Chương 39: Săn vịt (4)

"Ngươi luôn luôn thích trốn sau lưng Y Địch Vương phi, rất ít cùng chúng ta đùa giỡn."

Hắn dường như cũng không kháng cự lại hành động của Ngải Vi, chỉ là tiếp tục chậm rãi nói,

"Phụ vương luôn luôn rất cưng chiều ngươi, hi vọng ngươi ở trong lễ mừng săn vịt cũng có thể chơi đùa vui vẻ, liền sắp xếp ngươi với ta cùng Vương huynh lên thuyền nhỏ, để cho chúng ta mang theo ngươi đi chơi, chăm sóc ngươi. Khi đó ngươi chưa đến bảy tám tuổi, trên thuyền sợ tới mức phát run, khẽ động cũng không dám."

Hắn gục đầu xuống, nhìn Ngải Vi dựa vào trong lòng ngực của mình,

"Chúng ta nhớ ngươi rất sợ nước, ngươi còn nhớ không?"

Sợ nước? Thân thể này thật là không có tác dụng a ! Cái gì cũng sợ, sợ nước, sợ ánh sáng, sợ vận động dữ dội, còn sợ Ramses, con gái của Đề Thiến trong vài chục năm quá khứ sống được thật đúng là hèn nhát.

Ngải Vi trong lòng âm thầm khinh bỉ vị Tiểu công chúa này một phen, lại làm dáng tươi cười mạnh mẽ nhìn về phía Ramses,

"Sau đó, thế nào nữa ?"Sau đó ..." Hắn dừng lại một chút,"Sau đó, chúng ta đùa dai đem ngươi đẩy xuống nước. Doạ Phụ vương sợ hãi, tự mình nhảy xuống nước đem ngươi vớt lên."

Đề Thiến quả nhiên rất được sủng ái, con gái của bà ta dĩ nhiên có thể được vị Pharaong vĩ đại Tắc Đề đệ I đích thân nhảy xuống nước nghĩ cách cứu viện !

"Thời gian vớt ngươi lên, gương mặt trắng bệch, bờ môi tím tái... Tựa như vừa rồi mới nhìn thấy ngươi vậy."

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt khuôn mặt tái nhợt của Ngải Vi, sau đó dừng lại trên môi không có nửa phần mầu máu, cuối cùng lại từ từ dời,

"Nhất định rất đau đớn?"

Nét mặt của hắn rất dịu dàng.

"Ta vẫn muốn biết rõ, khi đó, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Hận chúng ta sao? Trách chúng ta sao?"

Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ một biểu lộ nào của nàng, hai con ngươi màu hổ phách giống như muốn xuyên thấu nàng, làm cho trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, không cách nào tiến hành bất cứ suy nghĩ gì.

Nếu như nàng có thể suy nghĩ, nàng nhất định sẽ hỏi mình, vì sao hắn nhắc tới những vấn đề này?

Vì sao hắn quan tâm đến suy nghĩ của muội muội đối với chuyện nào đó đã xảy ra từ rất lâu như thế? Vì sao bằng lòng đối đãi ôn nhu với nữ nhân mà hắn mấy ngày trước còn muốn gϊếŧ chết...

Nhưng mà, một khắc kia, hắn chuyên chú nhìn nàng như thế, ánh mắt của hắn làm nàng mê man.

Trong nội tâm chỉ là bản năng nghi ngờ: Ánh mắt như vậy, mắt ân cần, là nhìn nàng sao ? Có phải vừa mới cùng hắn nhìn lại cùng chung một phần quá khứ... Chẳng lẽ cái thời không này lại có thể hỗn loạn chen chúc như vậy, thế cho nên nàng mong muốn trong lòng hắn nửa phần nương náu cũng không quá khả thi?

Một hồi khổ sở, nàng lại hoàn toàn không cân nhắc thêm mà trả lời hắn, cứ như vậy qua loa giống như nói với hắn:

"Mặc kệ khổ sở hay không, dù sao cũng là chuyện đã qua."

Nàng ngước mắt lên nhìn, con mắt màu xám không e dè mà cùng hắn bốn mắt giáp nhau,

"Muội muội làm sao oán hận ca ca ?"

Hắn sững sờ, toàn bộ biểu cảm trong một cái chớp mắt đã quét qua mấy cái biến đổi rất nhỏ. Ngải Vi thấy rất rõ ràng, con ngươi trong suốt kia lóe lên các loại cảm xúc, nhưng nàng có thể đem từng cái phân tích ra, hắn sớm đã khôi phục bộ dạng ban đầu. Trong một phần ngàn giây sau đó, nàng cảm thấy hắn vốn là vững vàng mà ôm lấy hai cánh tay của mình run nhè nhẹ.

Hắn mặc dù vẫn như cũ bình tĩnh ngồi, ánh mắt của hắn mặc dù như cũ lạnh lùng, nhưng là có một loại cảm giác nào đó từ đáy lòng thật giống như mơ hồ va đập vào bề ngoài nhìn như tĩnh táo của hắn, thật giống như khắp nơi yên tĩnh mà ẩn ẩn chôn dấu dung nham cực nóng. Hắn không nhìn nàng, chỉ là nhìn ra phương xa, nhưng lại từ vùng đất bên ngoài vào trong, không cách nào đè nén một loại cảm xúc lay động vỏ ngoài lạnh lùng, di chuyển mãnh liệt.

Hắn cố sức ổn định lại hô hấp của mình, đem Ngải Vi không khỏi ôm chặt hơn một chút, trong đầu thật nhanh tính toán, thật lâu không nói gì.

"Bệ hạ."

Sau lưng thanh âm chỉnh tề, đến từ chính Mạnh Đồ Tư cùng Đông. Hai người cung kính khom người, sau khi được Ramses cho phép, mới nhẹ nhàng lên thuyền.

"Chuyện gì xảy ra?"

Mạnh Đồ Tư hạ thấp người,

"Đám quan chức chỉ là đang đánh cuộc săn vịt, một vị thiếu niên ngoại tộc gọi là Moses thi thố tài năng, phi tiêu tài nghệ hơn người, nhưng lại vô ý rơi xuống nước, vẫn chưa bị vớt lên."

Ngải Vi đem đầu hướng rụt một cái vào trong thân thể Ramses, lại kéo lên một chút cái khăn vải đang đắp trên người nàng. Ramses rũ mắt nhìn nàng một chút, dường như thoáng cái toàn bộ đều hiểu rồi, đối diện Mạnh Đồ Tư gật gật đầu,

"Ngươi và Lễ Tháp Hách ở lại, sắp xếp tiếp tục tiến hành hoạt động săn vịt. Đông chèo thuyền, cùng ta trở về cung điện.""Vâng."

Hai tiếng dứt khoát trả lời, Mạnh Đồ Tư rời khỏi thuyền nhỏ.

Đông đứng ở phía sau, dùng cây gậy trúc nhẹ chống đáy sông, thuyền nhỏ theo đường cũ hướng bờ sông chậm rãi trôi tới, lưu lại vài ba vằn nước yên tĩnh, trong cỏ lau vây quanh trên sông nhẹ nhàng mà bồng bềnh, hóa thành một mảnh sóng lăn tăn.