Chương 117

Editor: Bánh Tai Heo

Nếu hỏi tới tại sao hậu viện Đại a ca trở nên gà bay chó sủa, thì phải nói tới mấy ngày trước.

Dận Đường và Tứ ca hắn sống chung hơn một tháng, hắn tự thấy mình bị tra tấn dã man, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, cả ngày lo lắng đề phòng, sợ đầu hắn bị cây kéo phóng tới. Hắn khó khăn lắm mới tìm được đường sống là Thái Tử gia, nhưng cơ hội duy nhất đó cũng bị người đoạt mất!

Hắn trơ mắt nhìn cơ hội lọt qua khẽ tay, biến thành sự tuyệt vọng ngút trời, sau đó lại nghe tiếng cười vui sướиɠ khi người gặp

hoạ của Dận Ngã truyền đến, Cửu a ca liền thấy bi ai, tất cả cảm xúc liền chuyển thành tức giận, phóng thẳng đến Đại a ca.

Người xưa có câu nằm gai nếm mật, hiện giờ Cửu a ca Dận Đường cũng na ná như vậy. Một đứa trẻ 6 tuổi, hiện tại lại đang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ kế hoạch báo thù, hắn chấp nhận hy sinh nhiều thứ, tạm buông xuống ân oán kiếp trước với Dận Chân, dồn hết sức để đối phó với Đại a ca Dận Thì.

Bởi vì gần tới tháng chạp, mấy ngày cuối năm sắp đến gần, nên Hoàng Đế đột nhiên nổi hứng gọi Tứ a ca đến để hỏi tình hình gần đây, sau đó nghe tin Dận Đường đã "Hối cải để làm người", trở nên "Chăm học cầu tiến", hắn liền cho người canh gác lui xuống hết, ban lòng từ bi không gắt gao với Dận Đường nữa.

Dận Đường rốt cuộc cũng về với cuộc sống tự do.

Ngay lúc hắn còn chưa kịp lệ nóng doanh tròng, thì Thập a ca Dận Ngã liền tung ta tung tăng đi sang, chúc hắn đã thoát khỏi biển khổ, mở miệng ra là một câu "Cửu ca à ta thực xin lỗi ngươi", vì để che lấp sự chột dạ, mà đôi mắt nhỏ của hắn vừa láo liên vừa bày tỏ ánh sáng chân thành.

Dận Đường âm trầm liếc hắn một cái, tỏ ra rộng lượng không so đo, sau đó lập tức kéo Dận Ngã theo, cả hai lén lút túc trực ở mảnh đất nhỏ chỗ hoa viên nối giữa Duyên Hi Cung và Ninh Thọ Cung —— đó chính là con đường mà chắc chắn Đại phúc tấn sẽ đi qua khi muốn đến thỉnh an.

Dận Ngã vì chột dạ nên không dám đối chọi với hắn, chỉ dám nhỏ giọng hỏi: "Cửu ca này, ngươi muốn làm gì thế?"

Dận Đường thở dài một tiếng: "Gia thấy thương Đại ca bị lão gia tử giam cầm. Nên phận làm đệ đệ, ta cũng nên hỗ trợ hắn một chút là."

Dận Ngã không hiểu sao lại nghe được sát khí từ trong câu nói này.

Hắn rụt rụt cổ, không dám hỏi lại, đúng là cả hai có tính đến việc phá hỏng việc đoạt đích, nhưng mới lúc này mà đã bắt đầu rồi sao?

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Dận Thì trở mình, không còn nói mớ nữa, hắn ngủ thẳng giấc tới hẳn bình minh.

Đại phúc tấn thở phào một hơi, có chút mệt mỏi mà nằm ở cạnh giường. Lúc tối, Đại a ca không đến quấy rầy, tỳ nữ gác đêm cũng cách khá xa, nàng khẽ mở mắt, thần sắc vừa phức tạp vừa rõ ràng, cũng không gọi người hầu hạ đi tiểu đêm.

Sau một lúc lâu, Đại phúc tấn liền sờ sờ bụng nhỏ, suy nghĩ của nàng liền chuyển tới cảnh mấy ngày hôm trước tại Ngự Hoa Viên.

Thập đệ và Cửu đệ thở dài, nói rằng bọn hắn muốn một tiểu chất nữ ngoan ngoãn, vì bọn hắn thấy nếu đứa trẻ này là nữ hài, chắc chắn sẽ rất đáng yêu, như Đại cách cách vậy.

Sau đó, Cửu đệ liền tự gõ vào đầu hắn một cái bốp, lẩm bẩm nói: "Ta nói bậy gì thế này? Đại ca còn đang nhất quyết tranh đoạt, vậy nên nếu sinh a ca, thì đại tẩu mới có thể sống tốt hơn một chút."

Dứt lời, hắn lại lẩm bẩm, trong giọng nói đầy tính trẻ con ngây thơ không giả dối: "Nhưng mà nương cũng có nói, sinh nam hay sinh nữ đều do trời định. Ngươi nói cũng đúng, nữ hài tử thật tốt. Ôn nhu tri kỷ, chỉ là nuôi đến sau khi nàng lớn lên thì lại không nỡ nhìn nàng gả cho chồng. Còn phải gả xa tận bên Mông......"

"Tiểu gia chắc chắn sẽ không để chất nữ gả xa tận phía Mông đâu." Nàng nghe Cửu đệ đưa ra lời thề son sắt, "Hừ, đem phò mã quận mã đưa đến kinh thành là được rồi! Nếu hắn dám đối xử không tốt với nàng, thì tiểu gia sẽ lột da hắn."

Ngay sau đó, bọn hắn hứng thú bừng bừng mà bàn về lễ ba ngày, lễ đầy tháng của chất nữ, giống như chắc chắn rằng cái thai của nàng chính là nữ nhi —— nhưng mà Đại phúc tấn cũng không thấy khó chịu chút nào, bởi vì nàng có dự cảm, lúc này, sợ là ý nguyện của bà mẫu sẽ không được đáp lại.

Có lẽ là vì lời nói hài tử thường ngây thơ, với lại từng câu từng chữ đều làm nàng thấy ấm áp, nên hốc mắt Đại phúc tấn dần dần mà ướt đẫm. Đặc biệt là câu nói kia, "Đại tẩu mới có thể sống tốt một chút", câu nói đó như một cái búa tạ đánh xuống dưới, khiến nàng đứng lặng tại chỗ, thật lâu cũng không nói nên lời.

Nàng có sống tốt không? Tất nhiên là sống tốt.

Vì hiện tại, nàng coi như nắm chặt được tim của gia —— ít nhất cho tới lúc này, gia vẫn một lòng với nàng. Tuy hắn không đủ tinh tế, không đủ săn sóc, không phải kiểu phu quân tốt nhất, thậm chí còn không hiểu nàng bằng hài tử 6 tuổi, nhưng nàng nguyện ý đi theo hắn, nguyện ý ở bên cạnh cái người đôi lúc lại bướng bỉnh kia.

Trừ việc Huệ mẫu phi cứ vài ngày lại làm khó dễ, trừ lúc mệt mỏi vì mang thai, trừ những mong đợi đặt nặng về hoàng trưởng tôn, trừ đi nhà mẹ đã suy sụp, thì ai mà không hâm mộ nàng?

Nàng là con dâu cả gả vào hoàng gia, lại còn sinh ra đứa cháu hoàng tộc đầu tiên...... Nhưng nếu như hỏi điều Đại phúc tấn mong ước là gì, thì nàng tình nguyện cuộc sống phu thê của nàng thật bình thường, nàng không muốn phải lo lắng đề phòng, nàng sợ, sợ việc Dận Thì làm như đứng bên vực thẳm, việc xen lẫn đoạt đích này, nếu có gì bất trắc, chắc chắn sẽ là vạn kiếp không thể siêu sinh.

Chuyện đoạt chiếc ghế đó, nào có dễ dàng như vậy!

Nàng nhìn vô cùng rõ ràng. Không nói đến việc Hoàng Thượng yêu thích Thái Tử, thì trong hậu cung còn có Nghi Quý Phi tọa trấn giúp đỡ; Nhớ lại lúc Minh Châu còn uy quyền, thì bọn họ còn không có phần thắng, còn hiện giờ thì sao?

Nói tới nói lui, dù Thái Tử có đổ, thì Dận Thì sao có thể chiếm được chỗ tốt! Tính tình nóng nảy từ xương của hắn không thay đổi được, nói không chừng, Hoàng Thượng làm ngơ mấy hành động của hắn là để rèn luyện tâm tính của Thái Tử mà thôi, rèn luyện Thái Tử thành một con đao sắc bén.

Nếu đao đã có thể chặt đứt, thì cục đá mài đao là Dận Thì sẽ không còn tác dụng nữa.

Nàng vốn không nên nói mấy lời khiến nhụt chí. Nhưng từ xưa đến nay, các Hoàng trưởng tử ai mà không có dã tâm? Cho dù chỉ là thoáng thấy một góc giang sơn, nhưng sao có thể lùi bước được, có chăng nàng chỉ phải cùng hắn bước tiếp đoạn đường này.

Nhưng con đường đoạt đích là một mảng đen thâm trầm, nếu sa vào, chỉ có thể giãy giụa, không thấy được ánh mặt trời.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenhdt.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Trong bóng đêm, Đại phúc tấn mở to mắt, nhịn không được bèn nhớ tới lời Dận Đường nói, nếu thai này là nữ nhi, thì sẽ như thế nào?

Nghi Quý Phi nói rất đúng, sinh nam hay sinh nữ đều do ý trời, dù là nam, hay nữ, thì bọn hắn đều sẽ là trân bảo của nàng. Nếu là nữ nhi, nàng lại càng thương tiếc đứa bé ấy hơn.

Đại phúc tấn cười khổ một tiếng, nhớ lần trước đến Duyên Hi Cung thỉnh an, Huệ phi nhìn bụng nhỏ của nàng rồi hỏi han ân cần, giống như chắc chắn trong đó là một a ca, bỗng nhiên khiến lý trí nàng hoàn toàn biến mất, cảm thấy cực kỳ phiền chán với gánh nặng hoàng trưởng tôn này.

[Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

—— Cứ như đứa bé này sẽ có thể trở thành mấu chốt lợi thế để đoạt đích.

Nhìn theo góc độ khác, nếu nàng sinh hạ tiểu công chúa, có phải cũng tương đương hắt một chậu nước lạnh, dập tắt được một ít lửa dã tâm của bọn họ hay không?

Nghĩ đến chỗ này, Đại phúc tấn nhịn không được mà cười lên một tiếng, rồi sau đó lắc đầu xua tan hình ảnh trong đầu.

Thật là si ngốc. Nếu có nam hài là con vợ cả, thì hậu viện mới có thể an ổn, không phải đây cũng là điều nàng tha thiết ngóng trông sao?

Đại phúc tấn miên man suy nghĩ hồi lâu, năm ngón tay chìm trong màn đêm bao phủ trong căn phòng. Nàng quay đầu nhìn Đại a ca đang đang say ngủ, trái tim bỗng nhiên trầm xuống, mím cánh môi, phảng phất như đã đưa ra quyết tâm.

Sáng sớm hôm sau, Dận Thì nhìn phúc tấn nhà mình thấy hai mắt thâm đen, liền kinh ngạc nói: "Ngươi ngủ không ngon hả, mơ gì sao? Ngươi cứ yên tâm, có gia ở đây, không ma quỷ nào đến được đâu."

Cả người Đại phúc tấn cứng đờ, một lát sau thì cười nhợt nhạt: "...... Do ta gặp ác mộng."

"Nếu như thai của ta là nữ nhi, thì gia có yêu thương nàng không?" Đôi tay phủ lên bụng nhỏ, nàng nhìn thẳng vào Dận Thì, rồi nhẹ nhàng hỏi, "Không thể không để ý đến vị trí hoàng trưởng tôn được sao?"

Dận Thì nhíu mày nhìn nàng, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Đương nhiên là không."

Trong lúc nhất thời, không khí liền có chút trầm mặc, Đại phúc tấn nhắm mắt, hốc mắt ửng đỏ: "Gia, thϊếp thân sợ...... người không quay đầu lại được."

Đại a ca ôm lấy nàng, trong lòng ngổn ngang trăm bề, cuối cùng hóa thành đau lòng, quả thật khó khăn lắm phúc tấn mới nói được ác mộng của nàng.

Nhưng hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, không nói nổi ra lời.

Cuối cùng chỉ đành nặng nề mà nói một câu: "Chỉ là nữ nhi thì hiểu sao được? Ngươi chỉ cần thay gia xử lý hậu viện thôi, những việc còn lại không cần quan tâm."

Giọng điệu vô cùng cứng cỏi ương bướng, ai cũng nghe ra được trong lời nói hàm chứa ý không vui, đầu ngón tay Đại phúc tấn bỗng run lên, cõi lòng tức khắc lạnh lạnh.

Nhưng rất nhanh, nàng lại nở nụ cười, ôn hoà đáp vâng.

Không sao! Nàng sẽ chờ, sẽ cố gắng để thuyết phục......

Ngày thứ năm sau khi Dận Đường được chạm đến tự do, sau khi tan học, hắn liền đến Dực Khôn Cung thỉnh an, vừa đến thì thấy trong điện có khách.

"Hách Xá Lí thị." Nghe được ám hiệu của tiểu thái giám dẫn đường, Dận Đường bỗng dưng có chút mơ hồ, ngửa đầu hỏi hắn, "Hách Xá Lí thị nào?"

Tác Ngạch Đồ và mấy người bên tộc của hắn đều bị nương tránh như tránh rắn rết, hận không thể nhắm mắt làm ngơ, sao lại có chuyện cho gặp được?

"Bẩm Cửu a ca, là phu nhân của Đồng nhị gia. Ôn Quý Phi nương nương cũng ở trong đấy......" Tiểu thái giám thấp giọng trả lời.

Trong cung chỉ có một Đồng nhị gia, chính là Long Khoa Đa. Dận Đường thoáng chốc minh bạch, vị ở bên trong, chắc chắn là vợ cả của Long Khoa Đa, cũng là biểu muội Hách Xá Lí thị của phu quân nàng, là người bị độc phụ Lý Tứ Nhi kia hại đến khổ.

Mặc dù trong hoàng cung lắm loại người này kia, như mấy huynh đệ hắn, đời trước vì đoạt đích mà thủ đoạn nào cũng đem ra, nhưng so ra thì còn kém xa tên Long Khoa Đa rợn người đó.

Lúc lão gia tử tuổi già còn tại vị, thì Long Khoa Đa ngồi trên chiếc ghế Cửu Môn Đề Đốc, hắn cũng tự xưng là cữu cữu của các hoàng tử, quyền thế ngập trời. Lý Tứ Nhi cũng tự phong cáo mệnh cho mình, không hề kiêng kị mà nhận hết hối lộ của trọng thần, mặc dù Long Khoa Đa đã quy phục lão Tứ Ung Thân Vương từ lâu, nhưng nàng lại còn thường xuyên lui tới với thái giám trong phủ của lão Bát.

Buồn cười chính là Long Khoa Đa lại như bị nàng hạ cổ, một câu răn dạy cũng không có, để nàng muốn làm gì thì làm. Hắn là một người đầy bản lĩnh mà lại hết lòng vì một nữ nhân, vì nữ nhân đó mà muốn lật cả trời, còn để Lý Tứ Nhi tự tung tự tác, lấy vợ cả ra trút giận...... Đúng thật quá hoang đường, đến cả Dận Đường cũng thấy chướng mắt!

A mã Đồng Quốc Duy của hắn cũng bó tay với hắn, còn Đồng phu nhân Hách Xá Lí thị......

Long Khoa Đa vậy mà còn dám nhẫn tâm với cả mẫu thân ruột thịt.

Nhi tử nàng sủng thϊếp diệt thê, mà người thê bị diệt còn là chất nữ của nàng, lúc trước nàng cũng không đồng tình, mắng hắn rất nhiều, nhưng sau này bị hắn nói mãi rồi cũng làm lơ.

Vì thế mà Lý Tứ Nhi càng thêm bừa bãi, can thiệp vào chính sự, lúc này nàng mới thấy không thể nhịn được nữa mà xuống tay trừng trị, cuối cùng chọc giận Lý Tứ Nhi. Sau đó, Đồng phu nhân liền thấy Hách Xá Lí thị bị nhốt trong phòng chứa củi đến không ra hình người, nàng liền bị doạ đến bệnh liệt giường, không đến mấy ngày liền buông tay nhân gian, đi đời nhà ma.

Kế tiếp, mọi chuyện vẫn còn tiếp diễn.

Sau vụ đó, Lý Tứ Nhi cũng không còn ngại ngùng mà tự cho mình là đương gia chủ mẫu, thoải mái tự nhiên đeo vàng đeo bạc, những người bị nàng ức hϊếp đều chỉ tức giận nhưng không dám nói.

Thắc mắc tại sao Dận Đường lại biết được mấy chuyện này à?

Hắn cũng chỉ nghe được phong phanh thôi, vì có người cứ lèm bèm mấy việc này bên tai hắn mãi. Từng vụ từng việc có quan hệ với Lý Tứ Nhi đều bị phúc tấn Đổng Ngạc thị của hắn tìm hiểu không sót một tin.

Lúc Đổng Ngạc thị nhắc tới nàng thì vẻ mặt vô cùng chán ghét, dù đã đứng cùng phe Tông Nhân Phủ với hắn, nhưng bà nương này cứ lầm bầm mãi vì Vạn Tuế Gia trừng trị đệ đệ thì thẳng tay, mà trừng trị đôi cẩu nam nữ đó thì lại quá nhẹ, cứ tha cho cái mạng chó đó của bọn họ!

Kết cục của Khoa Đa và Lý Tứ Nhi cuối cùng như thế nào thì Dận Đường không rõ. Chỉ thoáng nghe được một chút tiếng gió, nghe đâu đó bảo rằng người trong tộc Đồng Giai thị tố cáo hắn "sủng thϊếp diệt thê", còn có trưởng tử Nhạc Hưng A làm chứng tại công đường, chuyện đó khiến cả kinh thành chấn động.

Sau đó...... sau đó hắn chết mất rồi.

Đổng Ngạc thị nói đúng, việc lão Tứ chừa lại đường sống cho đôi cẩu nam nữ này chắc chắn chỉ là do trước khi đăng cơ thì vẫn cần hắn, còn sau khi đăng cơ rồi, thì ai mà chịu được loại người tác oai tác oái, cậy già lên mặt này nữa?

Vậy rốt cuộc lão Tứ, không phải, Tứ ca, hắn có gϊếŧ đôi cẩu nam nữ kia không nhỉ?

Dận Đường trưng ra khuôn mặt bánh bao thâm trầm, lòng vừa cân nhắc vừa bước vào đại điện, hắn cố gắng nhớ lại, lúc hắn 6 tuổi, Long Khoa Đa và Lý Tứ Nhi đã dính líu tới nhau hay chưa?

Bỗng nhiên hắn phục hồi tinh thần, không đúng.

Kiếp trước đâu có sự kiện vợ cả của Long Khoa Đa được triệu kiến như thế này. Nương tìm nàng làm cái gì thế?

Không chỉ có Dận Đường, mà Ôn Quý Phi ngồi trong điện uống trà, ngay cả Hách Xá Lí thị cúi đầu ngồi ngay ngắn cũng cảm thấy nghi hoặc.

Một người là không hiểu dụng ý của Vân Tú, một người là lo sợ bất an, tới hơi thở cũng phải đè lại thấp thỏm nhẹ nhàng. Nghi Quý Phi chính là nhân vật trong truyền thuyết, chưa từng qua lại với Đồng Giai thị bao giờ, vậy mà hôm nay nương nương lại cho triệu kiến mình, rốt cuộc là có chuyện gì?

Dạo này, cuộc sống của Hách Xá Lí thị cũng không được tốt lắm.

Nàng cứ có cảm giác Long Khoa Đa nuôi nhân tình bên ngoài, tuy trong lòng rất khổ, nhưng lại không dám lên tiếng chất vấn.

Bởi vì nương chết sớm, a mã lại cưới vợ kế, nên lúc Hách Xá Lí thị gả vào Đồng gia cũng không có nhiều tự tin, thấm thoát cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Nàng nghĩ mọi chuyện đã sai ngay từ lúc bắt đầu. Gia không thích dòng họ của nàng, cũng do nàng và Tác đại nhân là cùng một họ gốc; Tuy mẫu thân hắn, là cô mẫu của nàng, cũng cùng họ này, nhưng nàng ấy là mẫu thân, nàng ấy nuôi gắn, nên đương nhiên hắn sẽ thấy bình thường, còn nàng thì hắn nhìn một cái cũng chán ghét.

Sau khi rước nàng về, gia cũng thường giận chó đánh mèo với nàng vì Tác đại nhân đã hại trưởng tỷ của hắn. Đến tầm vài ngày trước, Tác đại nhân mất hết chức quan lại còn tự mình tới cửa bái phỏng, mà lý do lại là muốn mượn bạc của Đồng gia!

Hôm nay, cộng thêm việc Nghi Quý Phi cho gọi, thế là ánh mắt gia nhìn về phía nàng chỉ có rét lạnh, khiến người ta rùng cả mình.

Hách Xá Lí thị cười khổ, mọi chuyện đã vậy rồi, nàng còn có biện pháp gì đây?

Vốn dĩ bản thân đã không được gia yêu thích, nếu không phải có công sinh Nhạc Hưng A, lại có cô mẫu phù hộ, thì nàng cũng sẽ không có chỗ ở trong phủ này. Từng ngày lại trôi qua, nàng cũng chỉ sống như cái xác không hồn mà thôi.

Hách Xá Lí thị rũ mắt không nói lời nào, Vân Tú nhất thời cũng không có chú ý tới Dận Đường lẻn vào trong.

Nàng thở nhẹ một tiếng, ôn hòa mở miệng: "Bổn cung không có ý xấu gì, chỉ là thấy ở ngươi có chút quen thuộc nên triệu ngươi đến để nói một vài lời, tâm sự việc nhà, vả lại, Đồng nhị gia cũng là biểu đệ của Hoàng Thượng mà đúng không? Ngươi không cần e ngại."