Buổi tối sau khi kết thúc công việc cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Bạc Kha Nhiễm dựa người vào đầu giường, hai tay đang ôm bình giữ nhiệt màu đen, miệng nhỏ uống sơn tra đường đỏ, hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập khắp khoang miệng, chất lỏng ấm áp theo cổ họng tiến vào dạ dày, thoải mái không nói nên lời, bụng cũng không còn đau nhiều như lúc trước nữa.
Một lúc lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Bạc Kha Nhiễm đang uống sơn tra đường đỏ cũng ngừng lại một chút.
Vài phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Dữ từ bên trong đi ra.
Anh nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang cầm bình giữ nhiệt, cũng không uống mà nhìn chằm chằm vào mình.
"Uống xong rồi?" Anh một bên lau tóc một bên hỏi.
"Không." Bạc Kha Nhiễm lắc đầu.
"Vậy sao không uống tiếp?"
Bạc Kha Nhiễm lại lắc đầu, cúi xuống uống thêm một ngụm.
Thẩm Dữ hiểu rõ, mày hơi hơi nhướng lên, động tác lau tóc cũng nhanh hơn.
Chờ Bạc Kha Nhiễm đem sơn tra đường đỏ uống xong, anh lau tóc khô cũng không sai biệt lắm, anh tiếp nhận cái bình từ trong tay cô.
Anh đem vô phòng tắm rửa sạch sẽ bình giữ nhiệt, sau đó đặt lên bàn rồi đi đến bên giường.
Bạc Kha Nhiễm hơi nhích người vào bên trong, nhường ra một vị trí cho anh.
Vừa lên giường, anh liền vươn tay đến chỗ cô, hơi hơi dùng sức, cả người Bạc Kha Nhiễm liền nằm trong ngực anh.
"Trốn cái gì?"
Anh đem cằm gác trên đỉnh đầu cô, cánh tay hữu lực đặt trên bả vai tiêm gầy của Bạc Kha Nhiễm.
"Không trốn, chỉ là muốn cho anh nằm thoải mái một chút." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nói xạo.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của nam nhân, cảm giác được anh lại ôm chặt cô hơn vài phần.
"Em nói cái gì thì chính là cái đó." Tiếng nói của anh mang theo một tia sủng nịch.
Bạc Kha Nhiễm mấp máy môi, nghe được sự sủng nịch trong lời nói của anh, trong tim không khỏi nổi lên một trận ngọt lịm.
Cô suy nghĩ, bọn họ trong lúc đó như thế nào liền biến thành bộ dạng hiện tại như thế này?
Cô cũng cảm thấy được mọi chuyên rất là kì diệu, rõ ràng một tháng trước, hai người còn không có xuất hiện cùng nhau, hiện tại lại có thể đồng giường cộng chẩm đến thân mật như vậy.
Bỗng nhiên, bàn tay vốn đang khoát trên bả vai của cô lại di chuyển xuống, tiện đà đặt ở trên bụng cô, cách áo ngủ, anh nhẹ nhàng xoa xoa.
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, cô hơi hơi nghiêng đầu đi, nhìn anh đang nằm phía sau lưng mình.
Đôi mắt thâm thúy của anh lúc này như mặt biển xanh, cất chứa sự yên lặng và hiền hòa, ánh mắt như chứa đựng trăm con sông, mặc kệ cô có cố gắng thế nào, đều bị anh từng chút từng chút một bao vây.
Bỗng nhiên, một đôi bàn tay ấm áp che lại đôi mắt cô, trước mắt nhất thời một mảnh tối đen.
Hai má của cô phần lớn bị anh che khuất.
Ánh mắt Thẩm Dữ dừng lại trước đôi môi đỏ sẫm của cô đang mấp máy, giống như là hai cánh hoa đang trong thời kì nở rộ.
"Thẩm Dữ?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng đưa tay lên muốn kéo đôi tay đang che mắt mình xuống.
Khi nói chuyện đôi môi khép mở, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, tạo nên sự hấp dẫn trí mạng.
Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp dùng sức, thì một trận hơi thở đậm chất nam tính phả vào mặt.
Đôi môi hơi lạnh của anh bao trùm lên môi cô.
Trái tim Bạc Kha Nhiễm chậm đi nửa nhịp, bàn tay đang đặt trên tay anh cũng quên thả xuống, cô cảm nhận được đầu lưỡi của anh ở trên môi cô khẽ cạy mở thuận thục mà đi vào, tùy ý ở trong khoang miệng của cô tàn sát bừa bãi.
Cảm giác của cô bây giờ giống như có hàng ngàn con kiến đagn gặm cắn cả người đều tê dại, muốn ngừng mà không được.
Cô ẩn ẩn cảm giác được tư thế của bọn họ dường như đã có sự biến hóa, Thẩm Dữ dời đi bàn tay đang bao trùm ánh mắt cô, một tay chống đỡ ở trên giường, một tay giữ đầu cô.
Cô cũng không chán ghét cùng anh hôn môi, từng bước từng bước cô bắt đầu đáp lại cái hôn của anh, thấy cô đáp trả cảm xúc của anh liền tăng vọt, anh càng thêm dùng sức mà hôn cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Sau khi chấm dứt, Bạc Kha Nhiễm tựa vào l*иg ngực anh mà thở dốc không ngừng.
"Nhiễm Nhiễm."
Thanh âm khàn khàn của Thẩm Dữ vang lên trên đỉnh đầu.
Cô nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Lần sau không được dùng ánh mắt như vậy nhìn anh."
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Cô dùng ánh mắt như thế nào nhìn anh?
Thẩm Dữ thở dài một hơi, anh đưa tay chọc chọc ót của cô: "Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được."
Hai má Bạc Kha Nhiễm phừng một cái đỏ lên, cô chôn đầu vào lòng anh.
Cô không nhìn, nhìn cũng không nhìn nữa không được sao?
Thẩm Dữ không khỏi hé miệng cười cười, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, đem đèn ở đầu giường tắt đi.
Trong phòng lâm vào một mảnh hôn ám, trong đêm tối cô nghe tiếng anh nói.
"Mau ngủ đi, ngoan."
Cũng không biết là ban ngày làm việc mệt mỏi, hay là tiếng nói của anh có ma lực, Bạc Kha Nhiễm nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say.
Lần này cô ngủ thật sự an ổn, cùng ngày xưa không giống nhau, thời điểm Bạc Kha Nhiễm mở mắt một lần nữa Thẩm Dữ đã không còn ở bên cạnh, chính là bình giữ nhiệt hôm qua rõ ràng anh đã cất rồi, không biết khi nào đã bị anh đặt lại ở tủ đàu giường.
Bình giữ nhiệt màu đen đè lên giấy ghi chú màu trắng, bên trong tờ giấy viết một câu đơn giản.
"Nhớ phải uống."
Kí tên là Thẩm Dữ.
Chữ viết cứng cáp nghiêm nghị giống như con người của anh.
Bạc Kha Nhiễm lấy qua bình giữ nhiệt, mở nắp ra, một cỗ nhiệt khí dày đặt bay lên, mang theo mùi hương đặc biệt của sơn tra vẩn quanh chóp mũi.
**
Cảnh trữ cung.
"Ở Cảnh Trữ cung hầu hạ thì tất cả phải cẩn thận một chút cho ta, nếu chọc giận chủ tử, cẩn thận cái đầu của các người, hiểu chưa?"
"Nô tỳ hiểu được."
"Vậy là tốt rồi, làm việc đi thôi."
"Dạ."
Lúc sau đoàn người giải tán hết, Ngọc Khê gọi Hà Xuân Lan lại.
"Hà ma ma."
Ngọc Khê nhìn chung quanh, sau đó từ trong tay áo rút ra một miếng ngọc bội thượng hạng đưa cho Hà Xuân Lan.
"Ngọc Khê cô nương, ngươi đây là.."
"Lễ vật nho nhỏ để tạ ơn, đây là tấm lòng của ta, mong rằng ma ma có thể vui lòng nhận cho, Ngọc Khê lúc này tạ ơn ma ma."
Hà Xuân Lan đem ngọc bội cất vào trong tay áo: "Ngọc Khê cô nương thật sự quá khách khí, bất quá ta có một vấn đề không biết có tiện hỏi không."
"Mời ma ma nói."
"Cái này, trong khi tất cả mọi người đều tránh Cảnh Trữ cung như tránh ôn thần, cô nương như thế nào lại vội vàng chạy đến Cảnh Trữ cung hầu hạ?"
Hà Xuân Lan quả thật không có nói dối.
Cảnh Trữ cung tuy rằng là chỗ ở của hoàng tử, nhưng hoàng tử lại là một phế vật, ở trong cung nơi nơi bị chèn ép, bị đám người thái tử coi như cái gai trong thịt, đi theo chủ tử như vậy làm sao có kết quả tốt.
Ngọc Khê buông xuống con ngươi, bị lông mi dài rậm che khuất ánh sáng trong đôi mắt của nàng.
Trong đầu hiện ra một màn này.
Trời đông giá rét, tuyết rơi lớn.
Nàng quỳ gối trong tuyết lạnh chịu phạt trước cửa cung, một bạch sam thiếu niên đi qua bên cạnh nàng.
"Rất lạnh?"
Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu.
Sau đó một chiếc ô rơi vào trong ngực nàng, thiếu niên bước dài mà đi.
Bắt đầu từ khi đó, bộ dáng thiếu niên liền khắc sâu trong lòng nàng, không bao giờ phai.
Sau khi chấm dứt cảnh diễn sáng sớm này, trong buổi sáng hôm nay cảnh diễn của Bạc Kha Nhiễm cũng đã sắp kết thúc, phía sau đều là cảnh diễn của các nam diễn viên.
Ở mấy ngày tiếp theo, công việc của Bạc Kha Nhiễm bắt đầu trở nên lu bù, công việc bên ngoài của Cố Hựu cũng đã xử lý gần xong, hiện tại trên cơ bản mỗi ngày đều cũng các diễn viên khác ở trong đoàn phim, quay phim cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Tiết tấu quay phim bắt đầu nhanh lên, mỗi ngày thời gian đều bị an bài để quay đều dày đặt.
Mà Nguyễn Lệ đã nhiều ngày cũng thật sự chưa đến phim trường, chính là mỗi buổi tối đều đúng giờ gọi điện cho cô hỏi tình huống trong đoàn phim.
Buổi tối hơn 11h, phim trường vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng.
Ban đêm còn có vài cảnh diễn phải đuổi kịp, diễn viên không có phân cảnh đều đã rời đi trước, mà Bạc Kha Nhiễm ban đêm còn có một cảnh quay lúc 12h đêm, nên bây giờ cô không thể rời đi.
Bạc Kha Nhiễm tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy hai mắt mình nặng trĩu, cô hôm nay bắt đầu diễn từ lúc trưa, ngay cả cơm chiều cũng chỉ ăn được mấy miếng liền vội vàng quay phim, hiện giờ còn có cảnh diễn đêm.
A Miên nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm như vậy, không khỏi có chút đau lòng.
A Miên lấy di động ra nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình.
"Nhiễm tỷ, bằng không thừa dịp lúc này chị ngủ một chút đi, còn khoảng hai mươi phút nữa, lúc đến thời gian quay, em sẽ gọi chị."
Bạc Kha Nhiễm xoa xoa hai mắt, gật gật đầu.
"Chị đây ngủ một lúc."
"Vâng, ngủ đi." A Miên một bên đem thảm lông đắp lên người cô.
"A Miên tỷ?"
Một nhân viên công tác đột nhiên từ đằng xa đi tới, hướng A Miên gọi.
Cô nhóc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, cô sắc mặt bình tĩnh, hô hấp đều đều, hiển nhiên không có bị đánh thức.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, hướng nhân viên công tác đi đến.
"Làm sao vậy?" Cô đè thấp thanh âm hỏi.
Nhân viên công tác cũng nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang nghỉ ngơi tự nhiên cũng đè thấp thanh âm.
"Bên kia trang phục của Nhiễm tỷ hình như xảy ra chút vẫn đề, chúng ta không biết nên làm như thế nào sửa sang lại, cho nên chị qua nhìn xem một chút?"
A Miên nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, lại nhìn thời gian trên di động.
Hiện tại cách thời gian quay còn một ít thời gian, xử lý một chút sẽ không mất bao lâu, nghĩ nghĩ, cô liền gật gật đầu.
"Ừ, đi, chúng ta hiện tại qua xem một chút."
"Được."
**
"A Miên."
A Miên đang sửa sang lại đồ vật này nọ, nghe được có người đang gọi mình, quay người lại liền thấy người trên xe bước xuống chính là Nguyễn Lệ.
"Lệ tỷ?"
A Miên buông đồ đang cầm trong tay xuống: "Lệ tỷ, chuyện tình trong công ty xử lý tốt rồi."
"Không có."
"Vậy đã trễ thế này, chị còn quay lại đây làm gì?"
Nguyễn Lệ quơ quơ bình giữ nhiệt trong tay: "Kha Nhiễm hôm nay không phải có cảnh quay đêm hay sao, liền mang đến bữa khuya cho em ấy."
"Đúng rồi, người đâu rồi?"
"Đang nghỉ ngơi trong lều, bất quá hiện tại chắc còn đang ngủ đi."
Nguyễn Lệ gật gật đầu, cười nói: "Vậy được, chị đi trước, em cũng mau tới đây, bữa khuya cũng có phần của em."
"Cảm ơn Lệ tỷ." A Miên mặt mày hớn hở.