Chương 55: Cầu gỗ (2)

Ngải Huyền "Ừ" một tiếng , mang theo yêu thương lấy tay sờ sờ đầu Ngải Vi, lập tức quay người đứng ở một bên nghe bác sĩ nhỏ giọng dặn dò lấy cái gì. Có thể chứng kiến trên mặt của anh hơi tiều tụy, thật sâu trong hốc mắt nhuộm một tầng màu đen, hiển nhiên là lâu không được nghỉ ngơi rồi.

Ngải Vi chống đỡ muốn ngồi dậy, lại thấy cơ thể không còn chút sức lực nào, không thể động đậy. Nghiêng mặt nhìn sang bên chỉ thấy tóc màu vàng óng lặng yên trôi mềm mại trên giường. Không cần nhìn kỹ có thể nghĩ đến, nàng đã về với cơ thể của Ngải Vi Pull Modiet.

Cuối cùng...đã trở về sao?

Hít một hơi thật sâu, Ngải Vi giữ chặt Ngải Huyền, nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh, Đề Thiến đâu?"

Nghe được cái tên này , Ngải Huyền vốn vẻ mặt thoải mái bỗng nhiên nhiễm lên một tầng lạnh giá, tay cầm chặt Ngải Vi dần dần tăng , "Bà ta làm gì em, em thoáng cái đã hôn mê bất tỉnh? chúng ta đã đưa ra bà ta ra tòa án vì tội mưu sát, hôm nay bố đã đi dự họp toà án thẩm vấn, không lâu nữa sẽ về ." Nói đến đây, ánh sáng trong con người phảng phất bắn ra một tia lạnh lẽo, "Đáng tiếc Anh quốc sớm đã huỷ bỏ tử hình, nhưng là ..."

"Anh", Ngải Vi lắc lắc tay Ngải Huyền, "Anh, anh đừng động đến bà ấy...Bà ấy cũng không có làm hại em."

"Em nói mê gì vậy?" Vẻ mặt Ngải Huyền mê man, "Em có biết hay không, em bất tỉnh nhân sự mười ba ngày, sự sống được duy trì toàn bộ đều dựa vào trang bị chữa bệnh. Mà mấy ngày nay, cơ thể của em bắt đầu bài xích các chất cung cấp dinh dưỡng bên ngoài! Tiếp tục như vậy, tiếp tục như vậy...Vi Vi, em có biết người em bây giờ gầy ra sao không? Đức vua Andrew Rhea đã từng mấy lần điện báo hỏi thăm tình hình của em, anh thật sự không cách nào trả lời ..." Ngải Huyền nói đến đây, thì không nói tiếp, anh quay người đối mặt một bên chờ lệnh bác sĩ , "DR. DM, giao lại cho ngài."

Bác sĩ có chút gật đầu, vẫy tay một cái ý bảo đông đảo nhân viên y tế đằng sau mang theo dụng cụ đi lên phía trước.

"Vi Vi, em tỉnh là tốt rồi. Anh còn có một số việc phải xử lý, anh đi một lát rồi quay lại sau." Trên mặt Ngải Huyền lạnh lẽo, nội tâm Ngải Vi run lên, nàng bất luận như thế nào cũng không thể để Đề Thiến có chuyện. Vì vậy, nàng dùng hết sức cầm chặt tay Ngải Huyền nhưng sức lực trong tay lại yếu ớt, Ngải Huyền nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Ngải Vi, không dùng đến chút lực nào gỡ tay nàng từ trong tay mình ra, không cảm thấy nàng đang cố giữ lại.

"Vi Vi, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."

"Không được, anh à, đừng động đến Đề Thiến." Ngải Vi yếu ớt nỉ non, bác sĩ cầm cái gì đó tới, có lẽ mặt trời phía bên ngoài cửa sổ quá sáng mà trước mắt thấy như có ánh sáng màu vàng chói lóa. Mí mắt thấy rất nặng nhưng ý thực vẫn rõ ràng, nàng dùng hết sức lực nói một lần nữa với bóng lưng của Ngải Huyền: "Anh à, không nên động đến nàng...Xin anh."

Nhân viên y tế đi gần đến nơi, trước mắt nàng lóe lên một tia sáng chói mắt, chiếu vào mắt làm nàng không thể mở ra, mí mắt lại nặng lên, sức khỏe cơ thể dần dần yếu dần, tri giác cũng chậm rãi giảm đi, chỉ ý thức biết được là vậy. Bên tai, nhân viên y tế hốt hoảng thay nhau bàn luận, tiếng bước chân vội vàng, từng đợt từng đợt xa dần.

Sau đó thấy yên tĩnh dần, trong trí óc bất chợt phảng phất một dây mạnh nhỏ, nhẹ nhàng mà xúc động thần kinh, sau đó tựa giống như một sợi dây lớn chậm rãi khuếch tán ra. Trong miệng bỗng cảm tháy mát lạnh, bởi vậy lập tức lan đến tứ chi, cơ thể cảm thấy nóng hừng hực, tiếng tim đậm càng thấy rõ nét hơn.

Bên tai nghe thấy tiếng nước sông chảy, tứ chi cảm thấy được người nào đó ôn nhu ôm lấy, môi có cảm giác kỳ lạ mà chỗ lạnh buốt thư thái lại từ chỗ này mà ra. Gò má hai bên có ngứa ngáy, không biết cái gì chạm vào. Nàng cố gắng mở to mắt chợt chứng kiến mặt của Đông cách mình không đến vài cm, mà cảm giác đôi môi kia lại là đến từ hắn! Kinh ngạc, nàng không khỏi có chút dùng sức muốn đẩy hắn ra.

Nhận thức được Ngải Vi phản kháng, trong nội tâm Đông hoảng hốt lập tức lùi về phía sau một chút, đôi mắt sâu mang theo vài phần vui mừng xen lẫn vài phần xấu hổ nhìn Ngải Vi. Trên mặt Đông dần dần từ hồng chuyển sang đỏ, toàn bộ cuối cùng trở nên đỏ lựng.

Nàng mới đi đến trong cầu, tự nhiên run lên bần bật, ôm lấy trái tim rồi ngã sang một bên, nếu không phải hắn chạy nhanh đến, một tay giữ chặt lấy nàng, chắc có lẽ nàng đã rớt xuống nước sông Nile chảy xiết. Mà nhìn khuôn mặt nàng, hai mắt đã nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch giống như đã ngừng thở. Trong lòng Đông hoảng hốt, nhớ lại trái tim công chúa Ngải Vi rất yếu.

Đông quay đầu nhìn lại, những người lạ mặt kia chỉ lạt nữa là đến cầu. Tấm ván gỗ trên cầu đã cũ kĩ, hắn sợ cứ như vậy mà ôm nàng chạy sang bên kia sẽ làm cho áp lực quá lớn mà rơi xuống sông chảy xiết ở dưới chân. Rơi vào thế khó xử, Đông đành phải ngồi tại chỗ, hết sức đánh thức nàng dậy, nếu như cầu bị phá hủy hắn cũng đành phải bỏ công chúa Ngải Vi lại. Nghĩ đến đây, hắn cuống quít lấy ra trong ngực thuốc vì nàng mà chuẩn bị trước để ứng phó nhu cấp bức thiết, muốn rót vào miệng nàng nhưng nàng lại không có chút sự sống nào, bất luận như thế nào cũng không thể uống thuốc được. Nhưng trong tình cảnh này, ngoại trừ uống thuốc thì lại không có biện pháp nào khác.

Nhất định phải để cho Ngải Vi uống thuốc. Ý niệm trong đầu là như thế, đôi mắt sâu không chút do dự, hai gò má hắn hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng nói thật có lỗi rồi đem thuốc ngậm vào miệng, chồm người qua, đưa môi mình đặt lên môi nàng. May mà thuốc có chút tác dụng, không tràn ra ngoài chút vào, Ngải Vi liền khôi phục lại ý thức.

Ngải Vi nhìn hắn với vẻ mặt lúng túng, trong nội tâm hắn hỗn loạn, thật sự không biết phải nói gì. Tuy là tình huống gấp gáp nhưng mới tiếp xúc đến đôi môi mềm mại của nàng mà trái tim không có cách nào ức chế được đập thình thịch, giống như muốn phá tung l*иg ngực rơi vào sông Nile. Hắn chỉ ngơ ngác nhìn tấm ván gỗ dưới chân, sau đó có chút áy náy mà gục đầu xuống lớn tiếng nói: "Điện hạ, Đông thật sự thất lễ. Nếu điện hạ muốn trừng phạt Đông thì đợi sau khi thoát nạn đã!"

Ngải Vi thật sự không phải là không biết đạo lý,nàng chỉ sửng sốt một chút đã biết rõ Đông vì muốn cho nàng uống thuốc nên mớicó hạ sách này. Nói đúng ra nàng cần phải cảm tạ hắn nhưng nhìn hắn có bộ dạng co quắp mà lúng túng, nàng cũng có vài phần ngại ngần, vì vậy liền chống đỡ cơ thể mà đứng dậy, nhanh chóng nói: "Nói chuyện này sau vậy, chúng ta nhanh đi đếnbên kia cầu."