Sau buổi nhận học trò ,Tiểu Khuynh có phần lấy lại vẻ uy nghiêm của bậc đế tôn như trước . Thế Long lãnh nhiệm vụ dạy thêm cho đám này kiến thức, Hoàng Vi làm nhiệm vụ tìm thảo dược đem về chế ,tất cả mọi thứ dường như chỉ là để huấn luyện lấy lại năng lực cho họ ,Tử Khuynh muốn lập ra một đội quân lợi hại hơn trước kia ,và đang nuôi hy vọng có thể tìm lại các đệ tử trung thành thất lạc của cô hệt như Hệ gia này .
Nhìn những đệ tử non trẻ nhưng có ý khí trong mỗi đôi mắt của mỗi người ,cô không mong họ thành các lão đệ quyền cao mà hại người chỉ muốn họ có thể truyền lại các tri thức lại cho dương gian .
Trong buổi chiều , đang ngồi vận khí ,đột nhiên có náo loạn
Tử Khuynh từ trong điện đi ra thấy đám đệ tử đang đứng bên ngoài đứng ngay hàng ,thấy cô lập tức quỳ xuống
Người xưng đàn anh đến quỳ gối nói rõ
- Sư tôn ,chúng con từ các vùng miền nghèo khổ ,thấy cảnh bệnh khổ không thể cứu chữa ,thấy người nghèo bị ức hϊếp ,mới bấm chí lội biển lội núi đến đây học ,qua một thời gian thấm những bài học tưởng chừng là đã đủ ,nay nghe về các ý tâm của ngài ,chúng con muốn ở lại đây được học Tâm Đức , chúng con chỉ cần có vậy thôi .
Tử Khuynh khá là bất ngờ, chuyện của cô vậy mà lại lan ra đến vậy ,đúng là cô có dạy bọn họ làm việc có tâm chính là làm tròn nhiệm vụ do chính bản thân mình giao ,không ngờ họ lại bấm thêm vài năm học tiếp cái gọi là Tâm Đức . Vui mừng không khỏi vui mừng ,Tử Khuynh qua một thế kỷ mới biết lòng người nơi dương gian này không phải ai cũng xấu chỉ là họ khác ý nghĩ thôi.
Qua một khoảng thời gian, trong khu rừng nơi cư trú của đám Hệ gia ,bất ngờ có tin đồn có Yêu thú quái dị xuất hiện trong rừng , không biết là có thật hay không nhưng nghe đến Yêu thú Tử Khuynh lại phấn khích cực độ ,Yêu thú là loài cô ưa thích nuôi chủng ,khác với các vị tiên tu khác ,cô và Thế Long thích sưu tầm Yêu thú làm vật cưng sủng , đáng tiếc là đều bị mất hết trong trận chiến với Quách Nhị ,có thể là chúng được thả ra khỏi kết giới khi chủ chúng chết ,hai là chúng cũng biến mất thật sự. Không biết thực hư thế nào ,Hoàng Vi đã lo đến Yêu thú loại mạnh ,cô không thích yêu thú mấy nhiều ,bởi chúng hoang dã và khó thuần phục hơn Yêu tu bình thường ,vậy mà nghe chiến tích ghê rợn mà Bà Hệ kể cô ko khỏi rùng mình .
Thập phần nghi ngờ năng lực của bản thân có thể kém hơn cả họ ,Hoàng Vi biết đường của mình nên đi là đường nào ,chính vì nhận ra có phần khả năng này nên cô mới ko gây hấn với Thế Long hay đυ.ng chạm đến Tử Khuynh lúc còn trên thiên giới quá giới hạn.
Buổi đi săn bắt đầu từ sáng sớm, đi mỏi chân chẳng có tin tức gì ngoài thu thập vài con thỏ gà béo đem về . Cả đoàn mệt nhoài đành ngồi nghỉ một chỗ ,Tử Khuynh thất vọng, đi loanh quanh thì phát hiện có vết cháy trên đám cỏ xanh .
Khá kì lạ là ,lửa đâu ra mà lại làm cháy cả một vạt cỏ xanh ở cái nơi này vậy ,đảo này chỉ có Hệ gia ở đây, đi săn lấy thức ăn cũng là vào ban ngày không thể vào ban đêm mà dùng đuốc , cô lần theo mùi cỏ cháy đυ.ng phải xác một con gà bị nhai mất một nửa thân , điểm chắc chắn là vết răng to cắn này không phải cử người hay của hổ .
Cô trích ra một dung dịch nhỏ lên xác con gà ,từ tiềm thức còn in đậm trong mắt nó hiện ra ảo ảnh , từ tiếng gầm gừ đến hình ảnh rõ nét là một yêu thú thực dạng là hổ ,cô vui mừng mà đi tìm sâu hơn.
Đến điểm cuối cùng là vào buổi tối ,người người ở đền Hệ gia nôn nao không nguôi ,ai cũng muốn đi tìm nhưng lệnh là lệnh , Hoàng Vi sốt ruột hơn, cô đáng lẽ ra nên đi theo mới phải chứ ,thực lực của Tử Khuynh chưa phục hồi hết ,có tìm thấy Yêu thú có khả năng 40% là thắng ,làm sao cô yên tâm được .
Đang định vác đuốc đi tìm người ,đột nhiên một mùi máu tanh xộc đến ...