Chương 3: Ta thích nhà này
Ngày hôm sau bắt đầu từ sáng sớm, Vũ Quân nhìn trang sức cùng vết thương ở trên người ẩn ẩn đau xót, quả thật ngày hôm qua nàng cũng không phải nằm mơ, ha ha, một mình nằm ở trên giường cười ngây ngốc.
"Tiểu thư, người đã tỉnh sao?" Thúy Trúc ở bên ngoài hỏi.
"Ừ, ngươi vào đi"
"Tiểu thư, ta đổi dược giúp ngươi, dược này là sáng sớm phu nhân sai người đưa đến, thấy tiểu thư còn không có dậy, liền giao cho ta, nói nhất định phải giúp người thay, phu nhân rất là thương tiểu thư nha. Lão gia cùng phu nhân còn có thiếu gia đang chờ tiểu thư ở chủ viện để cùng nhau dùng điểm tâm" Thúy Trúc hướng Vũ Quân vui mừng nói.
Đây là quan tâm nàng sao? cảm giác xa lạ này thật tốt. Đổi dược, rửa mặt xong, theo Thúy Trúc dẫn đường đi vào chủ viện, bố cục trong phòng này thật đơn giản, không có tường huy hoàng, không có tài đại khí thô, xem ra là một nhà thanh liêm, bất quá, Vũ Quân thực thích. Trên bàn tròn, Hàn tướng quân ngồi ở chính vị, bên trái là Hàn phu nhân, tiếp đến ngồi 1 người....
Một tiểu chính thái, tuyệt đối là tiểu chính thái, ha ha ha
"Vũ nhi, ngồi bên này"
"Vâng" Vũ Quân ngồi xuống bên phải Hàn tướng quân. Đây là gia đình sao? Ánh nắng sáng sớm của mặt trời chiếu đến, làm không khí thật ấm áp, nhưng có phải là ánh mặt trời ấm áp? Vũ Quân cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
"Hừ" nghe được một thanh âm rất không hài hòa, đúng vậy, thanh âm không hài hòa là do tiểu chính thái kia phát ra.
"Thạc nhi, đây là tỷ tỷ của ngươi, mau gọi tỷ tỷ" Hàn phu nhân giải vây đúng lúc.
"Tỷ tỷ sao? phụ thân anh tuấn tiêu sái, mĩ mạo của nương lại càng không cần phải nói, làm sao có thể có nữ nhi bình thường như vậy? Sẽ không phải là nghe được tin tức gì, nghĩ mong muốn từ se sẻ biến thành phượng hoàng nên chạy đến giả mạo đi" tiểu chính thái đầy bất mãn nói.
Có lẻ vị trí hiện tại Vũ Quân ngồi vốn là của hắn đi? Tức giận? Ghen tỵ? Không cam lòng sao?
"Đệ đệ"
"Ai là đệ đệ của ngươi"
"Ha ha a, quả thật phụ thân anh tuấn tiêu sái, nương mỹ mạo như hoa, ta bình thường một chút, đệ đệ, ngươi thật sự là nhân trung chi long phượng, xem, ánh mắt này rất giống nương, cái miệng nhỏ nhắn chọc người yêu thích, cái mũi khéo léo đáng yêu, quả thật bất phàm, thấy so sánh với tỷ tỷ thế nào cũng xinh đẹp hơn, phải không? Mỹ nhân" hừ, tức chết ngươi.
"Ngươi, ngươi nói ta trưởng thành giống nữ..."Hắn đường đường là một đấng nam nhi, bị người khác nói thành nữ nhân, hắn thật tức chết.
"A, ta cũng không nói gì, ta chỉ nói ngươi trưởng thành giống nương, ngươi kích động như vậy làm cái gì? A, chẳng lẻ đệ đệ thích bị người khác cho rằng ngươi là nữ nhân, bởi vậy mà kích động sao? Đệ đệ, ngươi trăm ngàn lần đừng muốn như thế nha, ngươi nên nhớ ngươi đường đườn là nhi tử của tướng quân, cũng không nên lấy mục tiêu trở thành một cô gái, ngươi như thế thì sau này sự nghiệp của phụ thân sẽ do ai kế thừa đây?" Vũ Quân nhìn hắn làm bộ thực tiếc hận nói.
"Ngươi...Ngươi nói cái gì, mau tiếp chiêu " Nói xong liền động thủ, cũng không có một chút định lực.
"Thạc Nhân, đừng làm rộn. mau ăn cơm" Đúng lúc Hàn tướng quân lên tiếng ngăn cản.
"Đệ đệ, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi cũng không nên đem tâm lý nữ nhi mà biểu hiện tốt như vậy"
"Tốt lắm, Vũ nhi, ăn cơm đi" Hàn phu nhân phỏng chừng cũng không nhìn được, nếu không nói vài lời Thạc Nhân thật sự sẽ động thủ.
"Dựa vào cái gi, đột nhiên lại có một tỷ tỷ nhảy ra ở nơi nào, mà vị trí kia chính là trưởng tử mới được ngồi, vẫn luôn là ta ngồi, hiện tại phụ mẫu lại che chở cho nàng, buổi sáng không tới thỉnh an phụ mẫu, còn bắt chúng ta phải chờ nàng, dựa vào cái gì chứ? Hừ, ta không ăn" nói xong liền đứng dậy xông ra ngoài.
"Tỷ tỷ của ngươi bị thương" Thời điểm tiểu chính thái vừa đứng dậy Hàn phu nhân nói.
Hàn phu nhân giải thích giùm Vũ Quân sao? Nàng không nghĩ tiểu chính thái lại hiểu lầm chính mình? Cảm giác này không sai đi.
Hàn Thạc vừa bước ra cửa thân mình hơi dừng lại một chút, cũng không biết có nghe thấy lời nói của Hàn phu nhân hay không.
Ăn xong điểm tâm nàng trở lại Trúc viên.
"Thúy Trúc, nói cho ta nghe mọi chuyện về thiếu gia"
"Vâng, tiểu thư, thật sự thiếu gia rất tốt, đối với hạ nhân cũng rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh phạt hạ nhân, có nương một tiểu muội của ta bị bệnh, vẫn là thiếu gia cho bạc để kêu đại phu, từ nhỏ lão gia cùng phu nhân cũng rất thương hắn, thiếu gia nghĩ về sau cũng muốn trở thành tướng quân, võ công của thiếu gia tốt lắm, tuy rằng đôi lúc thiếu gia cũng cư xử giống như đứa nhỏ, bất quá hắn cũng không phải là một người xấu" Thúy Trúc quên mình nói toàn những cảm nhận tốt của nàng về thiếu gia.
Vũ Quân nghĩ, có lẽ hắn cũng thật sự không xấu đi, chính là đột nhiên có một người lạ đến chia xẻ tình cảm với hắn, nếu là Vũ Quân, nàng cũng không có cách nào thừa nhận được. Ha ha, đệ đệ này rất có ý tứ...Trong bất tri bất giác, Vũ Quân cảm thấy như vậy thật tốt, có phụ thân, có nương, còn có một đệ đệ đáng yêu, tất cả mọi thứ này đều thuộc về nàng sao?
Haizzzz, cuộc sống của nữ nhân cổ đại nhàm chán thế này? Thật sự Vũ Quân không thể chịu đựng được.
"Thúy Trúc, tìm giúp ta một bộ nam trang" Vũ Quân muốn ra bên ngoài đi dạo.
"Tiểu thư, người muốn nam trang làm cái gì? Không phải là..."
"Nhanh đi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì, đợi lát nữa sẽ biết"
"Vâng, tiểu thư" Thúy Trúc đi ra ngoài, trên mặt đầy nghi vấn.
Tốc độ làm việc của Thúy Trúc làm Vũ Quân rất vừa lòng, nhưng mà ...chất lượng cũng rất .....
"Thúy Trúc, ngươi lấy quần áo của ai?"
"Của lão gia" Đầu Thúy Trúc cúi thấp không thể thấp hơn.
"A, ta không có ý tứ muốn trách ngươi, nhưng mà cái này cũng quá lớn đi, mặc không tốt, ngươi đi tìm quần áo của thiếu gia, nhanh chút nha"
"Dạ,vâng, nô tỳ lập tức đi tìm"
Vũ Quân xoay người đi vào phòng.
"Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ tìm thấy rồi, ngươi xem thử có hợp hay không?" Thúy Trúc hiện tại đều quên quần áo này căn bản cũng không nên kêu tiểu thư thử xem có thích hợp hay không nha, hãn.
"Ừ, không sai , tuy vẫn có một chút lớn nhưng mà không có trở ngại gì, có thể mặc được. Ngươi đi nói với lão gia trưa nay ta sẽ ăn cơm ngay tại phòng, sau đó muốn nghỉ ngơi, không cần người khác đến quấy rầy, biết không?"
"Vâng, tiểu thư. Tiểu thư đi ra ngoài có thể hay không mua về giúp ta một chút điểm tâm của Đông Phượng Lâu, ta rất thích ăn"
Ặc, Thúy Trúc, ngươi rất đáng yêu nha.
"Ai nói là ta muốn đi ra ngoài, ta mệt mỏi, muốn vào trong phòng nghỉ ngơi mà thôi"
"Vâng, tiểu thư, người đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ canh chừng cửa thật tốt, sẽ không để người khác đến quấy rầy tiểu thư"
Ha ha ha, ừ ừ, không sai, Thúy Trúc này là một nhân tài có thể đào tạo.
Men theo bờ tường hậu viện trèo ra ngoài, Vũ Quân không nhìn thấy phía xa xa lão cha cùng thị vệ của hắn đang đứng nhìn.
"Lão gia, có muốn phái người đi theo tiểu thư hay không?"
"Ừ, tìm một vài thị vệ âm thầm bảo vệ tiểu thư"
"Vâng"
"Còn có, thừa dịp nào tiểu thư không chú ý tới, đem tường vây hạ thấp xuống một chút, miễn cho lại làm cho tiểu thư bị thương"
"Vâng" Khóe miệng thị vệ run run hai cái, nghẹn ý cười, xoay người rời đi. Hàn tướng quân cũng lắc lắc đầu, ly khai.
Không khí ở đây thật tốt, không có ô nhiễm, cuộc sống tốt như vậy tại sao người cổ đại lại không thể sống lâu được nhỉ? Có phải do chữa bệnh lạc lậu? Không biết quốc gia này cùng chế độ phong kiến mà nàng đã từng học có giống nhau hay không, nhìn xung quanh đường cũng không thấy bất kỳ nữ tử trẻ tuổi nào, phỏng chừng nữ tử nơi đây đến cửa cũng chưa từng bước ra đi, kinh thành này cũng thật phồn hoa nha. Vũ Quân ở trên đường quan sát.
Nàng ngẩng đầu nhìn đến Đông Phượng Lâu, chắc Thúy Trúc nói đến chính là nơi này đi, mang về cho nàng chút điểm tâm vậy, nhưng thời điểm vừa bước vào cửa, Vũ Quân sực nhớ đến chính mình lại không có tiền, nàng muốn mua như thế nào? Té xỉu.
Vừa mới xoay người định rời đi, chợt nghe thấy thanh âm của tiểu chính thái vang lên "thật là tức chết ta mà"
"Thạc đệ, nói như thế nào thì nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng nên nhường nhịn nàng một chút đi" Đang nói chuyện chính là con trai thứ hai của đương kim Hoàng thượng, Quân Phong Khải.
"Biểu ca, nàng làm ta thật sự tức giận mà, nói ta, nói ta...thôi không nói nữa, ăn cơm đi. Buổi sáng vì tức giận mà ta không có ăn được một chút gì"
Tìm hắn xin một ít bạc hẳn là có thể đi, Vũ Quân nhanh chóng thay đổi phương hướng đi đến chỗ bọn họ đang ngồi.
"A, Thạc đệ, thật khéo nha" Vũ Quân giống như quen từ trước ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Ngươi, ngươi tại sao lại đi ra ngoài? Còn mặc quần áo của ta, trở về mau, ngươi đang bị thương, còn chạy nhảy lung tung, nếu như bị phụ thân biết được, xem ngươi sẽ bị phạt như thế nào, hừ"
Xem ra, đệ đệ này ngoài mặt cũng chỉ tỏ ra chán ghét nàng mà thôi, Vũ Quân có thể đem hành vi như vậy của hắn lý giải thành đang quan tâm đến nàng được không?
Ngày hôm qua xác thực mũi tên kia đả thương thân thể nàng rất nghiêm trọng, nhưng mà không biết vì sao sáng hôm nay khi đứng lên, miệng vết thương lại không hề đau đớn như trong tưởng tượng. Nguyên nhân vì cái gì?
"Ta đi dạo bên ngoài, muốn ăn điểm tâm nơi này, nhưng mà sau khi tiến vào mới phát hiện không có mang theo bạc"
"Tiểu nhị, đem điểm tâm của các ngươi gói lại mỗi thứ một phần, ta muốn mang về" Tiểu Chính thái hướng tiểu nhị phân phó.
Ha ha a, tiểu tử này...
"Cầm lấy điểm tâm, trở về đi"
Vũ Quân không nghe thấy lời nói của hắn mà nhìn về nam tử phía bên cạnh
"Đệ đệ, giúp ta giới thiệu một chút đi, ta muốn kết giao bằng hữu a" cánh tay phải Vũ Quân chọc chọc hắn.
Tiểu Chính thái liếc một cái xem thường nàng "Vị này là biểu ca của chúng ta, biểu ca, vị này chính là người lúc sáng làm ta tức giận đến không thể ăn cơm" Tiểu Chính thái cũng biết ở đây không thể nói nàng là nữ nhi a, càng ngày nàng càng thích hắn.
"Ha ha, Vũ đệ hữu lễ" Giọt mưa? Vì sao tên Vũ Quân bị bọn họ lại trở nên kỳ quái như vậy?
"Biểu ca hữu lễ" nàng cũng lễ phép đáp lại.
"Ha ha, ta còn tưởng là ai đâu, hóa ra là mỹ nhân a" một nam tử tiến vào, cái gọi là mặt sinh từ tâm, nói một chút cũng không có sai, xấu xí, người còn có thể dài ra như hắn, thực sự là xin lỗi người xem mà.
Nhìn nhìn tiểu Chính thái đang tức giận đến mặt đều tái rồi.
"Mỹ nhân? Ngươi đang nói đến ai?" Vũ Quân làm bộ như không biết hỏi.
"Ta là đang nói đến hắn" Hắn nghiêm trang trở lại nhìn Vũ Quân, còn chỉ tay vào Hàn Thạc, nhìn theo tay hắn, Vũ Quân thật chán ghét, chán ghét. Đôi mắt nàng khẽ híp lại, phát ra hơi thở nguy hiểm.
"A, ngươi là đang nói đến mỹ nhân Hàn Thạc nhà ta sao?"
"Ha ha, hắn là nhi tử của Lạc lễ bộ đại nhân, Lạc Đà" Biểu ca ở bên cạnh cười nói, Lạc Đà, ha ha ha, Lạc Đà. Không biết bọn họ có biết đến hay không tên Lạc Đà như vậy thật ra là một con vật, là một tiểu súc sinh a!
"Đương nhiên rồi" Lạc Đà còn không biết không khí đang giương cung bạt kiếm mà trả lời.
"Nguyên lai là Lạc Đà huynh, Lạc Đà huynh, ngươi cũng đã biết chữ "chính mình" viết như thế nào sao? Ngươi dài như vậy còn tự xưng là mỹ nhân sao? Ngươi trưởng thành như vậy cũng không sai, nhưng mà biết mình trưởng thành giống như vậy còn chạy ra bên ngoài dọa người, còn tự xưng là mỹ nhân chính là lỗi của ngươi"
"Ngươi, ngươi nói cái gì, ta trưởng thành giống cái dạng gì?"
A, Ta chỉ sợ ngươi không hỏi mà thôi
"Trưởng ...Trưởng cứ như vậy " Vũ Quân đem một cái gương mang theo bên mình ra đặt trước mặt hắn nói " Chính là dạng xấu xí này, như vậy còn tự xưng là mỹ nhân được sao? Ai, ta từ nhỏ đến lớn cũng không biết có người trưởng thành lại có thể như vậy, thật sự làm cho tiểu đệ bội phục , chẳng lẻ ngươi không cảm thấy nếu như ngươi cứ đi ra ngoài như thế có thể làm ô nhiễm đến ánh mắt của mọi người sao?" Ha ha ha, người ở xung quanh đều không dám cười to, nhưng lại không thể nhịn được cười, đành nghẹn lại trong họng. Nhìn thấy hai hộ vệ phía sau Lạc Đà bộ dáng nghẹn thật lợi hại, Vũ Quân hảo tâm nhắc nhở "Muốn cười thì cười đi, coi chừng nghẹn đến nội thương a"
"Ha ha ha" thực sự nhịn không nổi mà.
"Ngươi, bọn ngươi, hừ" Lạc Đà giống như đã hiểu được, xoay người bước vội đi.
"Lạc Đà huynh, như vậy đi, tiểu đệ sẽ giúp huynh trang điểm, cam đoan sẽ đem huynh trở thành chỉ có xấu xí hơn chứ không kém đâu!Huynh nếu muốn liền có thể tìm đến tiểu đệ nha" Nàng hướng về bóng lưng của hắn nói một câu như vậy, còn không tức chết hắn sao?
Vũ Quân lấy tay đâm đâm tiểu Chính thái "Muốn cười liền có thể cười, cẩn thận kẻo nghẹn, phụ mẫu sẽ đau lòng"
"Ha ha, vì sao lại giúp ta?" Hắn cười xong liền cất tiếng hỏi nàng
"Ngươi là đệ đệ của ta, chỉ có thể bị một mình ta khi dễ" sau khi nói xong liền cầm lấy điểm tâm rời đi.
Nhưng nàng vẫn chưa kịp bước đi lại nghe được biểu ca nói " Lưu lại cùng dùng cơm đi"
"Hắc hắc, sao không nói sớm, ta sẽ không đi nhanh như vậy, kỳ thực ta tính không đi, nhưng lại ngại ăn chực, ha ha" Vũ Quân cười tủm tỉm quay trở lại ngồi xuống.
Tiểu Chính thái cùng biểu ca đêu không nói được gì.