Thanh âm của anh làm trái tim Bạc Kha Nhiễm đột nhiên run rẩy, bàn tay không khỏi thấm ra mồ hôi lạnh.
"Chính là......"
Bạc Kha Nhiễm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi.
"Chú nhỏ không phải không thích cháu sao?"
Đem lời hỏi xong, Bạc Kha Nhiễm nhận thấy được ánh mắt Thẩm Dữ nhìn cô tựa như có chút biến hóa, nhưng là cảm xúc gì, cô không hiểu.
Hai mắt anh đen nhánh thâm thuý, sâu không thấy đâu, nhưng lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng, làm người khác không tự chủ được mà rơi vào.
Trên đường về, anh nhận được tin nhắn của cha anh - Thẩm Quan gửi đến.
Bảo anh về Thẩm trạch một chuyến.
Thẩm Dữ thay đổi phương hướng, lái xe đến Thẩm trạch.
Mới vừa vào cửa, liền thấy cha mẹ anh ngồi trên sô pha. Thấy anh về, An Viện định nói gì đó, nhưng một hồi vẫn không thấy.
"Ba, đã trễ thế này còn gọi con về, có chuyện gì sao?"
"Con đi lên phòng với ba." Thẩm Quan hướng Thẩm Dữ nói.
Thẩm Dữ gật đầu, đi theo Thẩm Quan lên lầu.
Thư phòng.
Thẩm Quan chắp tay sau người, đi lòng vòng trong phòng, một lúc sau, mới bắt đầu nói chuyện.
"A Dữ."
"Vâng?"
"Lời nói của con ở bàn tiệc hôm nay là nghiêm túc đúng không, không phải bởi vì......"
"Ba."
Thẩm Quan dừng lại.
Ông nhìn Thẩm Dữ bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Ai."
"Quyết định của con không liên quan đến người khác." Thẩm Dữ nói.
"Thật sự?"
"Vâng."
"Ba, chuyện này về sau không cần nhắc lại, nếu không có việc gì, con về trước."
"Đã trễ thế này, nếu không thì ngủ lại, ngày mai về sau."
"Ngày mai con phải đến công ty, tư liệu còn ở nhà."
"Vậy đi đi, trên đường lái xe chậm một chút."
"Con đã biết."
Tâm trí Bạc Kha Nhiễm hiện tại đều là câu nói kia của Thẩm Dữ.
"Cháu cảm thấy như vậy sao?"
Cảm thấy cái gì?
Lau tóc một hồi vẫn không nghĩ ra, liền bực bội túm lấy khăn lông, ra sức xoa tóc.
Thẩm Dữ có ý tứ gì?
Những lời này của anh rốt cuộc là có ý tứ gì?
Cái gì gọi là cô cảm thấy như thế nào?
Rõ ràng cô là người hỏi, như thế nào cuối cùng thành anh đang hỏi cô?
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra câu trả lời, lại vừa thấy đã đến 11 giờ.
Vì thế cất khăn bông, xốc chăn lên đi nằm.
Không nghĩ, không thể lại suy nghĩ, anh có ý gì thì chính là ý đó.
Bạc Kha Nhiễm cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại.
Cô một bên tự mình điều tiết, một bên ở trên giường nằm ngay đơ.
Không đến vài giây.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Không ngủ được!
Không ngủ được!!
Cứ ngồi như vậy vài phút, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới một lần nữa nằm xuống, kéo chăn đem cả người che lại.
Hai ngày sau, Bạc Kha Nhiễm quả thực bận đến mức chân không chạm đất.
Từ thành phố xong lại chạy đến thành phố kia.
Thật vất vả đem công việc làm xong, cô mới có cơ hội nghỉ ngơi một ngày.
Cả ngày cô đều ở trong nhà mình, ngủ bù.
Thẳng đến buổi chiều, cảm thấy mình có chút đói bụng, cô liền đứng dậy đi tìm đồ ăn. Thời điểm đi qua phòng khách, cô đột nhiên nhìn thấy kịch bản lúc trước mình đặt trên bàn trà.
Cô chuẩn bị đi qua, điện thoại trong túi liền vang lên.
Bạc Kha Nhiễm cầm điện thoại lên, mở ra WeChat.
Cô nhìn hình avata trên màn hình liền cảm thấy có chút hoài niệm. Kỳ thật cô vẫn luôn có wechat của Thẩm Dữ, nhưng từ lúc Thẩm Dữ xuất ngoại, hai người liền không có bất cứ liên hệ gì, càng không nói sẽ nhắn tin wechat. Danh sách bạn bè wechat có quá nhiều người, cô thật đã quên là còn có anh.
Chú nhỏ:
"Hiện tại có rảnh không?"
Bạc Kha Nhiễm rất nhanh liền trả lời.
"Có rảnh."
"Sổ hộ khẩu có mang bên người không?"
Sổ hộ khẩu?
"Đều có."
Trước đó hai ngày, Hạ Khi Xuân đem sổ hộ khẩu trong nhà đưa cho cô.
"Bên chú cũng có, hôm nay chúng ta đi lãnh chứng được không?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn tin nhắn Wechat của Thẩm Dữ gửi đến, nửa ngày không có phục hồi tinh thần.
Lãnh chứng?
Lãnh chứng!!!
Cô cũng không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, thẳng đến khi ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
"Leng keng leng keng leng keng......"
Âm thanh chuông cửa làm khiến cô giật mình, theo phản xạ quay đầu nhìn ra cửa.
Như thế nào...... Tới nhanh vậy?
Do dự một hồi, cô nhấc chân đi ra cửa.
Từ mắt mèo nhìn thoáng qua,ngoài cửa là một nam nhân cao lớn, trên người là áo khoác màu lam, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang. Nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia, cô liền biết người này chính là Thẩm Dữ.
Cô chậm rì rì mở cửa, Thẩm Dữ cúi đầu nhìn người phía trước.
Cô mặc đồ ở nhà, không trang điểm, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn anh.
"Như thế nào nhanh như vậy?" Cô theo bản năng hỏi anh.
"Chú vừa lúc ở gần đây." Thẩm Dữ giải thích nói.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Nga."
Thẩm Dữ đứng ở cửa một lúc lâu, phát hiện cô vẫn cúi đầu đứng ngây người.
"Chú không thể đi vào sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Giọng nói của anh rất có từ tính, thành thục ổn trọng.
Bạc Kha Nhiễm cả kinh, lúc này mới phát giác bán thân vẫn đứng ở cửa, chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, vội vàng mở miệng, "Có thể có thể."
Nói xong cô liền né sang một bên, để anh vào nhà.
Thẩm Dữ vừa vào, Bạc Kha Nhiễm ở cửa nhìn qua vài lần, sau khi xác định không có người mới đóng cửa nhà.
Thẩm Dữ nhìn bài trí trong phòng, miễn cưỡng có sạch sẽ, sắc điệu ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng quan sát của anh, không dám lên tiếng. Thắng đến khi, ánh mắt Thẩm Dữ quét đến bên người, lúc này cô mới đi qua bên anh.
"Cái kia...... Cháu còn chưa trang điểm." Cô cứng nhắc nói.
Thẩm Dữ không vội vã trả lời, mà đem mũ lưỡi trai cùng khẩu trang gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt cấm dục câu người.
Bạc Kha Nhiễm trộm nuốt nước miếng, nam nhân này sao có thể gợi cảm mê người như vậy?
"Ân, không sao, cháu đi chuẩn bị đi, chú ở đây chờ."
"Nga."
Bạc Kha Nhiễm xoay người đi về phòng ngủ.
Thẳng đến khi cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, Thẩm Dữ mới nghiêng đầu nhìn qua, nhấc chân đi đến ghế sô pha.