Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Của Pharaoh - Phần 2

Chương 209: Ngoại truyện: Ba ngày vương hậu (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn có chút giơ tay, quân đội màu đen xếp thành hai hàng bên chúng ta, hai hàng quân đội màu đen dẫn dắt thành con đường dài dằng dặc từ cửa thành cho đến cung điện kiên cố. Hắn như trước chậm rãi nắm tay ta, một mực lôi kéo ta đi tới cung điện hơi ửng đỏ phía trước.

- "Ngươi không nhìn thấy ư, màu sắc ánh mắt của ta?"

Ta ngoan cường hỏi, cũng không tin hắn tìm từ hoa lệ để lấy lòng ta. Nếu không phải con mắt kỳ quái này, không lâu sau khi ta sinh ra đã bị trục xuất khỏi hoàng cung, mãi không thể trở về.

- "Thần thấy được."

Hắn nói xong, không nhìn ta cũng không dừng bước.

- "Thần nhìn thấy, màu sắc viền bên ngoài là màu xanh da trời trong suốt giống như bầu trời."

Lúc nói ra bốn chữ 'màu xanh da trời', khóe môi hắn câu dẫn ra một độ cong làm người khác không dễ dàng phát giác. Nụ cười ôn nhu làm lui đi vẻ mặt vốn lạnh như băng của hắn, đó là vì có cùng màu sắc giống như hắn sao? Không hiểu vì sao đáy lòng nổi lên một niềm vui sướиɠ nhàn nhạt, trên thế giới này, rõ ràng ta cũng không phải cô độc.

Ta là con gái của quốc vương Hittite Mục Ngõa Tháp Lợi Tư, ta tên gọi Tây Tây Lý Nhã. Gia phả vương thất Hittite cũng bình thường không có tên ta, bởi vì mẹ của ta là người ngoại tộc không biết danh tính, bà không phải phi tử của phụ vương, thậm chí ngay cả tình nhân cũng không bằng. Lúc phụ thân bị bệnh, mẫu thân bị phái tới chăm sóc cho phụ thân. Có lẽ lúc đó, bọn họ đã nảy sinh tình cảm. Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, lúc ta chưa sinh ra, phụ vương đã đưa chúng ta ra khỏi thành. Vυ" nuôi nói với ta, phụ vương vì bảo vệ chúng ta, thế nên chúng ta không có được bất cứ viện trợ gì từ vương gia, vυ" nuôi cũng kiên quyết không cho phép ta lộ ra thân phận của mình.

Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân cũng bởi vì nạn đói mà chết. Ta miễn cưỡng sống sót, được mẫu thân phó thác cho thị nữ thân thiết của bà chăm sóc. Đối với ta mà nói, vυ" nuôi chính là người thân duy nhất. Phụ vương xa đến chân trời cũng trở nên bắt đầu mờ mịt...

Ta cũng không hận phụ vương, rất kỳ lạ phải không? Phải chăng bởi vì những bi kịch kia tới quá sớm, thế nên ta không có chút nào hiểu rõ mẫu thân của ta? Bà là người thế nào? Dung mạo bà ra sao? Tất cả ta đều không rõ ràng lắm, tự nhiên tình cảm sẽ nhạt đi. Nhưng đối với sự việc của phụ vương, ta lại nghe được rất nhiều. Khi bắt đầu hiểu chuyện, ta sẽ được nghe vυ" nuôi kể về những câu chuyện phát sinh ở trong đất nước Hittite, phụ vương năng chinh thiện chiến, vận chuyển đế quốc Hittite khổng lồ được ngay ngắn rõ ràng, nhất là mười năm gần nhất, chưa có thất bại một cuộc chiến nào, việc quản lý trong nước cũng rất trật tự, quốc thái dân an. Phụ vương ta là một quân chủ vĩ đại, thế giới này chỉ có cường giả có thể sống tồn, ta rất ngưỡng mộ con người vĩ đại này, ta rất hy vọng có thể nhìn thấy người, cùng sống với người.

Nhưng bởi vì ta có đôi mắt kỳ quái, một con mắt kế thừa màu sắc của phụ vương, nhưng một con mắt lại là màu xanh da trời kỳ dị. Xanh thẳm giống như bầu trời bao la, lại tựa như ngọc bích chất lượng tốt. Kỳ thật, nhan sắc như vậy cũng không xấu xí, nhưng ta lại cảm thấy chán ghét, nó giống như nói rõ huyết thống thấp hèn của ta, giống như bức tường thành bên ngoài hung hăng bài xích ta khỏi thân phận cao quý đằng kia. Ngày ta mở hai mắt, Chiêm Bặc Sư đã nói ánh mắt của ta sẽ mang đến điềm xấu cho quốc gia, vì vậy, ta bị mang đến một thành phố nhỏ ở biên cảnh phía bắc để nuôi dưỡng, ngoại trừ người hầu chăm sóc ta cùng với viên quan của phụ vương tới thăm ta định kỳ thì cũng chưa từng tiếp xúc với bên ngoài.

Thế giới của ta, chưa từng tồn tại giống như thế giới của con người. Cuộc sống của ta bởi vậy đơn giản, rồi lại cô độc.

Nghĩ tới đây, ta có chút cúi thấp đầu, mấy thị nữ bên cạnh đồng loạt quỳ xuống:

- "Công chúa thứ tội, nô tài mạo phạm."

Ta không giải thích được nhìn khuôn mặt khẩn trương của các nàng, mới nhớ tới các nàng đang giúp ta ăn mặc trang điểm lại trước khi yết kiến phụ vương. Ta vội vàng khoát tay một cái, các nàng do dự rồi mới nơm nớp lo sợ đứng lên, chậm rãi lại gần ta để tiếp tục công việc.

Diện mạo của ta thật đúng là rất kỳ quái. Nếu không phải người hầu từ nhỏ đã đi cùng ta, đối với ta, không phải sợ hãi thì cũng là xem thường.

Các nàng giúp ta búi cao mái tóc dài màu nâu lên, đeo lên bảo thạch xinh đẹp cho ta, lấy chiếc váy dài trắng tinh cho ta mặc, đi vào đôi giày xăng đan viền vàng tinh xảo. Ta không quan tâm mặc cái gì, ta chỉ muốn nhìn thấy phụ vương ta, có lẽ...còn được gặp cả Nhã Lý có con mắt băng lam...

Khi ta bước vào khoảng không của phòng nghị sự to lớn, ta hết sức mừng rỡ được gặp lại hắn. Nhã Lý đứng đó, mặc một chiếc áo dài tay màu đen, ống tay áo còn ẩn hiện chút màu đỏ tía riềm vàng, trên tay thon dài trắng nõn đeo một chiếc nhẫn có bảo thạch màu lam giống như hải dương lưu động. Thấy ta tiến đến, Nhã Lý khẽ gật đầu, thăm hỏi ta. Ta mỉm cười nhìn về phía hắn, sau đó đem sự chú tới tầng tầng lớp lớp màn phủ ở chỗ sâu nhất trong đại sảnh.

Phụ vương ta ở đó sao?

- "Điện hạ, bệ hạ mấy năm gần đây thân thể không được tốt, chỉ có thể đôn đốc ở phía sau màn."

Không biết là giọng ai chậm rãi giải thích cho ta:

- "Sau cuộc chiến Tạp Điệt Thạch, tất cả mọi công việc đều do đại nhân Nhã Lý quản lý thi hành."

Ta ngẩng đầu lên, Nhã Lý đi tới giữa đại sảnh, chỗ đó đặt một chiếc ghế quốc vương rộng lớn. Màu vàng, trầm trọng, tinh tế, bên trên có khắc huy hiệu vương thất Hittite. Đó là ghế đế vương.

Ngay cả ta đã được đọc qua vô số bản đất sét có ghi lại, ghế đế vương thuộc về kẻ thống trị duy nhất của Hittite, chỉ có quốc vương mới có thể ngồi lên chiếc ghế đó, vì cái gì, lúc này, ta không nhìn thấy phụ vương mà lại chỉ thấy Nhã Lý đang ngồi ở phía trên đó?

Nhã Lý chậm rãi giơ tay lên, ánh sáng phản xạ từ viên đá quý màu xanh lam chiếu vào trên mặt ta khiến ta không thể mở mắt. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, ai tới nói cho ta biết, kế tiếp sẽ như thế nào?

Tể tướng già đi đến phía trước, chậm rãi mở miệng:

- "Hittite với Ai Cập mấy năm liên tiếp có chiến tranh, mấy năm liên tục phải chinh chiến, quốc khố trống rỗng, người dân song phương đều bị thiệt hại nặng nề. Nay nhận được lời mời của quốc vương Ai Cập Ramses đưa tới, kỳ vọng lấy quan hệ thông gia làm khế ước để có được sự hòa giải giữa hai nước."

Quan hệ thông gia? Ta sững sờ, lập tức trong đầu ầm lên một tiếng. Chẳng lẽ là muốn ta đi quan hệ thông gia sao? Ngoài ta ra, phụ vương còn có những người con khác, ta có hai người chị gái cùng ba em gái, đều đến tuổi cập kê. Mà em gái của phụ vương ta, Mã Đặc Hạo Như Khiết Ny, mấy năm trước bị bắt giữ rồi lập tức gả cho tế tự Ai Cập, còn có cô cô Kiệt Ni Toa cũng có thể xuất giá. Các nàng đều là người Hittite huyết thống thuần chủng, luôn sống ở vương thành, những công chúa được tiếp nhận sự giáo dục rất tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »