Edit: Bánh
Beta: Yuri
Mùa hè mưa to không ngừng, Quý Tẩu không muốn ống quần tây bị ướt bèn kêu tài xế lái xe đến bãi đậu xe ngầm chờ anh. Chiếc xe bảo mẫu đậu ở trong góc khuất, Quý Tẩu kéo cửa ra, mới vừa leo lên liền nghe thấy thanh âm có chút khϊếp đảm của Đường Giai Lâm.
"Sếp..."
"Sao vậy?"
"Ừm..." Đường Giai Lâm như sắp khóc tới nơi, cảm thấy bản thân cậu đúng là nhặt phải củ khoai lang phỏng tay còn không được ném, hít sâu hai cái, mới dám tiếp tục nói với Quý Tẩu, "Cái đó... Bên phía trường học xảy ra chút vấn đề... Sau đó anh Đồng nói, anh phải đích thân..."
Đường Giai Lâm không dám nói nữa, cho dù bãi đậu xe ngầm rất tối, cậu cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của Quý Tẩu nhanh chóng tối sầm lại, như là mùa đông quát gió to, ngưng tụ một tầng băng sương.
Quý Tẩu nâng tay lên, treo dù lên móc nối ở lưng ghế phía trước rồi cúi đầu, xem điện thoại: "Biết rồi."
Quý Tẩu nói xong câu đó, gửi mấy chữ "đi không được" cho Ngô Quang Tễ rồi ngó lơ người ta luôn.
"Sếp..." Đường Giai Lâm cảm thấy về cơ bản thì cậu đã mất đi công việc rồi.
"Không sao." Quý Tẩu nhìn ra cửa sổ, mưa to tầm tã, không biết đang nói với ai, "Tôi đã đợi nhiều năm như vậy rồi, một ngày thì có sao chứ. Khi nào hoá trang?"
"Hai tuần sau."
"Được rồi." Quý Tẩu nói, "Hai tuần sau, tôi lại đi gặp anh ấy vậy."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Quý Tẩu đi xử lý chuyện của anh, còn Uông Bình thì đến phòng làm việc của Ngô Quang Tễ trước nửa tiếng, lúc đến đạo diễn đang pha cà phê, tiện tay cũng rót một ly cho cậu.
"Uông Bình, giỏi đấy."
Uông Bình nhận lấy ly cà phê mà Ngô Quang Tễ đưa tới, cầm trên tay, dáng ngồi ngay ngắn giống học sinh tiểu học. Nghe thấy Ngô Quang Tễ khen cậu bèn cười ngại ngùng.
"Không cần phải hồi hộp thế đâu, chúng ta chỉ trò chuyện tí thôi." Ngô Quang Tễ bắt chéo hai chân, uống ngụm cà phê, trong lúc đợi trợ lý lấy hợp đồng bèn trò chuyện cùng Uông Bình, "Trong số nhiều diễn viên như thế, cậu là một trong hai người đã chuẩn bị trước, nhưng lại là người duy nhất chuẩn bị tốt đến vậy."
Ngô Quang Tễ quơ quơ ly cà phê, ngước mắt, nhìn chằm chằm Uông Bình: "Lúc ấy tại sao lại phải chuẩn bị trước, có thể kể cho tôi nghe một chút không?"
"Cái này..." Uông Bình gãi đầu, đặt cà phê xuống bàn, thành thật nói, "Kỳ thật ban đầu chỉ là vì muốn tìm linh cảm, sau này thì... cảm thấy, nếu trong kịch bản phải quay cảnh rơi xuống nước, vậy nên cháu nghĩ nếu chuẩn bị trước thì sẽ diễn tốt hơn, nên mới tập luyện một chút."
"Vậy à."
"Đạo diễn, hợp đồng."
Ngô Quang Tễ vừa mới nói được hai câu với Uông Bình, trợ lý liền cầm hợp đồng đã được đóng dấu sẵn đi tới. Uông Bình nhận lấy hợp đồng, trăn trở một chút, đưa cho pháp vụ bên cạnh xem hộ.
Kỷ Trạch Dương với pháp vụ nghiên cứu hợp đồng, sau khi nhìn được vài phút, ngẩng đầu nhìn Ngô Quang Tễ một cái, tựa như đang suy nghĩ cái gì, nhưng không nói ra, chỉ cúi đầu tiếp tục nghiên cứu.
Uông Bình vẫn ngồi đối diện Ngô Quang Tễ.
"Đúng rồi." Ngô Quang Tễ mở miệng, "Trước kia cậu chưa từng đóng phim, có chuyện này tôi phải nói trước. Tôi có cách quay phim của riêng tôi, trước khi quay chính thức cậu vẫn nên đến đây để học hỏi một số kiến thức cơ bản cũng như luyện võ, trong hợp đồng cũng có ghi."
"Cái này chắc chắn rồi ạ."
"Vậy thầy dạy võ của cậu..."
"Ngài xem người này được không ạ?" Uông Bình lập tức cầm điện thoại, đưa tư liệu đã chuẩn bị trước tới trước mặt Ngô Quang Tễ, "Đây là thầy của núi Võ Đang, nếu như kịch bản của ngài không phải thiết kế từ động tác của phái Võ Đang thì cháu có thể đổi người khác."
Ngô Quang Tễ: "..."
Ngô Quang Tễ ngước mắt nhìn Kỷ Trạch Dương đang ngồi bên cạnh Uông Bình, lại nhìn thoáng qua Uông Bình, nhìn Kỷ Trạch Dương cứ tưởng vị quản lý này rất tệ hại, không ngờ ngay cả chuyện chưa có thầy dạy võ cũng có thể tra ra. Còn Uông Bình thì nhìn cứ tưởng...
Bàn về sự tận tâm, đúng là ông rất ít khi thấy ai tận tâm đến vậy như Uông Bình.
Thầy của Võ Đang... Không phải cứ có tiền là có thể thuê được.
Ngô Quang Tễ nhấp một ngụm cà phê, cười cười: "Được, cứ làm theo như những gì cậu nói đi."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Pháp vụ xem hợp đồng, xác định không có vấn đề gì trên phương diện pháp luật, có hai điều khoản không chắc chắn, sau khi trao đổi cũng đã rõ ràng, hai bên liền ký tên trao đổi hợp đồng, lần gặp mặt tiếp theo sẽ vào ngày hoá trang.
Kỷ Trạch Dương và Uông Bình xuống lầu rồi lên xe, trên xe, Kỷ Trạch Dương đưa kịch bản cho Uông Bình. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Uông Bình cũng không thèm lo tới sức khỏe của đôi mắt, mở kịch bản ra, bắt đầu đọc.
"Ớ...?" Uông Bình đã đọc sơ qua một lần, có chút thắc mắc, sau đó lật từ đầu đọc lại, Kỷ Trạch Dương ngẩng đầu nhìn cậu một cái, chưa nói gì cả, tiếp tục ôm laptop xử lý công việc.
Uông Bình lại đọc thêm một lần nữa, gấp kịch bản lại, Kỷ Trạch Dương không ngẩng đầu hỏi: "Phát hiện ra rồi hả?"
"Anh cũng phát hiện hả?" Uông Bình nói, "Cảnh rơi xuống nước hình như bị xóa rồi."
"Không phải bị xóa." Kỷ Trạch Dương buông laptop, ngẩng đầu, lúc nhìn Uông Bình, trong mắt có một chút lo lắng, "Anh nghĩ, đoạn đó chắc là kịch bản giả. Đạo diễn vì bảo vệ kịch bản hay là gì đó nên mới biên soạn ra."
Uông Bình: "..."
Vậy cũng được hả???
"Haizz, kệ đi." Uông Bình nhún vai, mở kịch bản ra, chuẩn bị bắt đầu đọc kĩ từ trang đầu, "Giả thì giả. Dù sao việc em ký hợp đồng là thật. Tác phẩm của đạo diễn hạng A trong nước, người khác có ước cũng không có để ước đâu."
Kỷ Trạch Dương nghe Uông Bình nói thế, giơ tay xoa đầu cậu.
"Đúng vậy, có suy nghĩ như thế là tốt."
"Không nói chuyện này nữa. Anh, trong phim có nhiều cảnh đánh nhau ghê á." Uông Bình hỏi, "Khi nào chúng ta lên núi? Anh nói xem em có thể tập tốt những cảnh đánh nhau này không?"
Kỷ Trạch Dương không trả lời, chỉ là sang hôm sau liền ném Uông Bình lên máy bay, tự mình dẫn cậu lên núi. Jói thật, dù đã bò lên núi rồi, Kỷ Trạch Dương vẫn cảm thấy vừa buồn cười vừa không dám tin, lưu lượng đang hot lên núi Võ Đang học võ?
Nhưng mà Kỷ Trạch Dương theo Uông Bình cả ngày, tâm trạng từ buồn cười biến thành đau lòng.
Uông Bình liều mạng học võ như lúc luyện tập cho buổi casting vậy, hai tay áo ngắn cứ hai tiếng lại ướt một lần, tập cả ngày, lưng áo cũng xuất hiện một lớp sương muối luôn.
Nhưng cho dù như vậy, sau khi ăn xong bữa tối Uông Bình cũng không có nghỉ ngơi.
Cậu dựa theo yêu cầu của sư phụ mà cõng bao cát, thành thành thật thật leo núi. Cậu không đủ sức nên động tác không được đẹp cho lắm, thời gian luyện tập lại rất ngắn, chỉ có thể dựa vào biện pháp này để tăng sức mạnh lên.
Uông Bình tuy rằng phải chuẩn bị cho vai diễn, nhưng cậu cũng không thể hoàn toàn không màng tới sự nghiệp chính của mình, mỗi tháng dành hai mươi ngày ở trên núi trải qua kỳ huấn luyện ma quỷ, mười ngày xuống núi quay quảng cáo, cho dù có ba đầu sáu tay cũng bận tới nỗi chân không chạm đất, nhưng mà Uông Bình vẫn cố gắng hoàn thành tốt.
Cũng may Ngô Quang Tễ luôn giúp đỡ cậu, hôm hoá trang thử cũng để cho cậu tự chọn thời gian tới.
Vì thế Quý Tẩu đã bỏ lỡ mất cơ hội gặp mặt với Uông Bình, sau đó lại bỏ lỡ luôn cơ hội gặp mặt trong buổi khai giảng ở trường Trung Hý*, sau nữa, Quý Tẩu đã bất đắc dĩ phải vào đoàn phim rồi.
*Trung Hý: Học Viện Hý Kịch Trung Ương
Trong núi, Uông Bình chăm chỉ luyện tập bất kể ngày đêm. Nhưng bởi vì Ngô Quang Tễ vẫn luôn không quảng bá cho phim, thời gian lâu rồi, trên mạng không khỏi có những lời đồn đãi bắt đầu nổi lên.
Không biết là ai để lộ tin tức Uông Bình học võ trên núi Võ Đang, ngay sau đó, lập tức xuất hiện một loạt tài khoản có tính chất marketing bắt đầu bôi đen Uông Bình.
@Tám Chuyện Trong Giới: [Uông Bình ngu hả??? Nghề thứ hai của đỉnh lưu là xuất gia học võ???]
@Anh Họ Cả Của Showbiz: [Hahahahahaha, mắc cười quá, Uông Bình tấu hài dễ sợ.]
@Acc Phụ Thích Hóng Drama: [Tui sắp chết vì cười rồi, thế nên bây giờ lưu lượng đều dị hợm vậy hả, lên núi học võ, không tồi không tồi, ngày mai tui cũng xuất gia đi làm ni cô luôn!]
Mọi người rảnh rỗi không có chuyện để làm nên hùa nhau moi những tin tức lúc trước của Uông Bình lên để diss cậu, nhưng mà những tài khoản cười nhạo cậu này cũng chỉ kéo dài được nửa ngày, bất thình lình ngừng công kích, rối rít xoá bài Weibo rồi đăng bài xin lỗi.
Bên ngoài gắn mác là phòng làm việc của Uông Bình đã liên hệ với luật sư.
Nhưng trên thực tế...
Kỷ Trạch Dương cảm thấy rất kỳ quái. Trước khi anh hành động, những tài khoản đó giống như đã bị uy hϊếp gì đó, cả đám im thin thít xóa comment.
Quý đại ảnh đế đang đóng phim ở sa mạc xa xôi thành công rút lui, nhìn cảnh cát vàng đầy trời, nhấp một ngụm iced Americano, tiếp tục nói chuyện với người bên kia điện thoại.
"Được rồi, bọn họ xin lỗi là được rồi." Quý Tẩu nói, "Cái gì? Đương nhiên rồi, anh không hiểu đâu."
"Đây là ước mơ của anh Uông Bình." Ánh mắt của Quý Tẩu vô cùng lạnh lẽo, "Tôi không cho phép những người chuyện gì cũng không biết nói anh ấy như vậy."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Studio của đoàn phim ở Đông Bắc, sau khi Uông Bình xuống núi, cậu về ký túc xá của Turn On để thu dọn hành lý trước, sau đó lại tới phim trường sau.
Uông Bình mới vừa mở cửa đã bị một cái thùng rớt xuống đầu.
Uông Bình: "???"
Uông Bình cầm cái thùng, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cái thùng đã bị một bàn tay khác cướp mất đi rồi.
"Moé, cái thùng không có lật!" Là thanh âm của Chu Kỳ Hiên.
"Đợi đã, vậy là được rồi."
Bách Dịch An cầm lấy cái thùng rồi lật nó lại, "ào" một tiếng, nguyên thùng giấy vụn đủ màu sắc sặc sỡ rớt xuống đầu Uông Bình.
Người ta là dùng ly giấy để đựng, còn Turn On là dùng thùng để đựng, một đống giấy màu trực tiếp đổ xuống... Cái màn hoan nghênh rất ư long trọng này, đúng là không biết dùng từ gì để miêu tả mà.
"Đậu má!! Mấy người cố ý đúng không!!!" Uông Bình phủi bỏ đống giấy trên đầu, túm lấy Bách Dịch An đang gần cửa gần nhất một cách hung bạo.
"Này này này." Tất Phương làm "người hoà giải" cứu lấy Bách Dịch An, che chở ở đằng sau, "Bọn tôi là đang bày tỏ sự hoan nghênh và vui vẻ khi cậu trở về, cậu nỡ lòng nào đối đãi với tình thương con của bọn tôi như thế hả?"
Uông Bình trầm mặc một lúc, cảm thấy võ thuật mình học mấy tháng nay đã có tác dụng rồi, nhặt đống giấy ở dưới đất lên bắt đầu tấn công.
Kỷ Trạch Dương đứng ở ngoài cửa, thấy cảnh tượng này bèn yên lặng vươn tay đóng cửa lại. Làm một người đại diện tốt, chính là trong thời điểm này, tránh càng xa càng tốt.
Cho đến khi bên trong không còn phát ra âm thanh nào nữa, Kỷ Trạch Dương mới đẩy cửa đi vào.
Kỷ Trạch Dương nhìn những mảnh giấy vụn màu sắc sặc sỡ rơi đầy phòng khách, rồi lại nhìn bốn con người đang nằm liệt trên sô pha, trên mặt dính đầy bánh kem, yên lặng móc chiếc Osmo action ra rồi quay một đoạn video ngắn, anh quyết định, hôm nay sẽ cho fans coi cảnh mấy người này dọn dẹp ký túc xá.
Turn On không biết nguy hiểm đang tới gần, bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lôi vỉ nướng BBQ từ trong đống chén dĩa bừa bộn ra, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
"Con trai, cho dù nói gì thì ba gặp lại con là vui rồi." Bách Dịch An nói, "Con mà còn không về thì chắc ba quên luôn dáng vẻ của con rồi."
"Đúng vậy." Uông Bình cảm động, "Con trai, mấy ngày nay ba không có ở đây, một mình con chăm sóc mấy đứa này, vất vả rồi. À đúng rồi, thằng út Nghiêm Tứ nhà ta đâu rồi."
"Đi hẹn hò với con dâu, quên rồi à?" Bách Dịch An nói.
À ừ nhỉ, Nghiêm Tứ thích ân ái với lớp trưởng nhà cậu ta, Uông Bình học võ thuật tới nỗi không biết ngày tháng luôn rồi.
"Không nói tới nó nữa, con trai, nghe nói mốt con phải vào tổ rồi, lần này quay bao lâu?" Chu Kỳ Hiên hỏi.
"Chắc tầm cuối tháng Ba đầu tháng Tư." Uông Bình ăn một miếng gà Cung Bảo, "Có lẽ sẽ không lâu lắm đâu."
"Với lại, kịch bản ấy có hai nam chính, nam chính khác là... Quý Tẩu đúng không?" Tất Phương lại hỏi.
"Hả ừ đúng rồi."
"Đậu... Quý Tẩu?" Lông mày Bách Dịch An nhíu lại, phát hiện chuyện này không có đơn giản như thế.
"Quý Tẩu thì sao?" Tất Phương nhạy bén nghe thấy tiếng "chậc" của Bách Dịch An, cầm remote, để ngay trước miệng cậu, "Nào nào nào, kể chuyện của cậu xem."
"Cũng không có gì, chỉ là nghe bạn bè trong giới nói người này không dễ chọc." Bách Dịch An nói, "Quanh năm lạnh như băng, là kiểu đối với ai cũng lạnh lùng như nhau, giống như chỉ đứng kế bên thôi cũng chịu không nổi."
"Vậy cũng dễ hiểu mà." Chu Kỳ Hiên nói, "Người ta mười lăm tuổi đóng phim, mười sáu tuổi nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của liên hoan phim Venice, nói là thiên tài cũng không quá, từ chối người từ ngoài ngàn dặm không phải là chuyện quá bình thường sao."
"À nhớ rồi." Tất Phương cũng nói, "Lần trước tôi tham gia một buổi tiệc trao giải, Quý Tẩu cũng ở đó, má ơi, từ đầu tới cuối cậu ta nói không quá ba câu, ánh mắt cậu ta như kiểu nhìn cậu một cái thôi cậu cũng sắp bị dọa chết rồi."
"...Kinh khủng tới vậy hả?" Uông Bình yên lặng buông miếng gà trong tay mình xuống, nếu như đúng như những gì bọn họ nói thì Quý Tẩu... đúng là có chút không dễ chọc.
"Nói chung là rất đáng sợ." Bách Dịch An cuối cùng nói một câu dứt khoát, "Cậu cẩn thận một chút, dù sao cũng chớ để cậu ta khi dễ mình, nếu như cậu ta khi dễ cậu, cậu có thể khóc với bọn tôi, bọn tôi che chở cho cậu."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ai khi dễ ai? Kỷ Trạch Dương nghe xong câu này cảm thấy nhảm nhí vô cùng. Đám người trước mặt anh cộng thêm Nghiêm Tứ nữa, toàn bộ tài sản địa vị của gia đình bọn họ, đừng nói giới giải trí, nếu như mà làm thật thì nguyên cái giới doanh nghiệp còn rung luôn ấy chứ đừng nói là sợ một người Quý Tẩu.
Có điều Uông Bình thế mà lại sợ thật.
Dù gì thì Turn On đã sắp miêu tả Quý Tẩu như một vị thần Tu La rồi, là người thì ai mà không sợ chứ?
Uông Bình sợ tới mức ngủ cũng không yên, cả đêm ngồi kiếm một chút quà rồi nhét vào trong túi, chuẩn bị đến lúc đó nắm chắc thời gian mà làm quen với Quý Tẩu. Nhưng mà nếu như Quý Tẩu là kiểu người cái gì cũng không quan tâm thì Uông Bình cũng bó tay rồi.
Uông Bình lo lắng hết hai ngày, lúc ngồi máy bay đi Đông Bắc, dưới mắt còn có chút thâm.
Kỷ Trạch Dương thật sự cạn lời với cậu, anh rất muốn khuyên vài câu, nhưng mà còn chưa khuyên gì thì Uông Bình đã ngủ rồi, cũng không ăn cơm, ngủ một mạch đến Đông Bắc.
Sau khi máy bay hạ cánh, trợ lý đi lấy hành lý, còn Kỷ Trạch Dương và Uông Bình thì đi ra ngoài bằng lối VIP.
Uông Bình còn đang cảm khái Đông Bắc lạnh quá đồng thời run bần bật thì bỗng nhiên Kỷ Trạch Dương đứng lại.
"Anh Trạch Dương... sao thế?"
Kỷ Trạch Dương không trả lời, Uông Bình cũng biết có chuyện gì. Trước mặt bọn họ là một người mặc áo gió màu đen, bên trong là một bộ tây trang, gương mặt lạnh lùng đứng ở trước lối đi VIP.
Người này có một gương mặt vô cùng đẹp, nhưng cũng giống như mấy người Turn On đã từng miêu tả vậy, lạnh y chang tuyết đọng quanh năm không tan trên núi Đại Hưng An, toàn thân lạnh lẽo đứng ở đó.
"Xuất... Xuất hiện rồi." Uông Bình thì thầm bên tai Kỷ Trạch Dương.
Kỷ Trạch Dương rất muốn đánh cậu, nhưng mà cũng nghe ra là Uông Bình đang căng thẳng. Quả thật, cho dù là người từng trải và có kinh nghiệm dày dặn như Kỷ Trạch Dương cũng cảm thấy có chút căng thẳng khi đứng trước gương mặt lạnh lùng của Quý Tẩu.
Uông Bình sợ tới nỗi tay chân run lẩy bẩy.
"Anh, sao cậu ta lại tới đây?" Uông Bình hỏi, "Mấy công việc đưa đón này không phải là nhiệm vụ của... trợ lý hay gì gì đó sao?"
"Anh cũng không biết." Kỷ Trạch Dương cũng cảm thấy kỳ lại, kéo Uông Bình đi tiếp, "Đi thôi, đứng mãi ở đây cũng không tốt."
Quý Tẩu đứng ngay tại lối ra vào duy nhất, cho dù hai người có căng thẳng tới cỡ nào thì cũng phải đi qua đó.
Lối đi VIP và nơi đón khách chỉ cách một tấm kính, Uông Bình cầm lấy tay nắm cửa đẩy cửa ra, cửa vừa mới mở thì cơn gió Đông Bắc lạnh thấu xương đã ập vào mặt cậu rồi.
Quý Tẩu cứ như thế mà đứng giữa trời gió rét.
Uông Bình ngơ ngác nhìn Quý Tẩu, cảm thấy anh mới là "đầu sỏ" đã tạo nên cơn gió lạnh này.
Lúc này, tên "đầu sỏ" ấy đang từ từ ngước mắt lên nhìn Uông Bình.
Tác giả có lời muốn nói:
Một thời gian dài sau.
Uông Bình: Ha. Cậu không biết đâu, ban đầu tôi thật sự cho rằng cậu rất dữ, sợ tới mức ngủ không yên mấy ngày liền luôn đấy.
Quý Tẩu (cố nén không hắc hóa): Ai ở trước mặt vợ ông nói ông như thế vậy hả!!?
Với lại. Những bạn không thích có CP phụ yên tâm. Nghiêm Tứ và lớp trưởng của cậu ta không phải CP phụ, bọn họ là nhân vật chính trong bộ truyện khác của mình ().