thân cầu, khiến người đi trên cầu càng thêm khó khăn. Đông nhẹ nhàng nói với Ngải Vi: "Điện hạ, tôi đi trước sau đó xin ngài nắm tay của tôi..."
Hắn nói phải cẩn thận, Ngải Vi biết rõ Đông còn lo lắng cho mình sự việc vừa rồi. Nàng lập tức gật đầu, mỉm cười đáp lại, nói: "Đương nhiên rồi, nhất định không cho ngươi chạy trốn."
Thiếu niên đẹp trai đỏ mặt, ngay sau đó cũng thoải mái cười mà nói: "Đông sẽ không trốn."
Mặc dù không biết võ công, thân thể Đông lại có chút nhanh nhẹn, chỉ thấy hắn cầm lấy dây thừng bên cạnh, nhanh nhẹn vài bước đã lên tới bờ tây, lập tức liện vươn tay ra gọi Ngải Vi mau mau giữ chặt hắn. Ngải Vi đang muốn hành động lại đột nhiên nghĩ, trên đầu trụ đối diện có khắc con mắt Horus là có ý gì không? Nàng liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm đầu trụ bị nghiêng phía trên. Cái làm nàng thất vọng chính là trụ trước nhìn hoàn toàn là nửa phần bản vẽ con mắt Horus nhưng mơ hồ trong đó phảng phất lại là hình văn tự cây đinh. Chẳng quan tâm việc đi tiếp, nàng không ngớt lời nói với Đông: "Đông, ngươi hiểu văn tự Hittite không?"
Thời đại này, các nước Tây Á (Sera) lấy Ai Cập, Hittite là hai nước trung tâm, thân là quan lớn của Ai Cập hiểu được một ít văn tự Hittite cũng là hợp tình hợp lý. Đông sững sờ, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi Ngải Vi vì sao hỏi vấn đề đó vào lúc này nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại khẽ gật đầu.
Ngải Vi vui vẻ chẳng quan tâm đến việc đi tiếp, nhanh chóng nói với Đông: "Vậy ngươi nhìn xem trước đầu trụ bên cạnh ngươi viết văn tự hình chêm là cái gì!"
Đông liền vội vàng nói: "Chút nữa rồi xem, mời điện hạ lên đây trước đi!"
"Ngươi xem trước đi đã!" Ngải Vi hết lần này đến lần khác nổi tính bướng bỉnh, hoàn toàn quên mất chuyện những người lạ mặt đang tấn công. Đông đưa tay một lúc lâu không biết phải làm thế nào đành phải cúi người đến phía trước cột trụ, chăm chú nhìn lên, vậy mà đã tìm được chạm trổ văn tự cổ hình chêm, hơn nữa là văn tự Hittite!
Văn tự Hittite lại xuất hiện ở cực nam quốc gia! Cái này lúc đầu hắn cũng không có nghĩ tới. Lần này nếu là Hittite nhúng tay thì tình hình sẽ phức tạp rất nhiều, nhưng Hittite rốt cục thế nào lại cùng liên kết với Cush? Nếu như cả hai nước thật sự liên kết với nhau, hai mặt Ai Cập đều có địch thực là nguy cơ nổi lên bốn phía! Trong đầu hiện lên suy nghĩ, Đông nghiêm túc nhìn xem văn tự kia, lẩm bẩm đọc
"Lấy chìa khóa Thủy Chi, đặt tại Bắc Địa."
Chỉ có một câu nói đó, không còn chữ nào khác.
"Chìa khóa Thủy Chi?" Ngải Vi nhẹ nhàng mà lặp lại, trong đầu bỗng nhiên có tiếng vọng nhẹ xuất phát từ lời nói của Pharaoh năm nào: "Chìa khóa bí bảo, chỉ còn ba miếng." Hẳn là quả thứ tư...
Ngải Vi chưa kịp làm rõ suy nghĩ, tấm ván gỗ dưới chân đột nhiên chấn động kịch liệt. Nàng quay đầu lại, thấy người lạ mặt mặc áo trắng, tay cầm đao kiếm lao tới từ đầu cầu bên kia, nội tâm lập tức hoảng hốt vội vàng xoay người tóm chặt lấy tay Đông, dùng sức leo lên phía trước.
Những người lạ mặt kia hoàn toàn không biết độ rắn chắc của cây cầu, một đoàn người giống như bị điên mà xông lên thân cầu. Ngải Vi liều mạng lôi kéo dây thừng cũ nát bên cạnh cùng tay Đông, đem hết sức mà bò. Chỉ vì nàng dáng người nhỏ gầy mới cố hết sức như thế, nếu sau lưng là những người cường tráng kia, nói không chừng hai ba bước sẽ đuổi đến nơi. Nghĩ tới đây, Ngải Vi không khỏi có chút lo lắng hỏi Đông: "Ngươi có mang theo dam găm không?"
Nghe được câu này, Đông giống như phản ứng lại, thò tay theo bên chân rút ra con dao găm để phòng thân. Ngải Vi gật gật đầu, vừa dùng lực bò lên trên bờ tây, nhận lấy dao găm từ tay Đông.
"Điện hạ, ngài muốn cắt dây thừng sao? Hay để cho Đông đến cắt cho." Đông có chút bận tâm nhìn Ngải Vi, dây thừng mặc dù đã cũ nhưng có vẻ vẫn rất chắc, Ngải Vi gầy yếu như vậy, nàng cắt chỉ sợ càng thêm mất thời gian. Nhìn về phía sau, những người đuổi theo tới bên trong cầu rồi, trong lòng hắn không khỏi thêm phần lo lắng.
Ngải Vi không trả Đông dao găm mà âm thầm nhìn đám người hộ pháp trên cầu, nhếch miệng lên thản nhiên mỉm cười: "Giẫm đạp mạnh như vậy, xem ra chỉ cần nhẹ nhàng cắt là có thể thành công." Nói đoạn, nàng thò tay cắt hai bên dây thừng. Khí trời khô ráo, cây cầu cũ kĩ, hơn nữa lúc này những người kia dùng sức giẫm đạp, cho dù sức Ngải Vi như vậy cũng đủ làm cho cầu hỏng!
Quả nhiên, không đến mấy giây, chỗ dây thừng bị cắt chậm rãi đứt gãy, tiếp đó kết nối đầu trụ cùng thân dây nhỏ dần dần bị kéo căng. Người trên cầu phảng phất nhận thức được nguy hiểm, người cầm đầu quay người hô to ngôn ngữ xa lạ với nhóm người phía sau, nhóm người này lập lức dừng chân, chậm rãi lui về phía sau, người cầm đầu quay lại nhìn chòng chọc vào Ngải Vi, khuôn mặt trắng toát lộ ra hai mắt sâu rám nắng. Hắn nín thở tập trung tư tưởng, từng bước một chậm rãi tiếp tục dời bờ tây. Trong thâm tâm Ngải Vi hoảng hốt, vội vàng nhấc tay, hung hăng dùng dao chém vào sợi dây thừng to nay chỉ còn là sợi dây nhỏ. Bỗng nhiên, chỉ nghe một tiếng rầm ào ào, kết nối giữa cầu gỗ với bờ tây bị đứt gãy, từng điểm từng điểm dây thừng bị đứt gãy rơi xuống sông Nile, mấy tấm ván gỗ rơi xuống cứ như bị nuốt chửng. Đội ngũ Bạch Sắc đang cẩn thận từng li từng tí rút lui về phía sau được một nửa thấy như vậy mà vội vàng hoảng hốt lùi chạy về bờ đông nhanh hơn tốc độ rơi xuống của cầu gỗ.
Ngải Vi cùng Đông vừa định thở phào một hơi đã thấy nam tử mặc áo trắng dẫn đầu đoàn quân trên cầu bước nhanh về phía trước, tốc độ của hắn ta nhanh thoăn thoắt, thậm chí vượt xa tốc độ chảy nước sông vào mùa bão lũ. Tấm ván gỗ dưới chân hắn lúc sắp bị nước sông Nile nuốt chửng thì hắn nhảy lên cao, từ sau lưng bắn ra một mũi tên nhọn, trên không trung thành thạo mà đậu vào cung.
Chứng kiến cảnh này, Ngải Vi chỉ cảm thấy trong thâm tâm có chút quen thuộc, Đông ở một bên vội vàng nói: "Chúng ta đi mau!" Cứ như vậy chạy nhanh về phía bờ Tây. Ngải Vi quay đầu nhìn lại người cầm đầu, chỉ thấy hắn rút cung bắn tiếp mũi tên dài, mũi tên bay tới cắm chặt vào đầu trụ gần mặt đất. Tập trung nhìn thì thấy đuôi tên còn buộc dây thừng, mà đầu dây bên kia lại nằm trong tay người kia!
Mình phải đi chém đứt dây thừng kia! Trong thâm tâm Ngải Vi chỉ có suy nghĩ này, nàng cảm giác nếu như mình lần này không thành công, người kia lên bờ, sức mạnh sẽ không kém hơn Đông. Nàng lập tức bỏ tay Đông ra, đem hết sức lực chạy đến bên mũi tên rơi, hoàn toàn không để ý Đông đang lo lắng hô hoán sau lưng nàng.
Thật vất vả để đến bên cạnh bờ, nàng lập tức quỳ xuống, đang định dùng dao găm cắt đứt dây thừng lại cảm giác bên cạnh xẹt qua một bóng người, lập tức cánh tay của mình bị một sức lực mạnh mẽ chế trụ, ngay sau đó cả người bị nhấc lên một cách hết sức thô bạo, các đốt ngón tay đau nhức khiến cho nàng muốn khóc. Bên tai vang lên ù ù, đầu óc nàng có chút choáng váng.
"Ngươi còn định làm cái quái quỷ gì vậy! Công chúa của Ai Cập!"