Ninh Hàn Tê vừa chờ đợi vừa căng thẳng, chầm chậm xoay chiếc nhẫn đen trên ngón tay, tim đập bịch bịch như đang đánh trống.
Hôm nay là đêm tân hôn của cậu với Trần Kiến Nhân, nghĩ đến đây hai má liền đỏ ửng. Khoảnh khắc một năm trước anh ta đỡ dao thay cậu còn đuổi theo lấy lại cặp sách về, cũng vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó mà Ninh Hàn Tê kết bạn với Trần Kiến Nhân. Mặc dù anh ta không phải đẹp trai ngút trời, nhưng vẫn có sự vững vàng mà người thành công đều có.
Quan trọng là anh ta đối xử với cậu rất tốt, chăm sóc chu đáo đến từng bước chân. Mùa đông tuyết rơi, anh ta lo lắng trên đường về kí túc xá cậu sẽ lạnh liền bỏ cuộc họp mà đến đưa áo khoác cho cậu. Mùa hè có mưa, nhớ ra bản thân không mang ô, trên đường đến sân bay lại phải quay về lấy ô. Cuối cùng bị trễ chuyến bay, anh ta vẫn an ủi mà nói ông trời cố tình khiến cậu ở lại để hẹn hò với anh ta.
Tháng trước, cậu gặp phải đám côn đồ có ý định gây rối. Đám côn đồ uống say khướt, có lẽ đã nhìn nhầm cậu thành con gái. Sau khi phát hiện cậu là con trai, đối phương không thể kiềm chế cơn giận, lập tức rút ra một con dao sáng loáng.
Ninh Hàn Tê bởi vì sinh non nên cơ thể vẫn luôn không khỏe, người gầy yếu sao có thể là đối thủ của đám côn đồ say xỉn đây? Cậu vốn cho rằng hôm nay nhất định phải trả giá đắt! Kết quả vừa hay gặp Trần Kiến Nhân đang đến đưa cơm hộp cho cậu, lần đầu tiên cậu phát hiện, Trần Kiến Nhân hóa ra vô cùng lợi hại! Mới ít phút đã đuổi sạch bọn côn đồ, còn cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên người cậu, vô cùng tiếc nuối mà thở dài: “Đáng tiếc, cá mà anh tự tay rán cho em bị rơi dưới đất, em không được ăn nữa rồi!”
Ninh Hàn Tê rơm rớm nước mắt nhào vào lòng anh ta, cũng vì chuyện này mà cậu quyết định đồng ý lời cầu hôn của Trần Kiến Nhân. Không sai, sau khi bọn họ chính thức hẹn hò được nửa năm thì Trần Kiến Nhân cầu hôn cậu. Lúc đó, nguyên văn lời của bố Ninh là: “Nhà họ Ninh chúng ta đã từng gặp người không tốt, nếu như không suy nghĩ kĩ, bố sợ sau này con sẽ chịu ấm ức. Hơn nữa, kết thông gia với nhà họ Ninh chúng ta là chuyện cả đời, nhất định không thể qua loa được.”
Vậy nên Ninh Hàn Tê lúc đó không đồng ý, cậu vẫn luôn nghe lời khuyên nhủ của bố và suy nghĩ rất nhiều về Trần Kiến Nhân. Từ lúc cố ý đến muộn lần đầu cho đến những chuyện quấy nhiễu sau này thì từ trước đến nay Trần Kiến Nhân chưa từng tỏ ra thiếu kiên nhẫn với cậu chút nào, thậm chí còn hơn một lần nói rằng: “Chính là thích dáng vẻ làm nũng của em với anh. Làm sao bây giờ? Thật sự hy vọng người yêu của anh cả đời này không cần trưởng thành, như vậy thì cả đời này anh có thể giữ em trong lòng bàn tay rồi.”
Lúc đó Ninh Hàn Tê cảm động phát khóc, nếu như không phải vì bố hết lần này đến lần khác khuyên nhủ: nhất định phải đợi sau khi kinh lạc* thông với ngọc linh sau đó mới được phát sinh quan hệ với cậu ta, bằng không hậu quả khó lường! Thế nên, Ninh Hàn Tê đã lén khai thông kinh lạc, yên lặng chờ đợi thời cơ chín muồi. Đây cũng là bài kiểm tra dành cho Trần Kiến Nhân, nếu như không có quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì anh ta có đồng ý tiếp tục kiên trì hay không.
* Kinh lạc: đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân
Sự thật chứng minh, kiên trì của Ninh Hàn Tê là đúng. Trần Kiến Nhân không những tiếp tục kiên trì mà anh ta từ trước đến nay chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì quá đáng với cậu. Hành động duy nhất không kìm nén được tình cảm cũng chỉ là ôm cậu, hôn lên má cậu.
Bố cũng từng nói, thích là buông thả còn yêu là kiềm chế. Trần Kiến Nhân kiềm chế như vậy với cậu, chắc chắn là yêu chứ không thể nào sai được! Ninh Hàn Tê phát hiện sự thật này rất vui mừng, lập tức nói chuyện này cho bố của mình là Ninh Huyền. Ninh Huyền thấy dáng vẻ hạnh phúc ngập tràn này của cậu thì cười nhạo cậu không có tiền đồ, nhưng từ tận đáy lòng vẫn vui mừng thay con trai.
Vậy nên, nói tất cả những bí mật về ngọc đen của nhà họ Ninh cho cậu.
Ninh Huyền nói: “Tên của ngọc đen là Mặc Hủ, nó là trân bảo gia truyền của nhà họ Ninh chúng ta. Mấy đời nhà họ Ninh đều trông coi Mặc Hủ, trên người mang trọng trách tiếp tục kế thừa nó. Nhưng tại sao phải trông coi nó, trọng trách đó lại là gì thì với niên đại lâu như vậy đã không còn cách nào kiểm chứng. Bây giờ bố chỉ biết không có suối linh bên trong Mặc Hủ thì nhà họ Ninh không thể sống tiếp được, nó là thứ mà nhà họ Ninh cần để sống.”
“Gia tộc Ninh thị sinh ra đã có ngọc trong rốn, đây chính là Mặc Hủ. Bởi vì là vật cực dương nên phải do đàn ông chịu trách nhiệm. Nhà họ Ninh không có con gái cũng chỉ có thể do con trai truyền từ đời này qua đời khác. Hơn nữa quy tắc này rất đặc biệt, không có bất cứ ai có thể làm trái. Mặc Hủ của nhà họ Ninh đời trước bắt buộc phải sinh con trai trước 25 tuổi, nếu không suối linh sẽ bị cạn kiệt, hơn nữa trong một năm kết thành thông gia phải kích hoạt suối linh khiến nó phun trào. Uống nước suối, tu luyện kinh lạc, để kinh lạc liên kết với suối linh.”
“Nếu nói suối linh là thứ để nhà họ Ninh có thể sống vậy thì thông gia của nhà họ Ninh chính là nguồn năng lượng của suối linh.” Nói đến đây, Ninh Huyền dừng lại, mắt của Ninh Hàn Tê cũng mở to hơn. Chẳng trách bố vẫn luôn khuyên bảo cậu, không thể tùy tiện mà phát sinh quan hệ với Kiến Nhân, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Ninh Huyền tiếp tục nói: “Phải đến khi kinh lạc của con hoàn toàn thông với suối linh thì mới có thể cùng người kia hành lễ Chu Công. Mỗi khi hai bên tiếp xúc da thịt, suối linh sẽ hấp thụ được một nguồn năng lượng ổn định, duy trì để sự phun trào của suối linh liên tiếp không ngừng. Nếu tình cảm của đôi bên càng tốt, số lần tiếp xúc da thịt càng nhiều thì suối linh cũng sẽ càng trở nên dồi dào hơn. Nếu như có một ngày bạn đời rời đi, suối linh sẽ dần dần cạn kiệt, từ đó không phun trào nữa.
Nếu như hai người vẫn thắm thiết… nhà họ Ninh đã gặp người không tốt vậy nên trên thực tế nếu luôn yêu đương thắm thiết, suối linh sẽ trở nên thế nào thì tổ tông cũng không có ghi chép cụ thể, chỉ có thể để người đời sau tự mình tìm kiếm.”
Ninh Hàn Tê cuối cùng cũng biết vì sao sức khỏe của bố vẫn luôn không tốt, hóa ra là vì bố không có bạn đời, vậy nên sẽ mất đi suối linh sao? Ninh Hàn Tê vẻ mặt lo lắng nói với Ninh Huyền: “Vậy… bố?”
Ninh Huyền nói: “Đừng lo, trước khi suối linh ngừng phun trào bố đã tích đủ nước suối rồi, chỉ cần luôn dùng nước suối thì sinh mệnh sẽ không cạn kiệt. Có điều, mặc dù nhà họ Ninh từng gặp người không tốt nhưng bố cũng không hy vọng cả đời này con sẽ sống giống như bố. Bố hy vọng con có thể hoà thuận vui vẻ cùng cậu ta cả đời, hơn nữa bố cũng muốn biết nếu như hai người con trai yêu đương thắm thiết cả đời thì suối linh cuối cùng sẽ trở thành thế nào. Còn có, bí mật mà mấy đời nhà họ Ninh chúng ta chờ đợi rốt cục là gì. Tuy rằng đến bây giờ suối linh chẳng qua chỉ là thứ giúp duy trì sự sống cho nhà họ Ninh thế nhưng thứ mà tổ tông lưu giữ, người thế hệ sau cũng muốn tìm ra.”
Ninh Hàn Tề gật đầu đáp: “Bố nói đúng, con cũng rất muốn biết nhà họ Ninh chúng ta vì sao phải trông coi Mặc Hủ này không được phép rời khỏi. Hơn nữa, vì sao chúng ta có thể sinh con mà đứa con sinh ra trong rốn cũng có ngọc đen. Bố, ông nội lúc đó không nói với bố sao?”
Ninh Huyền lắc đầu: “Bố không phải từng nói nhà họ Ninh từng gặp người không tốt sao? Bạn đời của ông con mất sớm, tuy rằng không phải người xấu nhưng cũng là số phận thê lương, sớm lìa đời. Nhà họ Ninh trọng tình, bạn đời mất, bọn họ cũng không muốn sống một mình nữa. Hy vọng cả đời này Trần Kiến Nhân có thể đối xử tốt với con, bố không mong thật sự tìm ra bí mật của tổ tông nhà họ Ninh, chỉ mong con có thể đồng hành cùng cậu ta cả một đời.”
Ninh Hàn Tê biết nỗi lo lắng lớn nhất cả cuộc đời bố chính là mình, cũng không ít lần từng nói: “Hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của bố.”
Con cái đều là nợ kiếp trước của bố mẹ, Ninh Hàn Tê biết, bố sợ cậu cũng giống bố, nửa đời thê lương. Nhưng cậu cũng tin Trần Kiến Nhân không phải người như vậy, Kiến Nhân nhất định sẽ đối tốt với cậu cả đời. Một năm nay tất cả những hành động, việc làm của anh ta Ninh Hàn Tê đều thấy, nếu như nói có một người có thể đồng hành với cậu cả đợi vậy thì người đó chắc chắn là Trần Kiến Nhân.”
Thế nên cậu nói với bố: “Bố yên tâm đi, Kiến Nhân nhất định sẽ không khiến bố thất vọng.”
Ninh Huyền khẽ thở dài mà nói: “Mong là vậy!” Trong giọng điệu lại lộ ra sự lo lắng vô cùng. Thực ra lúc đầu ông không hề đánh giá tốt tình cảm của Trần Kiến Nhân với Hàn Tê bởi vì ngày sinh Trần Kiến Nhân không hề tốt, có số gian tà, không chung thủy. Có điều, tất cả cũng không quá chắc chắn, nếu như kiếp trước của cậu ta hoặc là thiên tử có công đức lớn thì sẽ không chịu ảnh hưởng của số mệnh ngày sinh.
Qua sự quan sát hơn một năm nay, phát hiện nhân phẩm của con người cậu ta không tồi. Hơn nữa, Ninh Hàn Tê thật sự rung động với cậu ta, cũng nghe Hàn Tê không ít lần nhắc đến chi tiết trong những việc Trần Kiến Nhân đối xử với cậu. Do đó, Ninh Huyền cũng thở phào, chấp nhận lời cầu hôn của Trần Kiến Nhân với con trai mình. Chỉ cầu xin ông trời đừng đặt vận mệnh trúc trắc của cả một đời nhà họ Ninh lên người Hàn Tê, đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, lại vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Là người mà ai thấy cũng đều thương xót, nửa đời sau của nó không nên có thêm trắc trở nữa.
Ngày cưới, trời trong xanh, ánh dương cao vợi. Hàn Tê nhìn đoàn xe xếp thành hàng dài đi vào trấn nhỏ hoang vu mà nhà họ Ninh ở, kinh động người dân toàn trấn. Người người đều biết con trai nhà họ Ninh kết hôn với thiếu gia lớn của thành phố J, thiếu gia có rất nhiều tiền, nhà kinh doanh bất động sản.
Trấn nhỏ nghèo khó này, nhà trên ba tầng cũng không thấy nhiều. Mặc dù Ninh Hàn Tê là con trai còn kết hôn với một người con trai khác nhưng cũng khiến tất cả mọi người trong tấn nhỏ ghen tị. Ninh Huyền là trưởng họ Ninh, bây giờ mặc dù đã không có lời của trưởng họ nhưng những bậc tiền bối của nhà họ Ninh vẫn tôn trọng truyền thống này. Bọn họ đều chạy đến chúc mừng Ninh Huyền: “Sau này trưởng họ được hưởng phúc rồi, đối tượng của con trai ông thật tài giỏi nha!”
Ninh Huyền lại cười khổ một tiếng, ông luôn cảm thấy hôn lễ này tổ chức quá phô trương. Hai người con trai ở bên nhau vốn đã là chuyện khó trên đời, tổ chức hôn lễ khoa trương như vậy mặc dù ngoài mặt mọi người ngưỡng mộ, chúc phúc nhưng đằng sau không biết có bao nhiêu lời khó nghe. Ninh Huyền nghe được có người đang thầm thì, ánh mắt lộ rõ vẻ phán xét và lạnh lùng.
Bỏ đi, Hàn Tê vui là được. Nhìn nụ cười trên mặt Ninh Hàn Tê, Ninh Huyền nghĩ như vậy.
Tiếng khách khứa nói cười ở dưới lầu cuối cùng cũng dừng lại, Ninh Hàn Tê biết giờ khắc quan trọng nhất đã đến. Cậu muốn nói với Kiến Nhân về thể chất đặc biệt của nhà họ Ninh trước, không biết sau khi anh nghe xong có bị dọa không? Có mong chờ bản thân sinh cho anh một đứa con không? Đáng tiếc đứa trẻ đầu tiên này chỉ có thể mang họ Ninh, nhưng cũng không sao, cậu có thể sinh thêm mà!
Khóe môi Ninh Hàn Tê cong nhẹ, suối linh suối linh, cậu sắp có năng lượng rồi, nhất định phải phun trào thật nhiều đó! Yêu thương thắm thiết với Kiến Nhân cả một đời, suối linh sẽ trở thành thế nào đây?
Vào lúc Ninh Hàn Tê đang ngây ngốc, cửa phòng đột nhiên bị mở ra bởi một tiếng đạp bất thình lình. Ninh Hàn Tê ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Kiến Nhân với khuôn mặt say ngà ngà và giận dữ. Ninh Hàn Tê cau mày, bởi vì ngoại trừ Trần Kiến Nhân, bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp. Cô gái ôm Trần Kiến Nhân, nụ cười ngọt ngào đến mê người, dùng ánh mắt như con rắn nhìn Ninh Hàn Tê.
Ninh Hàn Tê đứng dậy, nhìn người phụ nữ kia rồi sau đó nhìn về phía Trần Kiến Nhân mà hỏi: “Kiến Nhân anh… uống say rồi? Đây là ai? Cô ta… tại sao lại ôm anh?”