Chương 47: Tiến vào Tà cung
"Ngươi không nói, ta sẽ hỏi sư phụ"
"Sư phụ? Sư phụ ngươi là ai? Tà lão nhân sao?"
"Thật thông minh, ngươi đoán đúng rồi"
Tà Yêu hoàn toàn không bình tĩnh nổi, hắn từng không biết bao nhiêu lần xin Tà lão nhân thu nhận làm đồ đệ, nhưng Tà lão nhân không phải không nhận, chỉ đem hắn chỉnh đến thừa sống thiếu chết, về sau hắn đành buông tha, không nghĩ đến nha đầu này có thể bái Tà lão nhân làm sư phụ, khó trách Tà lão nhân đem ngọc bội này giao cho nàng.
Tà Yêu vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, không thèm nói chuyện nữa, xe ngựa chạy đến phía sau Huyễn Lâm, lại trải qua bảy tám khúc cua quẹo, Hàn Vũ hoài nghi Tà Yêu đang cố ý đi như vậy đi, để cho nàng lần sau không thể tìm ra phương hướng đi.
Đi hết một canh giờ trong Huyễn Lâm, khi mà Hàn Vũ đang chuẩn bị đánh cờ với chu công thì rốt cuộc xe ngựa mới dừng lại. Hàn Vũ khẩn cấp nhảy xuống xe ngựa. Đập vào mắt.....chính là một cái nhà tranh nhỏ rách nát.
"Ngươi đùa giỡn ta?" Hàn Vũ tức giận, ra tay chưởng Tà Yêu một cái, mặc dù chưa dùng hết nội lực nhưng lực sát thương cũng tương đối lớn.
Tà Yêu biết Hàn Vũ không có võ công lũy thừa nên cũng không né tránh, nhưng khi chưởng phong Hàn Vũ chạm vào đã bức hắn lui về sau nữa bước, trên mặt hiện lên biểu tình kinh ngạc, không thể tin nhìn Hàn Vũ? Làm sao có thể như thế được? Nàng không có một chút nào võ công lũy thừa, làm sao lại bức hắn lui? Hắn nhưng là Thiên Thê tầng 6, ở trong kinh thành không có một ai có thể động đến hắn, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Tà lão nhân thu nàng làm đồ đệ sao? Biểu tình kinh ngạc của Tà Yêu làm cho Hàn Vũ rất là đắc ý.
"Nếu ngươi không mang ta đi Tà cung thì tự gánh lấy hậu quả đi, ngươi đùa giỡn ai cũng được nhưng đừng đυ.ng đến ta? Ngươi xem bổn tiểu thư là quả hồng mềm có thể mặc cho người khác nắn sao?"
"Ngươi, ngươi....Quả thật không thể nói lý, kiến thức hạn hẹp, tóc dài mà kiến thức kém, ngươi theo ta đi sẽ biết"
Hả? Hàn Vũ buồn bực, chẳng lẽ đằng sau nhà tranh này còn có cơ quan sao? Hàn Vũ đi theo Tà Yêu tiến vào nhà cỏ, đằng sau xuất hiện một các động đá nhỏ, Tà Yêu đi thẳng đến một tảng đá nhỏ bên trong ao nước ấn xuống, động đá nhỏ thoạt nhìn rất bình thường đột nhiên lại lộ ra một hành lang nhỏ, Hàn Vũ nhìn thấy thở dài, được rồi, nàng thừa nhận nàng kiến thức nông cạn. Chẳng lẽ đây chính là cơ quan trong truyền thuyết hay nói đến sao?
Theo sau Tà Yêu tiến vào cửa động, phía trước khoảng chừng một trăm thướt, Hàn Vũ nhìn thấy ánh sáng leo lắt, đi ra sơn động, nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Hàn Vũ không thể tin được chỗ này là do con người làm ra hay là do thiên nhiên tạo nên vậy? Núi xinh đẹp, suối xin đẹp, dòng suối nhỏ men theo triền núi chảy xuôi, mọi thứ cứ như là cùng phối hợp với nhau như vậy, xung quanh núi không biết là hoa cỏ gì thật xinh đẹp, nhiệt độ nơi đây không giống với bên ngoài khốc liệt, vô cùng mát mẻ. Đập vào trong mắt là phòng nhỏ màu trắng, không, phải nói là cung điện mới đúng, mặc dù không có xa hoa giống như hoàng cung, cũng không cao quý phi phàm. Đây là nhà của Quân Tà Diễm sao? rốt cuộc bên trong có bao nhiêu người ở?
"Nơi này có bao nhiêu người?" Hàn Vũ hỏi.
"Không biết, có ai rảnh đi nhìn xem sổ sách làm gì?" Tà Yêu run run khóe miệng, có vấn đề gì mà Hàn Vũ không hỏi hay không?
Hai người tiến vào cung điện màu trắng, tiến đến nghênh đón chính là thủ hạ của Tà Yêu, Ngôn Ly.
"Tham kiến chủ tử, chủ tử..." Ngôn Ly nhìn về phía Hàn Vũ, không hiểu vì sao Tà Yêu lại mang Hàn Vũ đến nơi này, chẳng lẽ hắn không biết ngày mai là ngày gì sao? Vẫn là nói nàng....
"Chủ tử, hôm nay là ngày hai mươi chín tháng năm, ngày mai..." Ngôn Ly nhắc nhở Tà Yêu, tuy không nói rõ nhưng tin chắc hắn vẫn hiểu được.
"Cái gì? Hôm nay là ngày hai mươi chín sao?" Trời ạ, Tà Yêu vỗ vỗ trán của mình, hắn bị Hàn Vũ chọc cho tức giận mà quên cả thời gian, hôm nay còn đem nàng đến Tà cung, ngày mai chính là ngày ba mươi, này phải làm sao cho tốt? Nếu như bị cung chủ biết được, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không còn tồn vẹn được đâu. Hàn Vũ chính là khắc tinh của hắn mà, từ ngày quen biết nàng, hắn chẳng làm được việc gì thuận lợi.
Hàn Vũ nhìn Tà Yêu đang thống hận nàng, cảm thấy thật khó hiểu, nàng đâu có trêu chọc cái gì đến hắn? Tuy nhiên Hàn Vũ cũng chả sợ gì.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta không có gây bất lợi cho Diễm nương a? càng không có làm gì đến ngươi đi?" Hàn Vũ trơ ravẻ mặt vô tội.
"Ngươi..." Tà Yêu quyết định, từ nay về sau hắn sẽ tận lực trốn tránh nàng, cùng nàng ở một chỗ không có chuyện gì tốt đẹp, hiện tại nếu như nói cho nàng biết cung chủ không có ở đây liệu nàng có tự động rời đi hay không a? Tà Yêu đang chuẩn bị nói chuyện lại bị thuộc hạ của mình lên tiếng.
"Chủ tử? chủ tử? Cung chủ vừa mới hỏi ngươi chừng nào thì trở lại, nếu ngươi đã về thì lập tức đến nơi đó gặp hắn" Ngôn Cách không biết thuật đọc tâm nên không biết Tà Yêu nghĩ gì, hắn chỉ muốn làm theo phận sự đem công đạo của Quân Tà Diễm, nên hắn cũng không hiểu vì sao Tà Yêu lại nhìn hắn giống như muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn, rất sỡ hãi đâu.
"Chủ tử, lời cung chủ ta đã truyền xong, cung chủ phân phó công việc, bây giờ thuộc hạ phải đi" Không đợi Tà Yêu đồng ý, Ngôn Cách phi thân bỏ chạy.
"Tà Yêu, Diễm đang ở trong cung, mau dẫn ta đi" Hiện tại Hàn Vũ rất muốn nhìn thấy Tà Diễm, cho hắn một kinh hỉ, mỗi lần đều là Quân Tà Diễm tìm nàng, rất khó có dịp nàng chủ động đi tìm đâu. Nhưng Hàn Vũ cũng không ngờ, lần gặp gỡ này không có mang lại kinh hỉ như mong muốn mà là một kinh hách sợ hãi.
"Hiện tại cung chủ có chuyện quan trọng, ngươi nên về trước đi, ta sẽ chuyển lời đến cung chủ có được hay không?" Tà Yêu giọng điệu ôn hòa, thái độ ân cần, hi vọng Hàn Vũ sẽ nghe theo hắn.
"Ngươi tin hay không ta có thể làm cho tất cả mọi người trong cung biết ta hiện đang ở đây?" Hàn Vũ nói được sẽ làm được.
"Giọng ngươi có thể to đến như thế sao? Ngươi nên rời đi nhanh đi, nếu không đừng trách ta sử dụng vũ lực?" Tà Yêu thật rất bất đắc dĩ, nếu Hàn Vũ không rời đi, hắn đành phải cưỡng chế bắt ép nàng thôi.
"Ngươi dám, Diễm ra đây, ta đến tìm chàng" Hàn Vũ tức giận, nàng không ngờ Tà Yêu dám uy hϊếp nàng như thế, nàng dùng bốn phần công lực rống to.
Tà Yêu giật mình, không hiểu Hàn Vũ làm như thế nào được như thế? Lấy công lực hiện giờ của hắn cũng không thể làm được, hơn nữa lại không có một chút mỏi mệt nào.
"Thế nào? Không tin? Có muốn ta làm lại hay không? Chỉ cần Diễm biết ta ở đây, nhất định sẽ đến đây đón ta" Hàn Vũ dương dương tự đắc chờ Quân Tà Diễm.
Haizzz, thật là... Tà Yêu rất muốn bỏ chạy, phải làm sao bây giờ? Nếu cung chủ truy cứu nhất định hắn sẽ không toàn mạng mà. Làm sao mới tốt đây? Bỗng nhiên Tà Yêu linh quang chợt lóe, không phải trong tay Hàn Vũ có ngọc bội Long bội sao? Tà Yêu nghĩ đến một cái lý do rất hoàn hảo, nếu cung chủ có hỏi đến, chỉ cần nói Hàn Vũ lấy Long bội ép hắn, ha ha. Tà Yêu rất bội phục trí thông minh của hắn mà.