Chương 36: Đại Án


Lúc này hồi kinh chỉ còn lại hai chiếc xe ngựa , chiếc chạy sau thì cho cho hai nha hoàn ngồi, còn Tông Chính Lâm thì mang theo Mộ Tịch Dao ở cùng một xe.

Tông Chính Lâm xử lý xong công văn, xem qua báo cáo của ám vệ, vừa nâng mắt liền phát hiện tiểu nữ nhân đang chăm chú nhìn trang sách. Sườn má nàng mềm mại, lông mi rũ xuống thỉnh thoảng chớp động, áo nàng lệch ra lộ một khung cảnh tươi đẹp, tóc nàng phủ lên đôi ngực no đủ cao ngất, bên dưới là vòng eo mảnh khảnh.

Mắt hắn tối đi, nhìn đường viền bắp đùi nữ nhân ẩn hiện dưới làn váy, mắt hắn như muốn xuyên qua lớp quần áo, thăm dò cặp đùi kia. Theo sự dao động của ánh mắt, dưới thân Tông Chính Lâm trở nên khó chịu, trong mắt hắn là dáng vẻ nhu hòa tĩnh lặng của Mộ Tịch Dao, nhưng trong đầu lại là hình ảnh người con gái đêm qua quay cuồng lăn lộn trên giường , nằm dưới người mình yêu mị hưởng hoan lạc.

Tông Chính Lâm nuốt nước bọt, hỏa khí dâng lên trong nháy mắt,thứ giữa hai chân gắng gượng muốn được đứng thẳng lên.

“Lại đây.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên .

Mộ Tịch Dao đang đọc sách bị hắn gọi , nghiêng đầu nhìn đầy vẻ khó hiểu.

“Đến bên người ta.” Đôi mắt phượng hẹp dài của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, thu dọn bút mực, đưa tay về phía nàng, chờ nàng đến gần.

Mộ Tịch Dao để quyển sách xuống, vừa đứng dậy đi vòng qua thư án, đã bị Tông Chính Lâm bắt lấy, gắp gao ôm vào trong ngực, cúi đầu liền hôn xuống.

“Ô ô ~~” Mộ Tịch Dao bị tập kích bất ngờ, đôi tay nhỏ bé đẩy đẩy ngực của Tông Chính Lâm,chiếc đầu nhỏ lắc lắc tỏ ý không thuận theo hắn.

Tông Chính Lâm tách chân nàng ra, để cho nàng ngồi trên người mình, lại vén váy lên, đưa tay vào bên trong.

“Điện hạ ~~” Mộ Tịch Dao bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn còn nhớ là bọn họ đang ở trong xe ngựa, mặt nàng đỏ lên: “Đang ở bên ngoài, không được.”

Tông Chính vốn đang vân vê nụ hoa mềm mại, vừa nghe nàng nói bọn họ đang ở bên ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm động tình nhiều : “Kiều Kiều nghe lời, ta nhịn không nổi.” Nói xong hắn xé tiết khố, đi vào dò xét.

Mộ Tịch Dao bị ngón tay có vết chai của Tông Chính Lâm đi vào, nhất thời nước xuân chảy ra từng giọt, mắt nàng đã nhuốm xuân ý: “Điện hạ, tại sao ~~”

Mộ Tịch Dao còn chưa nói dứt, Tông Chính Lâm đã hiểu rõ ý của nàng, tà tà nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của nàng: “ Ta không chịu nổi bị nàng trêu chọc nàng.” Động tác của tay phía dưới trở nên nhanh hơn, một tay khác bắt đầu tự cởi đai lưng.

Mộ Tịch Dao xấu hổ và giận dữ đến muốn chết, cái gì mà nàng trêu chọc hắn ?? Thằng nhãi này quả thực quá vô sỉ. Những kẻ mắt mù kia, ai nói Lục điện hạ không ham nữ sắc, tất cả đều là bịa đặt!

Nhưng cuối cùng vẫn đành để hắn quấn lấy, cho hắn được như ý nguyện.

Lần đầu tiên Tông Chính Lâm làm chuyện này ở bên ngoài, cộng thêm trên xe ngựa bất chợt sẽ có xóc nảy, phía ngoài còn có đám người Diệp Khai, sự hưng phấn không giống với ngày thường,hắn bị kí©h thí©ɧ nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao dùng sức đâm vào. Tiếng va chạm vang lên làm cho xuân thủy của Mộ Tịch Dao phun ào ạt trên khối lửa nóng của Tông Chính Lâm, khiến hắn càng dùng sức lôi Mộ Tịch Dao áp lên trên người mình.

Nơi đào nguyên sâu thẳm của người con gái mυ"ŧ chặt lấy thứ của hắn khiến cho Tông Chính Lâm càng điên cuồng ra vào càng thấy du͙© vọиɠ của hắn bị hút chặt. Hôm qua Mộ Tịch Dao mới bị hung hăng thu thập một trận, bây giờ thật sự không chịu nổi, âm thầm nảy ra một ý ác độc, dùng sức hóp bụng lại, Tông Chính Lâm liền cảm thấy khối thịt nóng rực của hắn dường như bị hàng nghìn vạn cái miệng nhỏ nhắn đồng thời mυ"ŧ một cái, không kiềm chế nổi nữa, dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất của nàng, gầm nhẹ một tiếng rồi phát tiết ra.

Ôm lấy Mộ Tịch Dao lúc này đã tê liệt thành một đống, Tông Chính Lâm mới thỏa mãn hôn lên trán nàng: ”Kiều kiều của bản điện, tư vị thật tuyệt vời.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mộ Tịch Dao bị rút cạn sức lực, trong lòng ôm hận. Nam nhân này càng ngày càng không biết xấu hổ.

Xe ngựa đi rồi lại ngừng, mất gần một tháng mới về đến Thịnh Kinh. Mộ Tịch Dao luôn ngồi cùng một xe với Tông Chính Lâm, bị hắn trêu đùa đến nỗi không có một ngày thanh tỉnh, quả thực như nước sôi lửa bỏng. Chỉ mong sao nhanh chóng hồi cung, để thằng nhãi này đi làm chính sự, rời mình ra mới được.

Trên đường về Mặc Lan và Huệ Lan còn đón Quế ma ma của Vu phủ, ba người ngồi cùng xe ngựa của Mộ Tịch Dao về cung.

Mới về đến phủ Lục Hoàng tử, đã thấy toàn bộ nữ nhân các viện ăn mặc tỉ mỉ, cao thấp mập gầy oanh oanh yến yến đứng đợi ngoài . Vừa thấy Tông Chính Lâm xuống xe, liền đồng loạt hành lễ vẫn an. Một đám nữ nhân ngưỡng mộ nhìn dung mạo tuấn mỹ cao ngất của Lục điện hạ.

Tông Chính Lâm xuống xe ngựa, chỉ liếc mắt một cái, xoay người bế Mộ Tịch Dao xuống, sửa sang búi tóc hộ nàng, mới quay đầu kêu đứng dậy.

Mọi người thấy Mộ Tịch Dao được Tông Chính Lâm che chở, tuy là hành lễ chào nhưng trong lòng tư vị lại không hề dễ chịu. Mộ thị thế mà lại đẹp hơn so với mấy tháng trước.

Mấy người bọn họ ngày ngày ở tại hậu viện, khuê phòng trống vắng tịch liêu, ngóng trông điện hạ sớm ngày hồi phủ, dù là một tháng có thể hầu hạ một hai lần cũng được. Mà Mộ thị thì ngược lại, chẳng những không cần chịu đựng một mình tịch mịch, còn đượcngày ngày bầu bạn cùng điện hạ, được điện hạ cưng chiều che chở, như vậy sao có thể không làm cho người khác ghen tị đến phát cuồng?

Mộ Tịch Dao không thèm để ý những ánh mắt sắc như dao đang nhìn mình, chỉ đi theo Tông Chính Lâm vào hậu viện. Mọi người ngồi vào sảnh chính, Tông Chính Lâm vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túchỏi Đường Nghi Như tình hình hậu viện những ngày qua.

Đường Nghi Như không ngờ điện hạ vừa ngồi xuống đã hỏi, vội vã lấy lại tinh thần, tư thái đoan chính.

“Bẩm điện hạ, tất cả đều tốt. Tề thị cấm túc đã đủ ba tháng, trăm bản ‘Nữ tử quy’ chép phạt thϊếp cũng đã xem qua, nên đã chuyển cho Đại quản sự đặt trên bàn trong thư phòng của điện hạ.”

Tông Chính Lâm thấy Đường thị dung mạo đoan chính, lời nói không nịnh nọt, rất quy củ, lại nghĩ nàng ta quản lý hậu viện có công, vẻ mặt có chút giãn ra, nói : “Vất vả ngươi rồi.” Về phần các thị thϊếp khác, đều giữ sắc mặt bình thường nhìn một vòng, không nói thêm gì.

Trong lòng Mộ Tịch Dao oán thầm. Tông Chính Lâm đúng là đàn ông phong kiến, quả nhiên vẫn coi thị thϊếp thành đồ chơi, không có chút địa vị nào. Đời trước nguyên thể này bị phụ một mảnh thâm tình, cũng không trách được Tông Chính Lâm. Ai kêu ánh mắt nàng ấy không tốt. Nhưng mà đời trước Mộ Tịch Dao cũng được Tông Chính Lâm để ý, thực ra thì còn tốt hơn so với Khổng thị, thảo nào mấy người thứ phi trắc phi coi nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Còn đang cảm khái Mộ Tịch Dao đột nhiên thấy Đường thị quay đầu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mọi người ai cũng nhìn về phía nàng. Thoáng chốc mới kịp phản ứng lại, chẳng lẽ mình thất thần nên đã bỏ lỡ điều gì?

Nàng chớp chớp mắt, làm bộ đáng thương nhìn Tông Chính Lâm.

Lục điện hạ vừa nhìn liền biết tiểu nữ nhân này đang có tính toán, ý cười chợt lóe lên nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc: ”Mệt mỏi sao?”

Mộ Tịch Dao lập tức yêu kiều gật đầu, còn ngượng ngùng cười cười với mọi người.

Tông Chính Lâm nhìn dáng vẻ nàng diễn cứ như mọi chuyện vốn như vậy, đứng dậy dắt nàng đi ra ngoài, chỉ để lại tiếng “Lui cả đi” khi người đã đi xa.

Đường Nghi Như nhìn bóng lưng của hai người đi khuất, hai tay nắm chặt thành đấm, đôi mắt rũ xuống. Mộ thị đúng là không coi ai ra gì, ngay cả việc một thứ phi đồng cấp bậc như nàng đây tự mình hỏi nàng ta cũng không để ý tới. Cuối cùng lại câu dẫn điện hạ rời đi, rõ ràng mới ngồi chưa được bao lâu .

Mộ Tịch Dao ra cửa, xoay người thấy không có ai, ôm cánh tay Tông Chính Lâm làm nũng: ”Điện hạ, các nàng vừa hỏi thϊếp cái gì?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng không hiểu chuyện, rất ngay thẳng, không hề xấu hổ vì mình không chú ý.

Mắt Tông Chính Lâm vẫn nhìn về phía trước, kéo eo nàng, đáp lại một câu vô cùng đứng đắn: ”Không biết.” Chọc cho Mộ Tịch Dao cười rộ lên. Nhìn hắn ngồi thẳng tắp ở đại sảnh, nét mặt nghiêm túc, nhưng không ngờ cũng giống như mình, thần trí sớm đã bay đến tận đâu. Nàng cười một cách vô cùng vui vẻ, dáng người ngả nghiêng xiêu vẹo.

Tông Chính Lâm cúi đầu thoáng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út ở tay trái của nàng, nét mặt nhu hòa, dường như có ý cười.

Đưa nàng đến cửa Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm liền xoay người đi thư phòng.

Mấy ngày gần đây trong Thịnh Kinh vô cùng náo nhiệt. Đại án bắt cóc con gái nhà lành, ép người lương thiện làm kĩ nữ, bán cho quân kỹ ở Lâm thành gây huyên náo cả triều đình. Án này có liên quan đếnđông đảo quan viên, tình tiết khá ác liệt. Nguyên Thành Đế đang mưu tính sắp tới sẽ dụng binh với Mạc Bắc, nhưng không ngờ lại truyền ra chuyện gièm pha như vậy, còn dính líu tới một đám tướng lĩnh của quân doanh Mạc Bắc. Trong lúc nhất thời mặt rồng tức giận, hạ lệnh yêu cầu Hình bộ tra rõ, tự mình đốc thúc. Còn đặc biệt sai mật thám đến Mạc Bắc âm thầmđiều tra chứng cứ.

Vang dội tra xét hơn một tháng, kết quả khiến mọi người trợn mắt líu lưỡi. Đại hoàng tử Tông Chính Thuần, thái tử Tông Chính Huy là hai nhân vật đang có thực quyền đứng đầu hai phái trong triều bất ngờ đều có dính dáng . Tiếp đó rất nhiều các quan lại đều bị bắt được chứng cứ liên quan gián tiếp đến vụ án. Quan lại hai phái này không chỉ ở giữa kiếm lời, còn dựa hơi quyền quý, nhiễu loạn trật tự quân đội, thậm chí còn hãm hại lẫn nhau, dính líu rộng rãi. Các địa phương có liên quan đến vụ án cũng điều tra ra ngoài Lâm thành còn có tam châu và mười bảy thành lớn nhỏ khác. Nghiêm trọng hơn còn có cả việc thiếu nữ lương thiện của Đại Ngụy đàng bị bán đến các bộ lạc man di ở Mạc Bắc làm nô tì.

Đây là vụ án lớn, nghiêm trọng nhất từ khi Nguyên Thành Đế đăng cơ đến nay.

Nguyền Thành Đế giận giữ đến mức không kìm chế được, lúc này đang phát hỏa trách cứ trên triều: ”Dùng người không tra rõ ràng, trị người dưới không nghiêm.”, phạt Tông Chính Thuần, Tông Chính Huy ba năm bổng lộc , yêu cầu hai người đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm, không được tham chính nửa năm. Các quan viên có liên quan đến vụ án toàn bộ đều bị điều tra, người nào tội trạng nghiêm trọng, chém đầu răn chúng.

Ngoài ra còn răn dạy thái tử thất trách ngay trước mặt văn võ bá quan, phạt quỳ từ đường ba ngày, tự mình suy ngẫm.

Trong lúc ấy Đại Ngụy danh tiếng vang xa, bách tính vỗ tay ca tụng.

Mộ Tịch Dao không hề biết việc mình cứu mỹ nhân trước đó lại có dính dáng sâu rộng đến thế, nàng không thể tin được ngây người nhìn Quế ma ma.