Âu Dương Vũ Thần được đưa vào bệnh viện riêng của nhà để chữa trị, cô ngồi bên ngoài vô cùng lo lắng. Một lúc sau, bác sĩ bước ra ( Bác sĩ Liễu Nhất) vẻ mặt thất vọng bước đến gần cô, nói
'' Tiểu thư, tôi đã cố gắng lắm rồi, thiếu gia giữ được mạng sống nhưng....''
Cô sốt ruột hỏi
'' Nhưng sao? ''
'' Nhưng hôn mê không biết khi nào ngài ấy mới tỉnh nên....''
Cô cúi mặt xuống, nước mắt rơi ra, nói
'' Ta biết rồi ''
Cô vào trong phòng bệnh thăm anh mình, ngồi bên cạnh hắn, nói
( Nức nở) '' Anh, em xin lỗi,tất cả là do em, em xin lỗi''
Một thời gian trôi qua, gần tối cô trở về biệt thự, nhìn căn nhà trống vắng lạnh lẽo cảm thấy thật cô đơn. Đúng lúc này, Quản gia ( Lỗi Tự quản, 53 tuổi, ông ấy đã ở cạnh hai anh em cô từ khi còn nhỏ, yêu thương hai người như con mình) trong nhà bước đến cạnh cô, hỏi
'' Tiểu thư, người về rồi. Thiếu gia đâ ạ? ''
Cô buồn bã,nói
'' Chú Lỗi, anh con vì cứu con nên hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào anh ấy mới tỉnh lại ''
'' Tiểu thư, người đừng buồn nữa, ta tin thiếu gia sẽ nhanh tỉnh lại thôi ''
'' Cảm ơn chú. Cháu hơi mệt, cháu lên nghĩ ngơi một chút chú đừng gọi cháu ''
'' Vâng ''
Cô đi lên trên phòng, nằm xuống giường rồi không biết tư khi nào đã thiết đi. Sáng hôm sau, cô thức dậy, đi xuống nhà ăn thì thấy Hách Tử đang ngồi ở đó, cô bình thản ngồi xuống bàn ăn, hỏi
'' Có chuyện gì sao? ''
'' Chị, cổ đông trong tập đoàn AW ( Tập đoàn của gia đình cô, do anh trai cô tiếp quản) đang bị bác chị( Âu Dương Định Phong anh trai của cha cô Âu Dương Vũ Thác) mua chuộc,ông ta đang muốn thay thế vị trí của anh trai chị ''
Cô bình thản, nói
'' Chị biết rồi, xem ông ta làm được gì, Hách Tử đi điều tra tất cả mọi thứ về cổ đông ''
'' Không điều tra Âu Dương Định Phong sao? ''
'' Để cho ông ta vui vẻ một thời gian đã ''
'' Được ''
'' Đưa thông tin cho chị sớm nhất cố thể ''
'' Dạ. À chị, Tiểu Kiệt( em trai nuôi của cô, cô nhận nuôi cậu ta năm 10 tuổi) 3 ngày nữa sẽ về nước ''
'' Tên nhóc con này cuối cùng cũng chịu về rồi ''
Thời gian trôi qua, hai ngày trôi qua, cô cùng Hách Tử đến tập đoàn AW, lúc này cổ đông đang họp để ra quyết định cuối cùng xem ai là chủ tịch tập đoàn,cô ngang nhiên bước vào trong, nhìn thấy cô mọi người đều kinh ngạc, thấy vậy, Âu Dương Định Phong ( Trong tập đoàn là giám đốc bộ phận) nợ nụ cười tươi nói
'' Vũ Ninh sao? Sao con lại đến đây? Đây không phải nơi con đến ''
Cô lạnh lùng nhìn ông ta rồi nhìn xuống cổ đông nói
'' Trước đây anh trai tôi Âu Dương Vũ Thần đã chuyển cho tôi 30% cổ phần công ty, trong tay tôi có 30 % thế nơi tôi có tư cách trang vị trí chủ tịch tập đoàn ''
Không khí bỗng trở nên xôn xao, cô lấy chiếc ghế ngồi xuống rồi nói
'' Trước khi bỏ phiếu tôi có thứ này cho các vị xem ''
Cô nhìn Hách Tử, hắn liền phát cho các cổ đông một tờ giấy, bọn họ nhìn xong thì kinh ngạc vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, cô nói nhỏ với Âu Dương Định Phong
'' Muốn chiếm tập đoàn của anh tôi , chỉ cần tôi còn sống thì ông đừng mơ có được ''
Ông ta nghe thấy thì tức giận nhưng không thể làm gì. Các cổ đông nhìn thấy những thứ bên trong, bên trong đều là những tội trạng của họ nào thì rút vốn của công ty, tham nhũng, trốn thuế..... Cô nhìn đám cổ đông, nói
'' Mọi người bắt đầu bỏ phiếu đi ''
Không ngoài dự đoán phiếu bầu của cô nhiều nhất không một ai bỏ phiếu cho Âu Dương Định Phong, cô cười nhẹ rồi rời đi. Cô vừa rời đi, Âu Dương Định Phong ở trong phòng tức giận đập bàn nói
'' Con khốn đó, chết tiệt ''
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, ông ta trong cơn tức giận nghe máy đầu dây bên kia là Âu Dương Quân Thanh,hắn hỏi
'' Có chuyện gì? ''
'' Cha thế nào rồi? ''
Ông ta tức giận, nói
'' Con khốn Âu Dương Vũ Ninh phá rồi, nó lên làm chủ tịch, con khốn đó nhất định không thể để nó sống ''
'' Cha. Con nghe nói sát thủ số 1 thế giới sắp về nước rồi, hay là chúng ta....''
Âu Dương Định Phong nở nụ cười quỷ dị, nói
'' Tốt. Liên hệ với hắn đi, bằng mọi giá phải lấy mạng con khốn đó ''
'' Dạ ''
Trên đường đi, cô quyết định đến bệnh viện, cô bước vào phòng bệnh, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay anh mình, nói
'' Anh, bao giờ anh mới tỉnh lại đây. Ba mẹ đã bỏ em rồi anh cũng muốn bỏ em sao ''
Ba ngày sau, Tiểu Kiệt ( Âu Dương Chí Kiệt) về nước, hắn đến biệt thự tìm cô, bây giờ cậu ấy đã là thanh niên 17 tuổi, vừa gặp cô, hắn nói
'' Chị, em về rồi '
Cô cười nhẹ, đáp
'' Đi 4 năm cuối cùng cũng chịu về rồi ha ''
'' Lần này em không đi nữa ''
Cô và Tiểu Kiệt ngồi xuống, vừa ngồi xuống cậu ấy đã lấy điện thoại ra, giơ bức ảnh của cô cho cô xem, nói
'' Có người trả cho em rất cao để lấy mạng chị đó ''
'' Ồ ''
'' Bỏ ra số tiền lớn như vậy mua mạng chị người này chắc hận chị lắm nhỉ ''
Hắn lại lấy một tấm ảnh khác ra, đó là ảnh của Âu Dương Quân Thanh, Tiểu Kiệt nói
'' Hắn là kẻ đã thuê em đó, chị quen không? ''
'' Có ''
Cô cười lên, nói
'' Không nhịn được nữa rồi sao? Bác à. Nếu đã muốn chơi ta chơi với các người tới cùng ''.