Chương 210: Ngoại truyện: Ba ngày vương hậu (3)

Ramses tuổi tác đã cao, phải nhiều gấp hai lần tuổi ta, tại Hittite, tuổi thọ của con người cùng lắm cũng chỉ 40 - 50 tuổi, ta không muốn gả cho Ramses, ta không muốn hai mươi mấy tuổi đã mất đi phu quân, sống cô độc tại đất nước khác đến khi trút hơi thở, huống hồ...

- "Như vậy có thật sự ổn không? Ta nghe nói Ramses hoang da^ʍ vô độ, không chỉ cưới hơn mười công chúa ở các quốc gia khác, con gái của quý tộc, còn quá đáng hơn nữa là cưới cả em gái của mình! Nghe nói hắn trước kia rất sủng ái em gái của hắn. Vì nàng, hắn đã tự xuất binh Nubian, phế truất vương hậu, khắc thành bức tượng lớn tại cửa sông thành A Bố Tân Bối Lặc, thậm chí còn cử quân đánh Hittite..."

- "Im lặng."

Nhã Lý vỗ vào chỗ để tay của ghế dựa, tức thì lời nói đang muốn nói tiếp cứ như vậy im bặt. Nụ cười của hắn biến mất, lông mày tuấn tú sát lại cùng một chỗ, màu băng lam trong mắt xẹt qua thành một tia đau thương. Ta không có nhìn lầm, đó là một sự hoài niệm cùng bi ai rõ ràng không thể nhầm lẫn, cảm tình như vậy cũng khiến lòng ta hơi đau. Phòng nghị sự to lớn bỗng nhiên yên lặng như mất đi sự sống. Nhã Lý cô độc ngồi trên ghế vương gia hoa lệ, con ngươi thẳng tắp, lướt qua ta, nhìn về phương xa.

Đã qua rất lâu hắn mới chậm rãi vung tay lên, lão thần bên cạnh lại tiếp tục run rẩy nói:

- "Trong thư, Ramses nói rõ yêu cầu công chúa có con mắt màu xanh lam gả cho Ai Cập, như thế song phương sẽ được ký kết hiệp nghị hòa bình vĩnh cửu, quốc thổ của chúng ta vết thương còn đang chồng chất, dẹp an Ninh..."

Ta không khỏi theo bản năng che đi ánh mắt của mình. Con mắt màu xanh lam, bởi vì ta có con mắt màu xanh lam này! Ta khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Nhã Lý đang ở phía trên cao. Hắn lạnh lùng nhìn về ta, băng lam trong con ngươi hoàn toàn không có sự ôn nhu hoặc bi thương.

- "Công chúa điện hạ, hòa bình, cũng là hi vọng của phụ vương người. Ta đã chuẩn bị tốt công văn cùng sính lễ được gả đi, xin mời người ở đây sau một tháng để chuẩn bị cho tốt, rồi tiến về Ai Cập."

Giọng nói của hắn lạ lẫn mà lạnh như băng, ta dường như không thể tin được đây là Nhã Lý lúc ban đầu nồng nhiệt đón tiếp ta.

- "Ta không muốn."

Ta tức giận hét lên, ta thật vất vả để về tới Cáp Đồ Toa, về bên cạnh phụ vương, nhưng điều này đúng là tặng ta cho địch quốc. Trong đầu từng cơn giận dữ không thể khống chế, đều do con mắt màu xanh lam này, ta không thể giống như công chúa sống tại hoàng cung, ta đã bị xem thường cùng cô lập, vậy mà bây giờ, ta lại bị mang tới quốc gia chưa đến bao giờ, gả cho một người đàn ông chưa từng biết mặt!

Ta cúi đầu nhìn hộ giáp hoa lệ đeo trên tay mình, trái tim đập mãnh liệt chạm vào l*иg ngực của ta.

- "Nếu như muốn ta gả cho Ramses, ta tình nguyện không muốn con mắt này nữa!"

Ta nhanh chóng giơ tay lên, không chút do dự, dùng sức đâm vào con mắt xanh lam của mình.

Ta đang mong đợi sự đau đớn, nhưng mà, mặc dù ngón tay có cảm giác đâm vào cái gì đó, ta lại không có một chút cảm giác đau đớn gì. Ta định thần, trợn mắt, hộ giáp sắc bén rắn chắc đâm vào tay người khác. Da thịt trắng nõn, ngón tay thon dài, xúc cảm phát ra lạnh như băng...cùng với màu đỏ tươi chướng mắt.

- "Nhã Lý đại nhân!"

Trong sảnh tức thì loạn hết cả lên, đám đại thần bối rối nhìn chúng ta, vệ binh canh cửa nhìn chằm chằm, phảng phất như chỉ cần một mệnh lệnh sẽ xông vào bên trong, bắt lấy ta chém thành muôn mảnh. Ta ngẩng đầu nhìn về tấm màn che được đặt ở chỗ sâu nhất trong sảnh, tràng cảnh hỗn loạn như vậy, phụ vương ta vẫn an tĩnh như không tồn tại.

Ngay lúc này, ta đột nhiên có chút rõ ràng. Từ mười mấy năm trước...có lẽ sớm hơn, người gánh vác quốc gia sớm đã không phải phụ vương ta, mà là người con trai tóc đen thần bí trước mặt này, quân chủ kính ngưỡng không phải ai khác chính là người tuấn mỹ lạnh như băng này, cái người muốn gả ta cho Ai Cập xa xôi! Nhã Lý!

Hắn cúi đầu xuống, nắm lấy tay ta, máu tươi cực nóng chảy xuôi xuống cánh tay của ta, hắn nhẹ nhàng gỡ hộ giáp sắc bén của ta ra.

- "Bất kể như thế nào, con mắt màu xanh lam, rất đẹp."

Hắn cẩn thận nhìn ánh mắt của ta, ta một lần nữa đọc được một tình cảm khác thường trong mắt của hắn. Không kịp hỏi, hắn đã lạnh nhạt nói:

- "Giam Tây Tây Lý Nhã vào phòng của nàng, trước khi được gả đi phải chú ý an toàn cho nàng."

Vừa dứt lời, bên cạnh hắn xuất hiện hai gã vệ sĩ toàn thân mặc áo giáp màu đen, bọn hắn lạnh như băng cường hãn dựng ta lên, không hỏi ta một câu liền kéo ta ra ngoài phòng. Ta biết sự việc đã an bài, ta trơ mắt nhìn Nhã Lý, cùng tấm rèm vĩnh viễn không cách nào kéo ra phía sau hắn.

Tại Cáp Đồ Toa, ta chỉ ở lại có một tháng.

Ta chỉ muốn không phải rời khỏi cung điện hơi ửng đỏ này, không muốn rời xa...cái người có cùng con ngươi giống ta.

- "Thời gian tại Cáp Đồ Toa, nàng muốn gì ta đều có thể cho nàng."

Dường như để kiểm chứng lời nói lúc đầu của hắn với ta, hắn cho ta tất cả mọi thứ, hoa phục, châu báu, mèo trắng, ta giống như công chúa xa hoa nhất trên thế giới. Ta gặp được anh chị em của mình, tên của ta được thêm vào gia phả của vương thất Hittite. Bọn họ lấy tên thủ đô của Hittite đặt cho ta, gọi ta là "Cáp Đồ Toa". Nhưng bây giờ vẫn gọi ta là Tây Tây Lý Nhã đi, ta rất thích cái tên này. Vào sáng sớm cùng chạng vạng tối mỗi ngày, Nhã Lý đều đến gặp ta. Nhã Lý sẽ ngồi bên cạnh ta, nhìn ta, lặng yên nghe ta nói mấy chuyện linh tinh với hắn, phàn nàn, thậm chí là chửi rủa...

Thời gian dường như vô tình đẩy mạnh, vào buổi tối hai ngày trước khi đi, ở một tình huống cực kỳ trùng hợp, ta biết được một tin tức làm ta nghe choáng váng.

Lý do ta bị yêu cầu đến Ai Cập không phải là vì gả cho Ramses, không phải vì trở thành tiểu thϊếp của một tên quốc vương vĩ đại, ta thậm chí ngay cả người cũng không bằng.

Vương hậu Isis Nại Phù Đặc của Pharaoh bây giờ thân thể bệnh tật, khó có thể chữa trị. Thân thế của vương hậu trẻ tuổi này cực kỳ truyền kỳ, nàng cũng không phải người Ai Cập, mà là một nữ tử ngoại tộc có tướng mạo kỳ lạ. Mười năm sau cuộc chiến Tạp Điệt Thạch nàng xuất hiện, hôn mê bất tỉnh, được người ta đưa vào cung. Pharaoh ngay lúc thấy nàng liền vì nàng mà khuynh đảo. Tại thần điện Thebes không tiếc hết thảy mọi tài lực vì nàng mà cử hành đại tế tự, khi nàng vẫn còn chưa tỉnh lại đã cưới nàng làm thê tử vĩ đại.

Con nối dõi của nàng được phong làm thái tử, mỗi đứa con do nàng sinh ra đều được nhận những vinh hoa phú quý cao nhất. Nhưng bản thân nàng lại cực kỳ ít xuất hiện, mọi người thậm chí ngay cả xuất thân của nàng cùng bối cảnh đều hoàn toàn không biết gì hết. Có thể chính vì một nữ nhân thần bí như vậy, Ramses không giải thích được đã đem hết vinh hoa phú quý tặng cho nàng. Có người nói, tất cả có lẽ bởi vì tướng mạo của nàng rất giống với công chúa Ngải Vi đã qua đời trong cuộc chiến Tạp Điệt Thạch. Nhưng hào quang của nàng về sau còn lấn át cả vương hậu Nefertari, cùng với vị công chúa Ngải Vi kia.

Isis Nại Phù Đặc sống tại vương triều Ramses đóng một vai trò cực kỳ quan trọng, nửa năm trước được xác nhận rằng có bệnh không thể chữa trị. Toàn bộ y quan lớn bé đều thúc thủ vô sách, đành phải chuyển lại cho tế tự viện tiến hành xem bói. Kết quả, tế tự viện lại yêu cầu tìm một người con gái có màu mắt giống với vương hậu để làm vật tế phẩm, chết thay vương hậu, cứu vãn tính mạng của nàng.

Nghe nói Pharaoh đã không tiếc bất cứ giá nào để tìm kiếm, mất mấy tháng trời mới phát hiện phụ vương ta có người con gái như vậy, là ta đây. Dù phải sử dụng thủ đoạn chính trị, hắn cũng phải có được ta, có được cái người có con mắt màu xanh lam kỳ lạ này... Trong giây lát, ta rất hâm mộ vương hậu chưa từng gặp mặt kia, có người sẽ vì nàng mà trả giá như thế, nhưng lại không có người nào ngừng chân quan tâm đến sự hiện hữu của ta. Nàng cũng có hai con mắt màu xanh lam, vì cái gì nàng lại may mắn như thế. Một nỗi căm hận hung hăng chiếm lấy ta, mà nhanh hơn, cảm tình hiện nay biến thành nỗi thống khổ sâu đậm.