Chương 66: Nhị tử(1)

Editor: Linh

Phùng Liên Dung ngủ giấc này đến buổi trưa mới tỉnh, Chung ma ma vội mời Chu thái y đến xem. Chu thái y cũng cả đêm không chợp mắt, sợ trung gian xảy ra biến cố gì, chỉ nghỉ tạm ở sương phòng phía Tây.

Chu thái y bắt mạch xong, tảng đá to trong lòng rơi xuống, khẽ cười nói: "Nương nương đã tốt rồi."

Chung ma ma thở ra một hơi, tình huống hôm qua kém chút là hù chết bà, dù sao chủ tử cũng đang có thai, thực xảy ra chuyện gì thì làm sao.

"Vậy còn phải chú ý gì nữa không?" Bà hỏi.

Chu thái y nói: "Chỉ cần ăn chút đồ ăn nhẹ là được, bệnh này đến nhanh đi cũng nhanh."

Phùng Liên Dung thấy Chu thái y một đầu tóc hoa râm lại bị nàng ép buộc cả đêm không được ngủ, băn khoăn nói: "Lần này cám ơn Chu thái y ngài, ngài cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Chu thái y thấy nàng vẻ mặt quan tâm, thầm nghĩ Phùng quý phi đúng là hiền lành, không hề có cái giá, vẫn giống như hồi còn là quý nhân, ông vuốt cằm nói: "Đây là việc thuộc bổn phận của thần."

Chung ma ma tự mình tiễn ông đi ra ngoài.

Chu thái y cũng không có đi thẳng về nhà, còn phải tới cung Thọ Khang một chuyến báo cáo tình huống.

Thái hoàng thái hậu nghe nói mẫu tử bình an, cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ Triệu Hữu Đường vì Phùng Liên Dung, vậy mà cả đêm trông giữ ở cung Diên Kỳ, lại khó tránh khỏi có chút bất mãn.

Muốn nói phu thê tình thâm, Phùng Liên Dung là chính thất cũng thôi, chính là một đoạn giai thoại. Nhưng cố tình lại là một phi tần, vậy thì không tốt lắm.

Bà xoa bóp mi tâm, kêu Chu thái y đi xuống.

Triệu Hữu Đường kết thúc lâm triều liền về cung Càn Thanh ngủ bù một giấc, đến buổi chiều ngủ dậy mới có chút tinh thần, phê duyệt xong tấu chương hắn đến Xuân Huy các.

Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô còn đang nghe giảng, nhìn thấy hắn định đứng lên hành lễ thì Triệu Hữu Đường khoát tay, ý kêu giảng quan Lý đại nhân tiếp tục giảng bài, hắn vén long bào ngồi xuống bên cạnh hai huynh đệ.

Lý đại nhân trời sinh cũng là người có gan, vẫn giống như trước, muốn nói gì thì nói cái đó.

Triệu Hữu Đường nghe thỉnh thoảng gật đầu.

Tuổi còn trẻ, những cái muốn học còn rất nhiều cho nên sua khi lên làm Hoàng đế rồi hắn vẫn muốn mở kinh chiếu, trừ những ngày nóng ra, mỗi tháng đều có ba lần, mệnh giảng quan vào cung giảng đọc. Đảm nhiệm giảng quan của Hoàng đế đều là trọng thần hoặc Đại học sĩ, như Thượng thư sáu Bộ, Học sĩ viện Hàn Lâm.

Nghe đến chạng vạng, Lý đại nhân dọn sách rời khỏi.

Triệu Hữu Đường nói: "Nếu còn muốn học gì khác cũng có thể nói với Trẫm."

Triệu Hữu Trinh cười nói: "Lý đại nhân trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, không có gì là lão nhân gia ngài ấy không biết, dù có bảo đệ hỏi mấy vấn đề khác đệ cũng không hỏi ra."

Triệu Hữu Đường cảm khái: "Lý đại nhân quả đúng có đại tài."

Hắn tỉ mỉ nhìn Triệu Hữu Trinh, thiếu niên đang tuổi lớn, mới một thời gian ngắn không gặp thôi mà hắn lại cao hơn, cũng anh tuấn hơn.

Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu ngô đều là con ruột của Hồ quý phi, diện mạo có năm phần giống nhau, mặt khác lại có chút giống Tiên đếm thực được xưng là mỹ nam tử. Nhưng so với đệ đệ, Triệu Hữu Trinh lại nhiều hơn một phần anh khí.

"Lần trước Hoàng tổ mẫu còn nhắc tới, qua hai năm nữa đệ cũng nên thành gia." Triệu Hữu Đường cười cười, "Có điều Trẫm thấy nam nhi không vội cưới thê, ngược lại nên nghĩ đến tương lai." Hắn ngừng một chút, "Tam đệ, đệ đúng là nên lo lắng một chút, nếu có việc gì muốn làm thì sớm ngày nói với Trẫm, hoặc là, muốn sớm đến đất phong cũng được."

Triệu Hữu Trinh ngẩn ra.

Hắn tuy rằng trời sinh thật thà nhưng không phải người ngốc, vội khom người nói: "Thần đệ hiểu rõ."

Triệu Hữu Đường gật gật đầu, sau đó lại đến cung Diên Kỳ.

Ở cửa đại điện chạm mặt Đại Lý Tiểu Lý, hai người đang khênh một cái biển trúc, bên trên thả đầy những bông hoa trắng tinh, hương vị phiêu trong không trung, mùi hương thơm ngát.

"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.

Đại Lý vội nói: "Hồi Hoàng thượng, đây là hoa hòe, nương nương kêu nhóm nô tài mang đến phòng ăn làm hoa hòe chưng."

Triệu Hữu Đường nghĩ đến, đúng vậy, tháng năm rồi, cây hoa hòe này năm trước trồng năm nay rốt cục nở hoa, xem ra bệnh của nàng đúng là khỏi rồi, vừa dậy liền muốn ăn.

Khóe miệng hắn cong cong, khoát tay ý bảo hai người mau đi đi.

Phùng Liên Dung nhìn thấy hắn, con ngươi lập tức đỏ lên, tay vươn ra muốn hắn ôm.

Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật, nàng coi mình là Tiểu Dương chắc!

Có điều hắn vẫn đi qua, cách một cái bụng nhẹ ôm lấy nàng hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"

""Khỏe hẳn rồi ạ." Nàng tựa đầu lên bả vai hắn, "Hôm qua mệt đến Hoàng thượng, không nên kêu Hoàng thượng ở lại với thϊếp thân." Lúc ấy nàng tùy hứng, không nói cái này, nhưng hôm nay nghĩ đến hắn ngủ không ngon còn muốn đi lâm triều, trái tim liền đau.

Triệu Hữu Đường nói: "Nàng cũng biết mình sai rồi hả? Còn nói cái gì mà chết với không chết nữa! Cũng chỉ là bệnh nhỏ, làm..."

Hôm qua hắn cũng bị nàng dọa sợ, nhìn bộ dáng nàng khi đó thực cho rằng xảy ra chuyện gì, hắn nào dám đi, cũng bị nàng ép buộc."

"Là lỗi của thϊếp, Hoàng thượng đừng tức giận nhé." Nàng lắc lắc cánh tay hắn, "Thϊếp thân kêu ngự trù làm hoa hòe chưng, lát nữa mời Hoàng thượng ăn, Hoàng thượng thích ăn ngọt hay là mặn?"

Triệu Hữu Đường nói: "Hai loại đều thử xem." Lại duỗi tay sờ bụng nàng, "Lần này bụng cũng không to bằng lần trước."

"Có lẽ là không được mập như Tiểu Dương, có điều không sao, thϊếp thân đã hỏi Chu thái y rồi."

Hai người nói chuyện được một lát, bên kia liền bưng hoa hòe chưng lên, Vương ngự trù nghĩ đã là dính ăn, vậy bản thân phát huy chút, làm bốn món ăn.

Phùng Liên Dung thích ăn ngọt, gắp một cái cho Triệu Hữu Đường, gắp một cái cho Triệu Thừa Diễn, chính mình cũng gắp một cái.

Ba người ăn miệng đầy hương hoa hòe.

Triệu Thừa Diễn cũng thích ăn, cao hứng cười khanh khách.

"Không thể cho con ăn nhiều, quá ngọt sẽ hỏng răng đấy." Phùng Liên Dung không lại cho ăn nữa, lại hỏi Triệu Hữu Đường, "Hoàng thượng cảm thấy loại nào ăn ngon hơn."

Triệu Hữu Đường cúi mắt nhìn bánh hoa hòe thơm ngào ngạt: "Vẫn là ngọt ngon hơn."

"Thϊếp thân cũng cảm thấy ngọt ăn ngon hơn." Nàng cười, "Mặc dù tay nghề Vương ngự trù rất tốt, nhưng hình như vẫn thiếu một vị gì đó."

Triệu Hữu Đường nghĩ hắn vốn không thích ăn ngọt, có điều thấy nàng ăn ngon như vậy, nên hắn cũng cảm thấy ngọt ăn ngon hơn. Hắn xoa xoa đầu nàng: "Nàng cũng đừng ăn nhiều ngọt, răng người lớn cũng sẽ bị sâu."

Phùng Liên Dung cười hì hì: "Không đâu, răng thϊếp thân rất khỏe, lúc còn ở nhà nương nói, buổi sáng buổi tối đều phải tẩy sạch, vậy thì răng sẽ không bị hỏng."

Cho nên nàng cũng rất chú ý răng của Triệu Thừa Diễn, rất sớm đã bắt đầu tẩy cho hắn.

Nàng há miệng, lộ ra một loạt răng trắng sáng.

Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm nhìn không rõ lắm, lại gần chút nữa."

Phùng Liên Dung tiến gần hơn.

Triệu Hữu Đường nâng cằm nàng lên, nhìn nói: "Đúng là rất trắng." Nói xong, cúi đầu xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Phùng Liên Dung trong lòng ngọt ngào.

Buổi tối Triệu Hữu Đường cũng không về, nghe nói con dế Triệu Thừa Diễn nuôi đã chết, gọi Hoàng Ích Tam, Đại Lý Tiểu Lý đến, đi dạo trong vườn một vòng, bắt được mười mấy con dế, dỗ Triệu Thừa Diễn vui vẻ không thôi. Lấy lổng cỏ nhỏ ra thả vào, cả ngày xách theo như bảo bối.

Bất tri bất giác Phùng Liên Dung đã sinh, lần này thoải mái hơn lần trước nhiều, không qau bao lâu đứa nhỏ liền thuận lợi đi ra. Có điều lại là con trai, làm nàng có chút tiếc nuối.

Triệu Hữu Đường ban danh Triệu Thừa Mô.

Phùng Liên Dung lại bắt đầu ngày tháng ở cữ.

Lúc này đã là tháng bảy, vừa vặn Triệu Thừa Diễn cai sữa, Triệu Thừa Mô nối tiếp, Phùng Liên Dung thấy Du thị cũng vất vả, lén thưởng nàng 60 lượng bạc.

Du thị càng thêm tận tâm tận lực.

Sau khi có đệ đệ, Triệu Thừa Diễn không lại có hứng thú với dế nữa, cả ngày xem đệ đệ, hắn đối vật nhỏ chưa biết nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ khóc này đặc biệt tò mò.

Đệ đệ rốt cuộc là gì vậy?

"Đệ chính là cùng một phụ thân với con." Phùng Liên Dung giải thích cho hắn, "Về sau cũng gọi ta là mẫu phi."

Triệu Thừa Diễn nháy mắt: "Vì sao những người khác không gọi mẫu phi là mẫu phi, phải gọi nương nương?"

Phùng Liên Dung hỏi lại: "Vậy vì sao con gọi Đại Hoàng là Đại Hoàng, mà không gọi hắn là mẫu phi?"

Triệu Thừa Diễn kinh ngạc: "Vậy con cũng có thể gọi Đại Hoàng là mẫu phi à?"

Phùng Liên Dung phì một tiếng, không nghĩ đến con sẽ nói như vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Không được, đương nhiên không được, bởi vì con và đệ đệ là từ trong bụng mẫu phi sinh ra, không phải từ trong bụng Đại Hoàng."

"Vậy Đại Hoàng từ đâu sinh ra?"

"Từ trong bụng mẫu thân Đại Hoàng đó."

"Hóa ra Đại Hoàng cũng có mẫu phi à!" Triệu Thừa Diễn nói, "Vậy Đại Hoàng có đệ đệ, có phụ thân không?"

Phùng Liên Dung phát hiện, trẻ con có thể nói thật sự là quá kinh khủng!

Triệu Thừa Diễn vẫn còn kéo tay áo Phùng Liên Dung hỏi: "Bụng mẫu phi còn có thể to không, còn có đệ đệ không?"

Phùng Liên Dung nhắm mắt lại nằm xuống nói: "Mẫu phi mệt rồi, lát nữa lại hỏi, mẫu phi muốn nghỉ một lát."

Chung ma ma ở bên cạnh xem cười không ngừng