Vương gia mời tiệc.
Nhìn cái tên cũng biết được nội dung tiệc vốn chỉ có người trong hoàng thất. Nhưng mà theo chế độ phát triển của vương triều, đến thời kì của Ramses, trong yến tiệc của hoàng thất có mời thành viên không chỉ giới hạn trong huyết thống hoàng tộc, cũng là khuếch trương trong triều có rất nhiều người kẻ sĩ có địa vị, ví dụ như hậu duệ vương thất, trọng thần trong triều, vương phi được sủng ái, vân...vân. Đồng thời thịnh yến không chỉ là hoạt động chúc mừng vào buổi tối, còn có thể trộn lẫn một vài hoạt động nghỉ ngơi ngoài trời, cuối cùng biến đổi thành một hình thức buổi lễ giải trí long trọng trong cung đình cho rất nhiều người có địa vị trong vương triều.
Đối với những người được Pharaong mời đến lễ mừng mà nói, nhận được quyền lợi tham dự hội nghị tiêu biểu vinh dự lớn lao. Đối với những người phát thϊếp mời của Pharaong mà nói, trong thời khắc chính trị nhạy cảm như vậy, đối với người lựa chọn khách tham dự vương gia thịnh yến, đương nhiên cũng cần phải vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên, có Lễ Tháp Hách trợ giúp, cuối cùng những người có mặt trong danh sách vô cùng chú ý.
Tây Mạn ở đây chính xác là trọng thần đương triều, Âu Mỗ Hồng Đức là quý tộc thừa kế, Dĩ Mai cùng Mạnh Đồ Tư làm đại biểu phái trung lập đều cân bằng mà mời; phi tử của Ramses ở bên trong, Hoàng Hậu Nefertari, tiểu thϊếp Kamille Rotta là hai người có nữ quyền duy nhất; ngoài ra còn có một số con cháu vương tộc trong triều đóng vai trò trọng yếu, như tỷ tỷ của Ramses Đề Nhã công chúa cùng muội muội Ngải Vi công chúa cũng đều nhận được thiệp mời.
Lễ mừng hoạt động săn vịt đã bắt đầu từ buổi chiều.
Săn vịt là nghi thức giải trí điển hình trong cung đình Ai Cập cổ, dùng phi tiêu hình khúc săn bắt vịt hoang xã hội đương thời giai tầng vương tộc có đặc quyền, triều thần cùng các nhân vật cầm quyền quan trọng sử dụng quyền lực đặc biệt. Mặc dù hiệu suất như vậy vô cùng thấp, đồng thời người Ai Cập cổ đã sớm phát minh ra săn bằng lưới đồ vật như vậy thuận lợi để bắt được vịt hoang, nhưng từ quan điểm của người săn bắt mà nói, chính mình tự tay bắt rơi vịt hoang cũng là một chuyện hết sức thú vị. Thường xuyên có thể nhìn thấy quý tộc Ai Cập cổ dắt vợ của mình đi đến bên bờ sông Nile, nam nhân ném ra phi tiêu, con gái thì ngồi ở trên cán cây cỏ trói thành chiếc thuyền nhỏ, cười khanh khách mà ngắt lấy hoa súng, hoặc lục tìm xác chết của con vịt.
Ramses lựa chọn hoạt động an toàn mà thoải mái như vậy khởi đầu cho lễ mừng.
Đối với Ngải Vi mà nói, có thể đi ra khỏi vương cung Thebes, biết một chút về loại hình thức sinh hoạt này của quý tộc cổ đại, là một chuyện làm nàng hưng phấn nhất. Vì vậy nàng thức dậy sáng sớm, liền mặc trang phục công chúa đi ra ngoài mà không phải áo đuôi ngắn đơn giản nàng tuỳ tiện mặc hằng ngày, ngoan ngoãn ăn xong điểm tâm, ở trong phòng chờ Đông đem nàng đi đến hội trường.
Nhưng thiếu niên mang theo gương mặt áy náy đi tới bên cạnh nàng.
Hôm nay Đông không giống với những ngày qua, khuôn mặt tuấn mỹ bình thiêm vài phần khí khái hào hùng. Cái này cùng cách ăn mặc của hắn có liên hệ mật thiết. Bình thường, Đông luôn một thân áo mỏng màu nhạt bằng cây đay, màu trắng hoặc màu vàng nhạt, mang cho hắn một chút giống quan văn sử hữu duy nhất khí chất yên tĩnh. Mà hôm nay, có lẽ nguyên nhân bởi vì là hoạt động ngoài trời, hắn lựa chọn một bộ trang phục rất có khí phách nhà võ để ra ngoài cung điện. Áo đuôi ngắn màu trắng trên có trang sức hoa văn màu vàng, trên viền cúc áo vàng ròng tô điểm văn chương con mắt Horus tượng trưng cho dũng khí.
Thiếu niên trên trán đeo vật trang sức màu vàng, bên trên tinh tế khắc chữ tượng hình mà Ngải Vi xem không hiểu, hoàng kim tinh xảo làm nổi bật đuợc da thịt trắng noãn của hắn khiến càng thêm sáng long lanh.
"Bệ hạ nói, thân thể của ngài có lẽ không thể tiếp nhận ánh mặt trời mãnh liệt, bởi vậy xin ngài buổi chiều ráng sức nghỉ ngơi, đến buổi tối Đông sẽ đem ngài đến dạ yến."
Lúc nói lời này vẻ mặt Đông lộ vẻ khó xử, hắn đối với Ngải Vi công chúa hiểu rất rõ, hoạt động săn vịt như vậy đối với nàng có lực hấp dẫn sâu sắc vượt qua một lực đám tiệc tầm thường. Bởi vậy khi Ramses ra mệnh lệnh cho hắn thời gian, mặt hắn gần như lộ vẻ khó xử mà muốn phản bác.
Quả nhiên, mặt của Ngải Vi thoáng cái liền sụp xuống.
"Như vậy ..."
Lúc ấy trong đầu của Đông xuất hiện một cách duy nhất chính là mau thoát thân, vì vậy hắn vội vã hành lễ, nói với Ngải Vi,
"Đông cáo lui trước, buổi chiều hôm nay sẽ mời thị nữ đến hầu hạ ngài bắt đầu cuộc sống hàng ngày ..."
Đông đứng dậy, vừa muốn cất bước lui về phía sau, Ngải Vi chợt bắt được áo choàng to lớn của hắn, trên gương mặt tinh xảo mang theo một ánh mắt kỳ quái, đôi môi tái nhợt bên cạnh nổi lên một nụ cười tà ác.
"Ta muốn đi .""Nhưng mà ..."
Trong đầu Đông một mảnh màu đen, bản năng có chút oán trách giao cho hắn một người khó chiều như vậy.
"Dù sao ta chính là muốn đi. "
Ngải Vi ác độc mà cười,
"Ta luôn luôn cần người hầu sao, Đông. đại. nhân? Nếu như ta không thể đi theo ngươi, ta sẽ tự mình đi ra ngoài, sau đó nói cho người khác biết là ngươi đem ta vứt ở nơi nào.""Nhưng mà ...""Yên tâm, ta sẽ ngoan ngoãn. "
Ngải Vi nghiêm trang cứ như vậy mà đảm bảo.
Nhưng, sự thật chứng minh, Ngải Vi có thư qua miệng như vậy nhận lấy cam đoan, căn bản là không có đủ bất kỳ giá trị tham khảo gì.
Buổi chiều, bờ đông Thebes, cỏ lau cùng hoa súng sinh trưởng rậm rạp ở một góc bên bờ sông Nile, tất cả những người có quyền lực cao nhất của thượng Ai Cập đang tụ tập ở một nơi, vừa nói vừa cười tiến hành hoạt động săn vịt náo nhiệt. Tây Mạn, Âu Mỗ Hồng Đức mọi người đồng đều dẫn theo con trai của mình lên sàn đấu, mà bên kia, Nefertari cùng Kamille Rotta cũng đều ngồi vào vị trí được chia, ngồi xuống hai bên thuyền cỏ cạnh Pharaoh, cả hai không thèm nhìn nhau.
Pharaoh chưa đến, nhưng lại hạ lệnh cho phép các vị đại thần bắt đầu phần giải trí trước, Lễ Tháp Hách còn truyền lệnh tới, người có kỹ thuật săn vịt tốt nhất, có thể sẽ được Pharaong ban thưởng hậu hĩnh, vì vậy các nam tử trẻ tuổi trong triều đều nóng lòng muốn thử đi thi.
Lễ Tháp Hách lại một lần nữa đề nghị, một trận khiêu chiến thi đấu săn vịt cứ như vậy triển khai.
Từ một tên nam tử tiến lên trước ném tiêu săn vịt, lấy ba miếng làm hạn định, xem có thể săn được mấy con, ngay sau đó một nam tử khác sẽ tiến lên khiêu chiến, tương tự lấy 3 tiêu làm hạn định, nếu như săn được số lượng nhiều hơn so với người phía trước, sẽ trở thành người tiếp theo bị khiêu chiến, ngược lại người đầu tiên săn được nhiều hơn sẽ tiếp tục chấp nhận người kế tiếp khiêu chiến. Như vậy bánh xe khiêu chiến so tài sẽ kéo dài đến khi Pharaoh đến, mà lưu lại đến người cuối cùng, chính là người săn vịt kỹ thuật cao nhất, người sức chịu đựng lớn nhất.
Để tiết kiệm thời gian, người hầu đều chuẩn bị xong những con vịt (vốn là lo lắng hôm đó xung quanh không có vịt mà sớm bắt), bây giờ từng con sẽ được phóng thích ra.
Tây Mạn cùng Âu Mỗ Hồng Đức hai người thật giống như trẻ nhỏ, rõ ràng qua hoạt động này âm thầm so sánh sức mạnh. Hai bên chia nhau phái ra con trai của mình, hoặc cử tên tay chân trẻ của mình tiến lên khiêu chiến. Cảm giác thật giống như hai lão già tranh đấu gay gắt, nam nhân trẻ tuổi ném phi tiêu đều vô cùng ra sức, khiêu chiến so tài vô cùng đặc sắc, khiến cho tiếng hoan hô liên tiếp vang lên. Nhưng mà kể từ đó khiêu chiến qua lại, hai bên có thua có thắng, ai cũng không có chiếm được cái gì.
Đông với Ngải Vi cùng ngồi một chỗ ở khoảng cách cách đó không xa chỗ ngồi của Pharaong râm mát trên thuyền nhỏ.
Nhận lời Đông phải "Ngoan ngoãn", "Không làm người ngoài chú ý", Ngải Vi nắm rất chắc bản thân am hiểu nhất là thuật thay đổi diện mạo – giả nam sinh. Lần này nàng lại mang trở lại tóc ngắn màu đen, mặc vào áo đuôi ngắn của người hầu, theo cách không làm người khác chú ý hình thức, trốn ở bên cạnh Đông .
Mặc dù là da thịt trắng nõn, nhưng bởi vì Đông ở bên cạnh, sở dĩ cho dù là người hầu ngoại tộc cũng sẽ không gây nên quá nhiều sự chú ý. Hai người ở dưới mui xe che chắn, nồng nhiệt mà nhìn tiến hành hoạt động săn vịt ở giữa sân.
"Đông, ngươi cũng đi thử một chút a !"
Ngải Vi hưng phấn mà xúi giục Đông, hai tay không khỏi cầm lấy áo choàng của hắn nhẹ nhàng lay lay.
Thiếu niên ngại ngùng cười cười, cũng không ghét hành động của Ngải Vi,
"Điện hạ ... Đông đối với chuyện như vậy dốt đặc cán mai, vẫn là không đi đỡ khỏi mất mặt ."
Ngải Vi mặt trầm xuống, nhếch miệng lên,
"Gọi ta Ngải Vi, chúng ta đã nói rồi.""Nhưng mà ...""Ngươi đã từng đồng ý với ta nha. "
Ngải Vi có vài phần đanh đá mà nói,
"Nếu ngươi không làm như vậy, ta có thể kêu lên một tiếng nói ngươi muốn tham gia dự thi đấy."
Đông vội vàng đưa tay ngăn chặn miệng của nàng, thanh âm trẻ tuổi liên tục nói:
"Dạ dạ, được, Ngải Vi ..."
Ngay sau đó hắn phát hiện hành vi của mình quá mức mất đi lễ tiết, liền vội vàng đem tay rút về sau lưng, nhanh chóng lui sang một bên.
Giữa sân chợt nổi một trận hoan hô, Ngải Vi quay đầu sang, phát hiện là quan viên Tây Mạn bên kia lại thắng một trận. Lần này là thắng liền ba trận, Tây Mạn lão tử kia cười đến mức hết sức rạng rỡ, trên mặt giống như muốn nở hoa lên, mặt mày hồng hào.
Mặc dù Tây Mạn lúc này cùng người trong lịch sử kia khác nhau, thế nhưng Ngải Vi trước sau đối với hắn vẫn ôm ấn tượng không tốt.
Trong thời khắc khác, con gái nhỏ của Tây Mạn Kamille Rotta bị chỉ hôn với Thập vương tử, lão đối với quyền lực có hứng thú cực kỳ mãnh liệt, vì có thể khiến cho con rể của mình có cơ hội tranh đoạt vương vị, vậy mà tư thông Hittite, làʍ t̠ìиɦ báo bán đứng Ai Cập. Lần này, bởi vì Kamille Rotta bị Tắc Đề trực tiếp chỉ hôn làm tiểu thϊếp Ramses, cho nên có thể khiến cho động cơ trở thành nội gian của Tây Mạn không tồn tại nữa, hắn có lẽ cũng sẽ không trở thành một tên phản quốc, nhưng tính cách sẽ không thay đổi, hắn có lẽ sẽ biến thành một lão nhân một lòng hứng thú với quyền lực.
Ngải Vi nhẹ nhàng mà cắn cắn móng tay. Dường như cái thời không này còn hơn quá khứ đã qua của bản thân, trong đó biến hóa cùng xuất nhập còn hơn với chính mình tưởng tượng. Xem ra trong cái quá khứ hư ảo này, mặc dù mình chỉ là xuất hiện cách đây mấy tháng, nhưng nàng đối với ảnh hưởng của lịch sử, thật giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy sóng nước khuếch đại ra bốn phương tám hướng, không chỉ thay đổi tương lai của Ramses, đồng thời cũng thay đổi tương lai của những người khác, thậm chí quá khứ cũng đồng thời bị ảnh hưởng.
Nàng đang lúc ngẩn người, nghe được giữa sân trên thuyền cỏ, quan viên Tây Mạn vô cùng kiêu ngạo kêu:
"Thế nào, còn có ai dám khiêu chiến với ta?"
Ngải Vi giương mắt nhìn lên, đây đúng là một nam nhân vô cùng hung hãn. Đổ mồ hôi hột trên làn da màu rám nắng dưới ánh mặt trời hơi phát sáng, tứ chi bắp thịt rắn chắc mà to lớn. Hắn râu quai nón, đầu trọc, mặc màu quân lễ phục của quan võ, hẳn là một vị tướng lãnh cấp cao trong tứ đại quân đoàn của Pharaoh. Lúc này trong tay hắn cầm khúc gỗ uốn hình phi tiêu, hung hăng ra oai. Về phương diện khác, vừa cùng hắn giằng co kết quả là một thanh niên trẻ tuổi của Âu Mỗ Hồng Đức, trên trán còn sót máu tươi, vô cùng mất mặt mà lên thuyền người hầu, lui sang một bên.
Ngải Vi khẽ nhíu mày, hiển nhiên vết thương này là bị cái tên nam nhân lỗ mãng cố ý đánh ra.
Ngải Vi xoay đầu nhìn Đông bên cạnh, thiếu niên dường như không thấy như thế, bình tĩnh rót một chén nước cho Ngải Vi, cười híp mắt nói với nàng:
"Điện hạ ... Ngải Vi, người nên uống miếng nước, khí trời rất nóng."
Ngải Vi lại quay đầu lại, khuôn mặt phách lối của người nam nhân kia cùng Tây Mạn mỉm cười đắc ý giống như trùng điệp ở cùng nhau, có lẽ liên quan khí trời quá nóng bức, cái tên 'lí trí' trong đầu Ngải vi 'phựt' một tiếng cứ như vậy gãy lìa.
Cho nên, thời điểm người nam nhân kia lại một lần nữa hô lớn:
"Có ai, dám tới khiêu chiến!" Ngải Vi vọt tới thoáng cái đứng lên."Ta !"