Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

2/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Convert: ngocquynh520 Edit: gak0niu, giọt biển Một buổi sáng xuyên qua, bắt đầu con đường sống không bình thường. Vũ Quân thay đổi trở thành nữ nhi của Hàn tướng quân, có một vết bớt giống nhau, nàng  …
Xem Thêm

Chương 53: Bí mật của Quân Tà Diễm
Sắc trời dần tối, nhưng trước sau vẫn không thấy Tà Hiên và Tà lão đầu xuất hiện, Quân Tà Diễm cảm giác ma tính bắt đầu dao động trong thân thể. Quân Tà Diễm buông Hàn Vũ ra muốn Hàn Vũ cách xa hắn, để cho nàng đến bên kia l*иg sắt, nhưng mới vừa buông Hàn Vũ ra, xao động trong thân thể Quân Tà Diễm càng bộc phát hơn, ma tính bộc phát khiến Quân Tà Diễm điên cuồng. Quân Tà Diễm lấy tay ôm đầu, đầu của hắn như có ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đớn này hắn sớm đã luyện thành thói quen, nhưng vẫn đau đến hắn không cách nào chịu được.

Hàn Vũ thấy Quân Tà Diễm khổ sở vỗ đầu của mình, nàng không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là đến ôm hắn, muốn giúp hắn kiên cường hơn, dù cho một chút cũng tốt.[pedieu.dđlqđ]

Quân Tà Diễm được Hàn Vũ ôm vào trong ngực, đột nhiên không còn đau đầu nữa chỉ còn lại một ít ma tính rục rịch trong lòng. Quân Tà Diễm vừa ôm Hàn Vũ vừa nhìn nàng, thật thần kỳ, cho tới bây giờ cảm giác đau đầu lúc nãy như chưa từng xuất hiện, giống như mình không có bị ma tính khống chế mà ngược lại là mình khống chế nó, bởi vì thời gian còn chưa tới sao?

"Diễm, Diễm, bây giờ chàng tốt hơn một chút nào không? Sau này có phải chàng sẽ đau đớn hơn hay không?” Hàn Vũ hỏi Quân Tà Diễm, nàng không dám tưởng tượng nếu Diễm còn đau đớn như lúc nãy thì nàng phải làm thế nào.

Bây giờ Quân Tà Diễm đã không như ngày thường, duy chỉ có ánh mắt thâm tình hắn nhìn Hàn Vũ là không có thay đổi, cặp mắt đã không còn nhiễm đỏ như lúc ban đầu Hàn Vũ nhìn thấy, hiện tại chỉ còn lại tia máu, Quân Tà Diễm bởi vì quá đau đớn, mồ hôi trên trán chảy xuống đầu vai áo Hàn Vũ, lưu lại một vết ẩm ướt, có thể thấy bây giờ Quân Tà Diễm thống khổ bao nhiêu.

Nghe Hàn Vũ hỏi, Quân Tà Diễm chỉ lắc đầu, hiện tại hắn chỉ muốn sư phụ mau đến dẫn Hàn Vũ đi, vào lúc điên cuồng lời nói của Hàn Vũ hắn sẽ không nhận ra, ngay cả lý trí cũng không còn. Nhưng...Bây giờ Quân Tà Diễm rất mâu thuẫn, ôm Hàn Vũ hắn sẽ không cảm thấy đau đầu, rồi lại sợ lúc mình mất trí gây thương tổn nàng.[pedieu.dđlqđ]

"Lão bà, đợi lát nữa nếu sư phụ không đến, nếu như mà ta. . . Ta mất đi lý trí, nàng tránh xa ta một chút, không phải sợ tổn thương ta, nàng phải bảo đảm an toàn của mình. Không cần thấy ta đau đớn mà nhận tổn thương về mình, có được hay không?” Ta không muốn mất đi nàng, có được hay không?" Quân Tà Diễm thừa dịp mình còn tỉnh táo nhắc nhở Hàn Vũ, hắn không muốn sự việc năm năm trước tái diễn.

"Được, chàng yên tâm, ta không có việc gì, ta cũng sẽ không để cho chàng xảy ra chuyện" Hàn Vũ mặc dù nói như vậy, nhưng nàng không có một chút chắc chắn nào, trừ việc thương tích mau lành hơn người thường, nàng đánh cũng đánh không lại Quân Tà Diễm, trốn cũng trốn không thoát l*иg sắt, nàng bây giờ căn bản là bó tay hết cách, nhưng vì an ủi Quân Tà Diễm, nàng không thể không nói như vậy. Hàn Vũ không biết mình sẽ đối mặt với sợ hãi như thế nào, nàng không có lựa chọn nào khác, nàng không phải cảm thấy sợ hãi, bởi vì đối với việc không biết gì hết chỉ là cảm thấy lo lắng, Quân Tà Diễm sẽ không có việc gì.

"A. . . A. . ." Không biết qua bao lâu Quân Tà Diễm đột nhiên đôi tay mở ra ngẩng đầu lên gào thét, ở nơi này ban đêm không người yên tĩnh lại đang ở bên trong gian thạch động, một tiếng gào thét này đủ để chấn động cả sơn cốc. Quân Tà Diễm lưu lại một tia lý trí cuối cùng cũng đã nói không ra lời, đã đến thời gian. . . Hàn Vũ. . . Hàn Vũ. . . Nhanh lên một chút rời đi. . .

Hàn Vũ không nghe được la hét trong lòng Quân Tà Diễm, tiếng gào thét bất ngờ phát ra giống như tiếng sói tru ở sâu trong rừng rậm, Hàn Vũ đã quên lời nói muốn nàng cách xa của Quân Tà Diễm, Quân Tà Diễm như vậy Hàn Vũ làm sao mà bỏ mặc, một tiếng rồi lại một tiếng gào thét của Quân Tà Diễm chạm vào tim của Hàn Vũ, trên người Quân Tà Diễm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một người làm sao sẽ biến thành bộ dáng này, dù là biến thành người sói, nhưng sao lại là ngày cuối cùng của mỗi tháng? Ngày này hoàn toàn không có ánh trăng.

Hàn Vũ nhìn tay Quân Tà Diễm bắt đầu thay đổi, móng tay trở nên càng bén nhọn hơn, mắt cũng không còn đỏ như máu, mà là chậm rãi chuyển thành màu xanh lá, giống như trong đêm khuya hai mắt tản ra hàn quang của sói hoang, hai cái răng nanh đã không còn như ẩn như hiện, mà đã hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt vốn nên anh tuấn của Diễm, một đầu tóc bạch kim lấy mắt thường có thể thấy được đang dài ra rất nhanh, dài đến lòng bàn chân của Quân Tà Diễm. Hàn Vũ hoá đá tại chỗ, đây là cảnh tượng gì? Khiến Hàn Vũ nghĩ tới —— mỹ nữ và dã thú.

Hàn Vũ nghĩ chẳng lẽ Quân Tà Diễm bị cái gì nguyền rủa? Có thể như tiểu thuyết vẫn thường viết hay không, có phải mình chỉ cần hôn hắn một cái nguyền rủa liền biến mất hay không? Hiện tại Hàn Vũ không thể làm gì khác hơn là nhấm mắt làm liều, liều mạng tiến lên ôm Quân Tà Diễm đang mất lý trí, nhắm mắt lại hướng về phía môi của hắn hôn lên. . . Vào lúc chạm môi Quân Tà Diễm , Hàn Vũ cảm thấy thời gian ngừng lại trong một khắc kia, không dám mở mắt ra, sợ rằng sự tình không đơn giản như nàng nghĩ.[pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ thật sự không nhẩn nại được nữa, không thể làm gì khác hơn là mở mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt không thay đổi bất cứ thứ gì, cặp mắt màu xanh lục vẫn nhìn chằm chằm Hàn Vũ, Hàn Vũ cũng nhìn lại hắn, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Hàn Vũ cảm thấy da đầu tê dại, giống như ánh mắt dã thú nhìn chằm chằm con mồi . Hàn Vũ không dám chuyển động, đôi tay còn ôm cổ của Quân Tà Diễm, trời ạ mới vừa rồi mình sao lại xúc động như vậy, bây giờ nên làm gì? Vậy mà vào lúc Hàn Vũ còn chưa nghĩ ra đối sách, Quân Tà Diễm đột nhiên ôm Hàn Vũ, không đúng, thay vì nói ôm không bằng nói siết. . .

Hàn Vũ bị Quân Tà Diễm càng ôm càng chặt, chặt đến không thể hô hấp, Hàn Vũ muốn tránh thoát nhưng cũng không thể được. Hàn Vũ đầu đầy mồ hôi, trong thân thể dần dần tản mát ra một loại mùi thơm, Hàn Vũ cũng không biết mùi thơm từ đâu mà đến, nhưng Quân Tà Diễm ngửi mùi thơm này thì càng thêm không cách nào khống chế, mùi thơm này chính là Quân Tà Diễm cho Hàn Vũ ăn Tử Hà Đan tạo thành, lại không biết mùi thơm này kí©h thí©ɧ Quân Tà Diễm.

Bây giờ Quân Tà Diễm muốn gϊếŧ chóc, tựa như chém gϊếŧ có thể trấn an lo lắng trong lòng hắn, gϊếŧ chóc...Đúng, hắn muốn gϊếŧ chóc...

Quân Tà Diễm dùng móng tay bén nhọn từ sau lưng Hàn Vũ đâm vào bên trong thân thể của nàng, bất chợt bị đau khiến Hàn Vũ quên mất giãy giụa, vào lúc móng tay Quân Tà Diễm từ trong thân thể Hàn Vũ rút ra vẫn có thể nghe được âm thanh, Hàn Vũ hít vào một hơi, vốn là bị Quân Tà Diễm siết không cách nào hô hấp Hàn Vũ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hiện tại không thể ngất, nếu ngất đi không biết nàng còn có thể tỉnh lại hay không.

Quân Tà Diễm rút tay ra, đem tay đưa đến bên miệng, dùng lưỡi liếʍ dòng máu tươi còn nóng ấy, ngửi được mùi máu, thân thể Quân Tà Diễm run lên, rất thơm ngon, hắn muốn. . . Muốn nhiều hơn.

Hàn Vũ thấy vậy thân thể cả kinh run lên, Quân Tà Diễm chẳng lẽ muốn ăn nàng. Hàn Vũ phát hiện móng tay dính đầy máu tươi của Diễm đang từ từ biến hóa , Hàn Vũ thấy thế mừng rỡ, chẳng lẽ máu của mình có thể giúp Quân Tà Diễm thay đổi hình dáng quái vật kia? Hàn Vũ không giãy dụa nữa, mặc cho Quân Tà Diễm dùng móng tay bén nhọn đâm về phía sau lưng của mình.

Khi Tà Hiên cùng Tà lão đầu chạy đến, liền nhìn thấy một hình ảnh: Hàn Vũ ôm cổ của Quân Tà Diễm thật chặt không muốn buông ra, mà Quân Tà Diễm lại dùng móng tay vô cùng sắc bén của hắn đâm vào sau lưng của Hàn Vũ, lần sau so với lần trước sâu hơn, lần sau so với lần trước mạnh hơn, Quân Tà Diễm hình như chơi rất vui vẻ, vết thương bị đâm vào lúc Quân Tà Diễm rút móng tay ra rất nhanh liền phục hồi như cũ, nhưng cũng không chịu được việc Quân Tà Diễm một lần lại một lần hành hạ, cho dù thân thể rất nhanh phục hồi như cũ, cũng sẽ mất máu quá nhiều mà hôn mê .

Tà lão đầu và Tà Hiên kinh ngạc sững sờ tại chỗ, đã quên phải tiến lên cứu Hàn Vũ.

Hết chương 53

Thêm Bình Luận