Lúc Ninh Huyền muốn bước vào phòng thì nghe được những lời này, bước chân đột nhiên cứng đơ, những nếp nhăn thường ngày giữa hai hàng lông mày lại bắt đầu như ẩn như hiện. Tuy ông không có thói quen đứng ở góc tường nghe lén người khác nói chuyện nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai ruột, ông không dám có chút lơ là.
Vị phu nhân này là ai? Tại sao bà ta lại muốn Hàn Tê gả cho con trai bà ta? Người này rốt cuộc có mục đích gì?
Ninh Hàn Tê bên trong phòng khách nhìn thấy phu nhân Vệ gật đầu, tâm tình vô cùng phức tạp, hỏi: “Dì, có phải dì đang nói đùa với con phải không? Con trai của dì hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, là người thực vật. Dì muốn con gả cho anh ấy, con không thể nào hiểu được?”
Phu nhân Vệ cũng không định lừa gạt Hàn Tê, trực tiếp nói thẳng nguyên nhân: “Ta vì chuyện của con trai mà đi khắp nơi cầu cứu thần tiên, sau đó cầu được một vị Tử Hư đạo nhân ở trên đỉnh núi. Đó là một vùng núi hoang vu, nhưng hương khói lại vô cùng thịnh vượng. Tử Hư đạo nhân được người địa phương tôn xưng là Tử Hư tôn giả. Ta cầu xin ông ấy một quẻ. Sở dĩ ta rất tin tưởng , không nghi ngờ kết quả của quẻ này là vì Tử Hư đạo nhân đã không lấy một đồng nào. Cho dù ta hứa giúp ông ấy xây dựng một đạo quan, ông ấy cũng cự tuyệt, nói rằng chuyện này công đức rất lớn, chỉ cần ta có thể hoàn thành, ngày sau hãy mang người chịu khổ đến báo đáp.”
“Ông ấy vì giải trừ cho con trai ta tính toán nửa ngày, cuối cùng tính ra được sinh thần bát tự (giờ, ngày tháng năm sinh viết theo thiên Can và Địa Chi), nơi ở, họ tên của một đứa bé trai . Đứa bé trai này… chính là con…”
Ninh Hàn Tê giống như đang nghe một câu chuyện thần thoại xưa, nhưng suy nghĩ kỹ lại, bản thân người nhà họ Ninh của cậu cũng chính là một câu chuyện thần thoại xưa, điều này nói lên rằng cũng không phải chuyện lạ gì. Trên đời này kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, có thể tính ra sinh thần bát tự và họ tên của cậu cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là điều này có liên quan gì đến chuyện cậu gả cho con trai của phu nhân Vệ?
Chỉ nghe phu nhân Vệ nói tiếp: “Vị Tử Hư đạo trưởng đó nói, chỉ cần Tử Thư con trai ta cưới con thì nó có thể tỉnh lại. Cả đời tương thân tương ái, sẽ không còn gặp bất kỳ tai họa nào. Cho nên…cho nên ta mới có thể tìm được con, dùng hai thứ đồ này làm sính lễ, hy vọng con có thể gả cho con trai Vệ Tử Thư của ta.”
Ninh Hàn Tê còn chưa kịp nói ra ý kiến của mình, thì nghe một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, sang sảng vang lên từ ngoài cửa: “Tôi không đồng ý.”
Phu nhân Vệ ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng và khí chất đều là tốt nhất đang đi vào. Vừa nhìn thấy người đàn ông, tuy phu nhân Vệ sớm đã không có hứng thú với tình cảm nam nữ, nhưng bỗng nhiên có một loại cảm kích thuần túy. Người đàn ông này làm bà nghĩ đến cây trúc cao lớn nhưng lại quật cường, lại giống như gió mát trăng sáng, yên lặng lại tinh tế. Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, vầng tráng cao, chỉ là giữa hai lông mày lộ ra nếp nhăn hình chữ xuyên như ẩn như hiện, nếu là nữ tử có thể so sánh với phi tử của Tiêu Tương, nam tử thì tuấn tú hơn cả Phan An ( người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại).
Không khoa trương chút nào, người đàn ông trung niên này, thật sự có dung mạo điển trai mà bà chưa từng thấy trong giới thượng lưu. Tuy trên người mặc thường phục giản dị , nhưng nó lại làm nổi bật khí chất của ông. Trong lúc bà đang nghĩ người đàn ông trước mắt này là ai thì Ninh Hàn Tê gọi: “Bố, bố về rồi à? Có phải bố lại đến nhà thờ tổ không?”
Hóa ra là cha của đứa trẻ này, chẳng trách dáng dấp lại vượt trội hơn người như vậy.
Giọng ông lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, sau đó quay đầu nói với phu nhân Vệ: “Tôi không biết chị là ai, nhưng xin thứ lỗi, Ninh gia là một gia đình nhỏ, không với tới nhà cao cửa rộng như thế. Hàn Tê vừa mới trải qua vết thương lòng, nhưng không có nghĩa là không tìm được đối tượng thích hợp. Vị phu nhân này xin mời chị về cho!”
Ninh Huyền nói rất thẳng thắn, không biểu lộ cảm xúc. Bởi vì ông không muốn phu nhân Vệ có chút hy vọng nào, Hàn Tê nhất định phải tìm một người đàn ông làm bạn, nhưng người đàn ông này về nhân phẩm, diện mạo có thể không xuất chúng, nhưng không thể là một người bệnh, càng không thể là một người thực vật. Thể chất người nhà họ Ninh đặc thù như vậy, gả cho một người thực vật làm sao có thể thực hiện đạo vợ chồng, làm sao sinh ra con cái? Cho nên chuyện này căn bản không có thể nào thương lượng được, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Ông cho rằng nói như vậy phu nhân Vệ sẽ không dây dưa nữa, thấy khó mà lui. Nhưng không ngờ đối phương vẫn cố chấp, bà phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt trong suốt trong đôi mắt đẹp cứ như vậy mà lã chã tuôn rơi.
Bà cúi đầu thật sâu trước mặt Ninh Huyền, rồi nghẹn ngào nói: “Cầu xin anh hãy nghe tôi nói, anh cũng là người có con trai, xin anh cho người mẹ đang tuyệt vọng này một tia hy vọng. Tôi cũng biết yêu cầu của tôi hơi quá đáng, là người nào cũng sẽ không đáp ứng. Nhưng anh muốn tôi trơ mắt nhìn con trai tôi chết sao? Chi bằng để tôi đi chết đi.”
Ninh Huyền lùi về phía sau một bước theo bản năng, điểm giữa hai đầu lông mày nhíu chặt hơn, ông ra hiệu cho Ninh Hàn Tê đỡ bà dậy, nói: “Phu nhân đang làm gì vậy? Tôi cũng là một người cha đơn thân, nên biết rõ tình cảm của cha mẹ đối với con cái. Nhưng nếu như con trai của chị là người khỏe mạnh, chỉ cần Hàn Tê đồng ý thì tôi sẽ không phản đối. Nhưng cậu ta là người thực vật, lời thừa thãi tôi không thể nói, trong vòng một năm Hàn Tê nhất định phải tìm được một người bạn đời. Nếu như con trai của chị trong vòng một năm này vẫn không tỉnh lại thì sao? Chuyện của Hàn Tê không được trì hoãn nên thứ cho tôi không dám mạo hiểm như vậy.”
Phu nhân Vệ suy nghĩ lời nói của Ninh Huyền, tuy nhiên bà không biết tại sao đứa trẻ này trong vòng một năm phải tìm được bạn đời. Nhưng Tử Hư đạo trưởng đã nói, nếu Hàn Tê gả cho Tử Thư sẽ yêu thương nhau cả đời, điều đó nhất định có đạo lý của ông ấy. Về phần làm sao để thuyết phục bố của Hàn Tê đồng ý chuyện này. Phu nhân Vệ suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Hãy nghe tôi nói, mặc dù tôi không biết tại sao anh muốn HànTê phải tìm được bạn đời trong vòng một năm, nhưng thời gian một năm này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Anh là một người làm cha, tôi là một người làm mẹ. Hai chúng ta không phải nên nghĩ cách để hai bên thỏa hiệp sao?”
Ninh Huyền thấy Ninh Hàn Tê đã đỡ phu nhân đứng dậy, hỏi: “Làm cách nào để thỏa hiệp?”
Phu nhân Vệ nói: “Trước tiên anh để Ninh Hàn Tê gả cho con trai tôi, nếu như trong vòng nửa năm nó không tỉnh lại, tôi lập tức tìm một mối lương duyên thích hợp khác trong thành phố J , thậm chí là trong nước cho cậu ấy. Không phải anh nói chỉ cần trong vòng một năm đứa trẻ này có thể thuận lợi tìm được bạn đời hay sao? Bây giờ chúng ta giúp cậu ấy lựa chọn, nếu như Tử Thư không tỉnh, chúng nó cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đến lúc đó có thể ly hôn, để cho cậu ấy và người bạn đời như ý sống cùng với nhau thì được rồi. Anh cảm thấy như thế nào?
Sau khi nghe phu nhân Vệ nói, Ninh Huyền đang suy tư, Ninh Hàn Tê nhìn bố, lại nhìn phu nhân Vệ đang đứng, cậu khẽ thở dài một cái. Cậu thông cảm với Vệ Tử Thư đang nằm trên giường kia, nhưng để cậu gả cho một người không quen biết một cách khó hiểu, còn là một người thực vật, cậu nhất định sẽ không đồng ý. Chỉ là nếu như thật sự giống như lời của phu nhân Vệ nói, ngược lại cũng không phải là không thể được.
Nhìn thấy cha con nhà họ Ninh yên lặng, phu nhân Vệ lại nói: “Anh cứ xem như ban một tia hy vọng cuối cùng cho người làm mẹ như tôi, không làm cho Hàn Tê bị chậm trễ, con trai tôi cũng có một cơ hội sống. Còn có cái này…” Phu nhân Vệ cầm khế đất và hợp đồng vay mượn trên bàn, bày ra trước mặt Ninh Huyền: “Tôi biết mảnh đất này rất quan trọng đối với người họ Ninh, bởi vì nơi đây đã xây dựng nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ninh. Tôi mang đến giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, hơn nữa tôi đảm bảo sau này chỉ cần nhà họ Vệ còn một người, tuyệt đối sẽ không có người nào dám động đến nó. Còn có hợp đồng cho vay nặng lãi này nữa, tiền tôi cũng đã trả hết rồi. Anh còn có yêu cầu gì khác xin cứ việc nói ra, chỉ cần anh có thể đồng ý, muốn tôi làm gì tôi đều sẽ không có bất kỳ oán hận!”
Nói đến đây nước mắt của phu nhân Vệ lại rơi xuống, nghĩ đến việc người đầu bạc sắp tiễn người đầu xanh, bà lại không muốn sống. Đừng nói quỳ lạy cha con nhà họ Ninh, cho dù lấy đi tính mệnh của bà thì đã sao. Kể từ lúc người chồng mà bà yêu sâu đậm qua đời, con trai là tất cả của bà. Hôm nay, nếu như ngay cả con trai cũng xuôi tay nhắm mắt vậy thì bà sống trên thế giới này còn có ý nghĩa gì?
Ninh Huyền vẫn trầm tư, ông đang suy nghĩ đến lời của phu nhân Vệ. Nếu như bắt đầu từ bây giờ để Ninh Hàn Tê tìm kiếm đối tượng thích hợp, chính ông cũng không dám bảo đảm tìm được một người vừa ý hay không, càng không dám bảo đảm nhân phẩm, tướng mạo của đối phương. Nếu như lời của phu nhân Vệ nói là thật, nói không chừng bà ấy có thể tìm được người thích hợp cho cậu tìm hiểu và lựa chọn. Chỉ là tất cả đều là ẩn số. Uổng công lãng phí thời gian nửa năm này, Hàn Tê có thể bị chậm trễ hay không?
Lúc Ninh Huyền đang yên lặng, Ninh Hàn Tê tiến lên nhận lấy giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và hợp đồng cho vay nặng lãi trong tay của phu nhân Vệ rồi nói với Ninh Huyền: “Bố, bố đừng suy nghĩ nữa, con đồng ý.’
Ninh Huyền quay đầu lại trong trạng thái đang trầm tư, nhìn con trai mình, nói: “Hàn Tê, con…”
Ninh Hàn Tê thở dài, nói: “Bố, chuyện khác trước tiên đừng nói đến, chỉ nói đến mảnh đất này của nhà họ Ninh. Chính bố cũng biết rõ hơn con là nó quan trọng như thế nào mà. Nếu để cho hai bố con chúng ta nghĩ cách chuộc lại mảnh đất này, còn không biết phải đến năm tháng nào nữa. Hơn nữa, mảnh đất này đã bị ngân hàng đấu giá, bảo là muốn khởi công gì xây dựng dự án gì đó. Nếu nơi này thật sự xây dựng thành một dự án thương mại, đến lúc đó chúng ta muốn chuộc lại mảnh đất này coi như khó lại càng khó hơn. Bây giờ chỉ cần thời gian nửa năm thì có thể chuộc lại đất của nhà họ Ninh, tại sao không làm? Mà dì đã khóc thành ra như thế này, tuy con cảm thấy việc này căn bản chính là …Nhưng nếu có thể để cho dì ấy yên tâm, chúng ta không thành toàn cho dì sao! Dẫu sao còn có thời gian một năm, nửa năm sau coi như tùy tiện tìm được một người sống hòa hợp thì sao, cùng lắm hai bố con chúng ta ở bên nhau, cũng chỉ là chuyện của vài chai nước nữa thôi.”
Phu nhân Vệ không để ý sau đó họ nói cái gì, chỉ nghe được Ninh Hàn Tê nói đồng ý. Đôi mắt của bà đã đỏ lên vì khóc, bà ngẩng đầu nhìn Ninh Hàn Tê rồi tiến lên cầm lấy tay cậu, vỗ vai cậu một cái, nói: “Con à, dì cảm ơn con. Con yên tâm, nếu như nửa năm sau Tử Thư thật sự không tỉnh lại, thì dì nhất định sẽ thực hiện theo cam kết.”
Ninh Hàn Tê nói: “Dì, dì cũng đừng quá khách sáo, chúng tôi giúp dì, dì cũng giúp chúng tôi. Trong nửa năm này con sẽ chăm sóc tốt cho con trai của dì, coi như cảm ơn dì đã giúp chúng tôi lấy lại mảnh đất.”
Phu nhân Vệ gật đầu liên tục nói: “Được, được, vậy thì thật là quá tốt rồi. Thế, thế tối hôm nay, dì có thể dẫn con đi gặp nó hay không? Bởi vì vị đạo trưởng đó nói, sớm để cho hai người gặp mặt, sớm ngày thành hôn, như vậy xác suất nó tỉnh lại sẽ càng lớn.”
Ninh Hàn Tê quay đầu nhìn bố, Ninh Huyền thở dài rồi gật đầu.
“Không sao, bây giờ chúng ta xuất phát!”
Hai cha con ngồi xe về thành phố J ngay trong đêm, đến một viện điều dưỡng yên tĩnh ở ngoại ô thành phố J. Ở đây, Ninh Hàn Tê gặp được người đàn ông tên Vệ Tử Thư, vị hôn phu của mình trên danh nghĩa.
Trên đường đi, phu nhân Vệ đã đem tất cả các tư liệu cơ bản về Vệ Tử Thư nói cho cậu biết. Anh tên Vệ Tắc Viêm, tên chữ Tử Thư, là cháu đích tôn của nhà họ Vệ. Từ nhỏ thông minh lanh lợi, sau khi lớn lên, rất có thiên phú trong lĩnh vực thương mại. Năm mười tám tuổi anh bắt đầu kinh doanh riêng trong thời gian rảnh rỗi ở trường đại học, kiếm được khoản tiền đầu tiên mà không cần sự tài trợ của nhà họ Vệ. Phu nhân Vệ đưa cho cậu xem tạp chí và những tờ báo kinh doanh mà anh đã từng xuất hiện. Nói thật nếu nói riêng về tướng mạo, Vệ Tắc Viêm tuyệt đối làm cậu hài lòng trăm phần trăm. Nếu như người này không trở thành người thực vật, sợ là cũng sẽ không để cho một người bình thường như cậu nhặt được báu vật như vậy.
Người đàn ông trên trang bìa tạp chí có mái tóc ngắn khá gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan xuất chúng, môi mỏng mím chặt, trong mắt cũng tràn đầy vẻ sáng ngời. Có thể nhìn ra được lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đang hăng hái, nhiệt huyết, và anh phải là một nhân vật hàng đầu được người khác săn đón quý mến. Chỉ xét từ bức ảnh này, quả thực không nhìn ra anh có bệnh máu khó đông cực kỳ nghiêm trọng.
Phu nhân Vệ nói từ nhỏ thì anh đã phối hợp rất tích cực để trị bệnh, cũng rèn luyện thân thể vô cùng khắc khổ.
Vốn tưởng rằng bệnh này phải dụng tâm kiên trì, thì sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Ai biết tai nạn bất ngờ ập đến, một vụ tai nạn xe đã làm một người trẻ tuổi hăng hái như thế biến thành người thực vật.
Tuy bị bệnh rất nhiều ngày rồi, nhưng Ninh Hàn Tê vẫn có thể nhìn ra được Vệ Tắc Viêm vô cùng anh tuấn. Phu nhân Vệ nói anh năm nay đã hai mươi bốn tuổi, lớn hơn cậu ba tuổi. Có thể là sợ trong lòng Ninh Hàn Tê có gánh nặng gì đó, phu nhân Vệ trực tiếp đem những trải nghiệm tình cảm của Vệ Tắc Viêm nói cho cậu biết. Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Vệ Tắc Viêm chưa từng trải qua quan hệ yêu đương. Bởi vì anh biết bệnh này là di truyền, nên không muốn sinh ra đứa trẻ có bệnh giống như mình. (đọc truyện trên app giúp duy trì hổ trợ các team dịch TYT)
Ngược lại Ninh Hàn Tê không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì cậu cảm thấy người giống như Vệ Tắc Viêm vừa là người mắc bệnh máu khó đông nặng vừa là bệnh nhân thực vật, sợ rằng xác suất tỉnh lại là cực kỳ nhỏ.
Nhìn thấy các loại ống gắn trên người anh cùng với âm thanh bíp bíp của các loại thiết bị bên cạnh, bỗng nhiên Ninh Hàn Tê có loại cảm giác thổn thức. Giống như người đang nằm ngủ ở đó là một vị hoàng tử tuấn tú đang ngủ say, mà bản thân là dũng sĩ chiến thắng quái thú, chỉ cần một nụ hôn của tình yêu đích thực có thể làm thức tỉnh vị hoàng tử tuấn tú.
Ninh Hàn Tê lắc đầu, cảm thấy não của mình gần đây càng lớn lên rồi.
Phu nhân Vệ hỏi thăm hộ lý bên cạnh về tình trạng của Vệ Tắc Viêm, hộ lý nói rằng bệnh máu khó đông của anh đã ổn định, chỉ là không biết lúc nào cậu mới có thể tỉnh lại. Bác sĩ đề nghị tăng cường ý thức về sự sống của bệnh nhân, nhưng khả năng tỉnh lại trong tình trạng thực vật hôn mê sâu như thế này quả thực rất mong manh. Ninh Hàn Tê tiến lên quan sát Vệ Tắc Viêm, không nhịn được đưa tay lên vuốt ve gò má của anh, rồi quay đầu nói với Ninh Huyền: “Bố, con muốn dẫn anh ấy về thôn Ninh Gia sống.”
Ninh Huyền hỏi: “Cái gì?”
Ninh Hàn Tê nói: “Con muốn dẫn anh ấy về thôn Ninh Gia…” Cậu ngẩng đầu nói với phu nhân Vệ” “Được không dì?”
Phu nhân Vệ gật đầu, nói: “Đương nhiên là được, dì sẽ cho người đem tất cả những đồ đạc mà Tử Thư cần dời qua đó. Chỉ cần các con ở cùng nhau, ở đâu cũng giống như nhau thôi.”
Ninh Huyền lại hỏi: “Điều kiện bên đó không phải quá khó khăn hay sao?”
Phu nhân Vệ lắc đầu: “Không sao, bây giờ nó cũng không có nhu cầu gì, chỉ cần chú ý vệ sinh, thường xuyên phơi nắng và kịp thời uống thuốc là được rồi. Ta sẽ cho hộ lý đến chăm sóc cho nó, chỉ cần hai người các con ở cùng nhau, con không cần làm bất cứ chuyện gì cả.”
Ninh Hàn Tê nói: “Vậy làm sao được, con đã đồng ý với dì là sẽ chăm sóc anh ấy, con nhất định sẽ làm được. Con nghĩ không cần gọi hộ lý, chỉ cần nói cho con biết chăm sóc anh ấy cần phải chú ý những gì là được rồi. Con nói rồi, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau, dì đã làm xong chuyện dì nên làm , con tự nhiên cũng sẽ làm được chuyện con nên làm.”
Phu nhân Vệ không thể từ chối cậu nên gật đầu đồng ý. Một lát sau nói với Ninh Hàn Tê: “Chuyện này, dì còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Ninh Hàn Tê hỏi: “Dì có thỉnh cầu gì cứ nói đi ạ!”
Phu nhân Vệ nói: “Hàn Tê, con gọi ta một tiếng mẹ đi! Dáng vẻ này của Tử Thư cũng không có cách nào để tổ chức hôn lễ, con gọi ta là mẹ, ta xem như cuộc hôn nhân này đã định rồi.”
Ninh Hàn Tê: “Cái này…cái này…” Từ nhỏ cậu chưa từng gọi qua tiếng mẹ, cái này thật đúng là hơi khó mở miệng.
Phu nhân Vệ lại nói: “Chỉ là một nghi thức nhỏ, sau này con vẫn có thể gọi ta là dì. Chỉ cần hôm nay gọi mẹ để làm nghi thức đính hôn.”
Ninh Hàn Tê gật đầu, mặt hơi đỏ lên, gọi một tiếng: “…mẹ”
Phu nhân Vệ cười chúm chím gật đầu, móc từ trong túi xách của mình ra một chiếc mặt dây chuyền bằng phỉ thúy đưa cho Hàn Tê: “Cái này là lúc Tử Thư chào đời, bố nó đã đưa cho nó, và cái này cũng được ông nội nó tặng cho bố nó khi bố nó vừa sinh ra. Hẳn là một món đồ rất có ý nghĩa. Con giữ lấy, sau này con chính là con dâu nhà họ Vệ.”
Tuy Ninh Hàn Tê muốn nói vật này quá quý giá, nhưng cậu vẫn giữ nó lại. Dẫu sao đây cũng là tâm nguyện của một người mẹ, tóm lại không thể cự tuyệt được.
Ninh Huyền suy nghĩ một lát rồi lấy một viên ngọc từ trong túi của mình ra, cũng đưa cho Ninh Hàn Tê: “Cái này vốn là định cho con, nếu đã là nghi thức, thì cứ làm cho xong đi! Nếu cậu ta có thể tỉnh lại, thì các con một đời là vợ chồng. Còn nếu như …” Ninh Huyền dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ cầu mong cậu ta có thể tỉnh lại.”