" Lão thần nói tất cả đều là thật, đem công chúa Ngải Vi ngươi gả cho Cush, chính là vì hình thức quan hệ thông gia, củng cố tình hữu nghị hai nước. Công chúa Ngải Vi, ngươi hãy ngoan ngoãn ngồi xuống nghe lão thần đem một ít tình huống của Nubian một lần nói hết, rồi lựa chọn ngày nào đó lên đường đi."" Im ngay ."
Ngải Vi ném xuống một lời nói mang khí thế khϊếp người :
" Nubian là địa vị gì, ngươi cho rằng là ta không biết sao? Trăm năm trước, bất quá là do một ít bộ lạc người da đen tại thành khu vực, tuy có lịch sử lâu dài lại thêm có tính hiếu chiến, bộ lạc đúng lúc đấu tranh được bên này mất bên kia. Mãi về sau này do Đồ Đặc Moss năm lần bảy lượt tấn công xong rồi thần phục và thống nhất, mới thành lập nên một vương quốc xem như hôm nay. Ai Cập là quốc gia lớn, con dân của thần mặt trời, nguyện ý cùng dân tộc như vậy kết giao thành tình hữu nghị như thế là vì cái gì ? Dựa vào cái gì!"
Mặt của La bố nghẹn đến đỏ bừng, chỉ lát nữa là phải ức chế thanh âm của mình không cho chửi ầm lên, đúng lúc này thanh âm lễ phép đã từ phía sau truyền ra.:
" La bố, ngươi không nghe thấy lời của điện hạ vừa rồi sao ."
Hai gã bởi vì quyền uy đã bị xâm phạm, mà thẹn quá thành giận, nhưng không khỏi mê man mà quay đầu lại, nhưng biểu hiện của Đông lại giống như lúc đầu vừa mới đến gian phòng này, vẫn là dáng tươi cười xấu hổ thật giống như chưa bao giờ thay đổi, mà câu mệnh lệnh kia phảng phất căn bản giống như chưa từng phát ra từ trong miệng hắn:
" Bệ hạ phân phó, do ta đảm đương hết thảy mọi mệnh lệnh của Ngải Vi điện hạ ."
Hắn vẫn như cũ cười lấy :
" Mau lui xuống ."
Hai vị lão thần nhất thời sửng sốt.
Đông nghiêng thân thể, ngón tay hướng ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt không có chút biến hóa.
" Chỉ là điện hạ phân phó, các ngươi nghe không hiểu sao ?"
La Bố và Tây Kha vốn là bất mãn lúc này đã bị thêm mười phần sợ hãi thay thế, một bên đọc trong miệng :
" Đông đại nhân thứ tội, điện hạ thứ tội ."
Một bên hướng ngoài phòng chạy trốn, Đông quay người lại, ngại ngùng mà gãi gãi đầu một cái, tự nhủ thì thầm một tiếng:
" Xem ra vẫn là bệ hạ sức mạnh lớn ."
Rồi nhẹ nhàng mà quay đầu về phía Ngải Vi.
" Điện hạ, làm cho ngài không thích. Bệ hạ, phân phó Đông chăm sóc ngài, Đông tất nhiên sẽ đem toàn lực hoàn thành mệnh lệnh của ngài, mời điện hạ hãy đợi một lát, Đông liền đổi những vị thần tử khác đến đây."
Ngải Vi một lần nữa ngồi trở lại trên mặt ghế, phỏng đoán mà đánh giá thiếu niên ở trước mặt, nhìn hắn đối với nàng cung kính tìm không ra nửa điểm dối trá. Mặc dù, nói mình mở miệng, hai vị lão thần sẽ lấy thân phận trước mắt để áp chế nàng vả lại nàng cũng không có năng lực này. Nhìn hắn giống như không sợ hãi, mà đuổi bọn hắn đi, kì thực là hời hợt hóa giải giằng co xấu hổ, cho hai bên đều có mặt mũi.
" Ngươi biết ta là ai không ?"
Nàng nhịn không được hiếu kỳ, hỏi một câu. Mình giống như dần dần quen thuộc với thân thể này có chút định vị vai trò vị thế, trong lúc đó có người đối với nàng kính trọng như thế, nàng ngược lại không mấy quen.
Đông ngẩng đầu, trên mặt hiện lên một tia cổ quái, lập tức lại biểu lộ ra một vẻ mặt ngây ngốc dáng tươi cười, đôi mắt thanh tịnh mà thành khẩn nhìn Ngải Vi :
" Điện hạ, bất kể ngài là ai, theo lúc ban đầu bệ hạ phân phó từ thời khắc đó, Đông ngay lúc đó liền là người của điện hạ, vì lợi ích của điện hạ trước khi xuất phát, mọi sự liền theo ý của điện hạ, không cho điện hạ nửa phần chịu oan khuất. "" Úc. "
Đây cũng là một loại trao đổi, một loại thủ đoạn ? Ngải Vi ra vẻ thờ ơ mà bỏ qua một bên tầm mắt của mình, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói :
" Ta sớm đã hứa với bệ hạ tiến về trước Cush, đạo lý trong đó ta đều hiểu. Tuyệt đối không cần bệ hạ cử người tới khuyên nói. Ta chỉ muốn an tĩnh vượt qua thời gian phía trước khi xuất phát. "
Thiếu niên lập tức khom người :
" Vâng, Đông hiểu rồi, về sau sẽ không còn người tới quấy rầy điện hạ."
Ngải Vi lại nhìn Đông rồi liếc, thiếu niên bình tĩnh đứng ở một bên, lông mi thật dài bị ánh mặt trời chiếu ra một mảnh bóng đêm, rơi vào ánh mắt sắc sâu hồ đào của hắn cùng trong đó một viên không có nửa phần tạp chất trong đôi mắt màu đen . Da thịt của hắn là màu trắng ngà voi, lúc này Ngải Vi mới nghĩ đến, loại màu da này không phải là của người Ai Cập cổ đại, nàng liền không chút nghĩ ngợi mà mở miệng hỏi :
" Ngươi không phải là người Ai Cập ?"
Thiếu niên sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngải Vi, trong ánh mắt lại là một vẻ kinh ngạc, giống như đang nói :
" Chẳng lẽ ngươi không biết sao ? "
Nhưng là cuối cùng hắn không có đem câu nói đó nói ra lời :
"Đông, đúng là người ngoại quốc . "
Hắn dừng lại một chút, nhanh chóng nhìn Ngải Vi liếc một cái, rồi tiếp tục bổ sung :
" Bệ hạ, đang dùng người ở nhiều phương diện, cũng không bài xích ngoại tộc, đến nay Đông cũng thập phần cảm kích ."
Nàng gật đầu, lại có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ho khan một tiếng, lấy lý do để tránh né :
" Thực xin lỗi, ta từ ngày phát bệnh, thật là nhiều chuyện đều không thể nhớ rõ. "
Đông nghĩ nghĩ, mới lại gật đầu, an tĩnh đứng trở về một bên. Ngải Vi dừng một chút, lần nữa đặt câu hỏi :
" Đóa thì thế nào ? "
Đông có chút cúi đầu, mái tóc ngắn mềm mại màu rám nắng nhàn nhạt, mà xẹt qua gương mặt của hắn.
" Bệ hạ phái ta tới đây, là vì Đóa thực đã lớn tuổi, đi về trước Cush quả thực là rất khó khăn, Đóa không cách nào đảm nhiệm được trách nhiệm bảo vệ ngài. Hơn nữa, lúc trước nàng lại ngỗ nghịch với Pharaong, bây giờ đã bị đuổi ra khỏi cung ."
Ngải Vi cả kinh, rồi lại lập tức thu hồi biểu lộ trên mặt, nghiêng đầu một cái, nhìn như không đếm xỉa gì tới, kỳ thực hùng hồ dọa người nói :
" Chẳng lẽ hắn cho rằng ngươi có thể bảo vệ ta ? Ngươi không phải là người của Lễ Tháp Hách, người của tế tự viện bọn hắn sao ? Chẳng lẽ ngươi lại dựa vào cầu nguyện bảo vệ ta sao ? "
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Ngải Vi, thiếu niên chỉ là cúi thấp đầu, thanh âm như trước vẫn là nhã nhặn như vậy :
" Điện hạ, yên tâm. Đông nhất định sẽ tận hết sức lực . "
Hai người đã trầm mặc mấy giây, Đông mới mở miệng :
" Điện hạ, nếu như tạm thời không có gì phân phó, Đông cáo lui trước. Đông sẽ an bài chuyên gia chăm sóc ngài hằng ngày, bắt đầu cuộc sống hằng ngày, đợi ngày lên đường đã định, Đông sẽ phục vụ điện hạ chuẩn bị đi xa đấy. "
Nói đến đây, nàng mới nhớ đến còn có một việc. Nàng liền vội vàng ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định nói :
" Ta muốn gặp Ramses."
Đông ngừng chân và quay người lại :
" Không có Bệ hạ cho phép, chỉ sợ điện hạ ngài rất khó yết kiến ."" Không có vấn đề gì ."
Đôi mắt màu xám của Ngải Vi nhìn Đông, thân thể nho nhắn bắn ra khí phách kiên định, gương mặt tinh xảo toát ra vài phần không cho người kia có thần sắc cự tuyệt:
" Ta mặc dù không thể, nhưng mà ngươi là do hắn phái tới đây, nên ngươi có thể nhìn thấy hắn. Ngươi bây giờ liền dẫn ta đi gặp hắn, phát sinh chuyện gì, đều do ta toàn quyền xử lý, không có quan hệ gì với ngươi . "
Đông dáng tươi cười, trong khoảnh khắc đó ngưng kết ở trong mắt, ánh mắt nhất thời không cách nào từ trên người Ngải Vi dời đi. Đã qua rất lâu, hắn mới gãi đầu một cái, cặp mắt sâu hồ đào có chút nheo lại :
" Vâng, Đông đã rõ ý của điện hạ . "