Chương 23: Karnak (2)

Nhưng cái bao tay này ý tứ thực sự không giống như lời trên nét mặt của Ngải Vi là lưu lại trong tay nàng, mà là trực tiếp bị nàng đem vào trong cửa hàng thủ công, bị đập nát.

"Tại nơi này là thời đại dễ dàng trao đổi của cải, loại đồ trang sức bằng kim loại nặng này có giá trị rất lớn."

Nói như vậy, Ngải Vi cầm theo miếng vàng vỡ, Đông trên mặt mang theo biểu cảm hơi tái mét vọt vào phiên chợ ở Thebes.

Rất nhanh, Ngải Vi một tay cầm một ít vàng trao đổi lấy một cái hộp nhỏ hơi cổ xưa ở trong chợ, tay kia dẫn theo những miếng vàng còn sót lại từ chiếc vòng tay bị đập nát của Đông cho vào cái túi nhỏ, cùng Đông tiến lên phía trước bước đến thần miếu Karnak.

"Điện hạ, cái hộp này ..."

Đông nhìn cái hộp nhỏ được chế bằng gỗ có chút cũ nát kia, một bụng oan ức muốn nói nhưng lại không nói ra được. Đó là một cái hộp có độ rộng ước chừng có hai cánh tay, mặt trên lồi có khắc hình ảnh tượng trưng cho luân hồi, mà ở mặt còn lại có khắc văn chương con mắt Horus. Quan trọng nhất là, cái hộp kia bị khoá bởi mảnh đồng nhỏ bị rỉ sắt. Nói cách khác, không ai biết đuợc trong đó chứa cái gì, Ngải Vi lại không chút do dự mà mua. Đông sờ sờ cái mũi, chậm rãi, uyển chuyển nói:

"Không nghĩ tới điện hạ đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu."

Ngải Vi nhìn Đông, vô tội nói:

"Ta không hiểu lắm."

Nói đùa gì vậy, đây đã là một thứ thuộc về thời đại đồ cổ, nàng làm sao hiểu biết đồ cổ bằng người ở thời đại này ...

Đông cảm thấy một hồi mê muội. Thế nhưng hắn vẫn mang theo dáng cười ngốc nghếch phù hợp nhìn Ngải Vi, giọng nói bóng gió.

"Cái hộp này giá cả quả thực so với hộp bình thuờng đắt hơn không ít ..."

Ngải Vi liếc hắn một cái,

"Ngươi không cần nói, ta giải thích cho ngươi một chút.""Ngươi là người của Lễ Tháp Hách, ta nói cho cùng cũng là một nữ tế ti, muốn đi vào trong thần miếu, hẳn cũng không phải là việc khó. Mấu chốt là làm sao mới có thể tìm hiểu ra tin tức tương ứng."

Ngải Vi hít hít cái mũi, giơ cái hộp lên,

"Đây là ta vừa mới nghĩ ra một cái biện pháp, theo ta cái kia thì ... Cái kia ... Dù sao cũng kêu là 'Thả con tép, bắt con tôm'. Nói cách khác, mọi người có khuynh hướng trao đổi tin tức, thắng chỉ là dành lấy tin tức. Ta chỉ dùng một con mắt Horus giả, đổi lấy càng nhiều tin tức thật sự bí mật."

Nàng nhìn lại Đông một chút, thẳng bước nhanh hơn,

"Ngươi không tin cũng không sao, một chút nữa chúng ta có thể thấy được. "

Đông cười khổ một tiếng, vội vàng bước tiến đến, theo sát sau lưng nàng.

Đi bộ ước chừng nửa giờ, hai người tới cửa ra vào thần miếu.

Không có tế tự hoạt động lưu giữ sự trang trọng yên tĩnh của thần miếu Karnak. Hàng ngũ hơn mười người đầu Sphinx đi sang hai bên đường cửa chính, ánh mặt trời chói mắt mang theo vài phần xâm lăng mà rơi xuống dưới, màu sắc đường thạch Hoàng Kim xen lẫn phiến thϊếp vàng hoặc ngân bạc, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh. Lối đi này cực kỳ hẹp dài, một bên nối tiếp với cửa chính thần miếu Karnak, một bên thông với trung tâm Thebes.

Ngải Vi mơ hồ nhớ tới, chỗ thần miếu này chính là nơi nàng xuyên qua khi trở về, ánh mắt lạ lẫm mở ra, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy.

"Nguyên lai nàng là nữ tế ti thần miếu Karnak ..."

Nàng đứng ở phía trước lối đi hoa lệ, tự lẩm bẩm .

Thần miếu Karnak là miếu thờ cổ xưa nhất ở Thebes, trải qua thời gian rất lâu liên tục xây dựng lên, trải qua mấy vương triều sửa chữa hoàn thiện. Trứ danh nữ Pharaong Hatshepsut, Thutmose đệ tam, Ramses đệ tam đến nơi đây để lại vết tích lưu truyền thiên cổ, lại càng không cần phải nói là kiến trúc Ramses đệ nhị yêu thích điên cuồng. Ngải Vi không khỏi nhẹ nhàng khẽ nở nụ cười, cho dù là tại thế kỷ hai mươi mốt ngày nay, còn có thể tìm thấy rất nhiều vị trí cột đá, bích hoạ có phong cách Ramses tại thần miếu Karnak.

Hắn nhất định là rất muốn khiến cho đời sau biết rõ công lao vĩ đại của hắn, cho nên mới lưu lại nhiều đồ như vậy sao.

"... Điện hạ?"

Nhìn không hiểu dáng cười lộ ra của nàng, Đông không khỏi lại một lần nữa trở thành hòa thượng cao hai trượng sờ không tới ý nghĩ.

Còn chưa kịp hỏi, Ngải Vi đã thu lại nụ cười, tròng mắt màu xám trong suốt sắc bén mà nhìn thần miếu to lớn trước mắt,

"Dẫn ta tới cánh cửa bình thường dành cho Tế ti đi lại.""Lẽ nào ngài không biết sao?"

Đông thật sự rất muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn quay về thiếu nữ trước mắt, một bộ áo trắng đơn giản, thân thể nhỏ bé bao lấy khí chất khó mà nói rõ, thanh âm thanh thúy tự thuật ra ngữ điệu bình thản, không phải là mệnh lệnh cũng không phải nghi vấn, lại làm cho hắn không cách nào bỏ qua, không cách nào từ chối.

Chuyện của Ngải Vi công chúa, hắn nghe nói qua không ít, hơn phân nửa chính là một ít mặt trái của nó, chưa từng có người nào nói qua nàng sẽ quyết đoán cùng sức ảnh hưởng như vậy. Cái này trong lúc lơ đãng hiện rõ khí chất chững chạc vượt quá tuổi tác, khiến cho hắn vài ba lần không thể khống chế được mà nghe theo sai khiến của nàng.

Đông gãi gãi một cái, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Ngải Vi, bất đắc dĩ như thường kéo ra dáng cười,

"Điện hạ, đi sang bên này."

Đi về hướng nam vài trăm mét, phía trước mới dần dần xuất hiện thần miếu chính. Bình thường Tế Tự công tác ở thần miếu, cũng không phải đi qua lối đi hoa lệ mà các tế ti sử dụng, mà là có cửa vào khác, Đông dẫn Ngải Vi hướng đến một cái cửa đá khổng lồ.

Chỉ lát nữa là đến cửa đá, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng chạy bộ hốt hoảng. Ngải Vi không khỏi dừng bước lại, nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy một em bé điên nhỏ gầy dường như hướng phía nàng chạy tới.

Đứa bé kia quần áo rách rưới, trên mặt và trên cánh tay dính đầy nước bùn, nhưng cũng không che được khuôn mặt ngoại tộc da thịt tái nhợt, tóc màu rám nắng, sóng mũi cao, hốc mắt thâm thúy.

Cậu bé thở không ra hơi chạy tới, thoáng cái ngã quỳ gối xuống trước mặt Ngải Vi, dùng sức nắm lấy làn váy trắng noãn của Ngải Vi, các đốt ngón tay nho nhỏ hiện ra tia trắng dọa người, trong đôi mắt thật to chứa đầy nước mắt sợ hãi,

"Cầu ... Van xin ngài, mau cứu tôi !"

Ngải Vi sững sờ tại chỗ, không biết làm sao mà nhìn về phía Đông. Đông dáng tươi cười lại đột nhiên ngưng kết ở trên mặt, lăng lăng nhìn đứa trẻ kia, sau đó lại nhìn Ngải Vi, trong mắt không khỏi nhiễm thêm vài phần khó có thể tin. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng mà kéo cổ tay Ngải Vi.

"Không cần phải xen vào."

Đứa bé trai kia nghe vậy, càng là dùng sức ôm lấy bắp chân Ngải Vi, trong lời nói mang theo khàn giọng cầu xin.

"Van xin ngài ! Bằng không thì tôi sẽ chết đấy! Van xin ngài !"

Đang lúc do dự, xuyên đằng sau lưng hài tử truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo của vài người. Ngải Vi ngẩng đầu lên, thấy mấy tên binh sĩ Ai Cập mặt mũi tràn đầy sát khí, đang cầm đao kiếm trong tay, khí thế hung hăng đuổi tới.

Cậu bé thấy thế, sợ tới mức lập tức trốn đến sau lưng Ngải Vi, dùng hết toàn lực ôm lấy chân Ngải Vi, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Van xin ngài ... Van xin ngài."

Binh sĩ Ai Cập đứng ở trước mặt Ngải Vi, giơ tay dùng đao chỉ vào mũi Ngải Vi, lớn tiếng nói:

"Chúng ta phụng mệnh bắt phạm nhân, nhanh chóng đưa hắn giao cho chúng ta !"

Ngải Vi giương mắt nhìn một chút binh sĩ giống như hổ đói kia, không có màu sắc quân phục, thoáng nhô lên cái bụng, hiển nhiên không phải tướng sĩ của ngũ đại quân đoàn, lại ở chỗ này diễu võ dương oai. Nàng lại liếc mắt một chút xuống cậu bé đang không ngừng run rẩy dưới chân, trong đôi mắt rất to tràn đầy vô tội sợ hãi.

Đứa bé này, chưa đến năm tuổi...

Nàng không lộ vẻ gì mà nhìn quay về đám binh sĩ, lạnh nhạt nói:

"Xin hỏi đứa nhỏ này phạm tội gì?""Tội gì?"

Binh sĩ lớn tiếng nói.

"Ít nói nhảm đi, đây là mệnh lệnh của Pharaong ! Nếu như ngươi bao che, ngay cả ngươi ta cũng chém."