Chương 16

Edit: Bánh

Beta: Cục

Ngồi dậy chuẩn bị?!

Quý Tẩu nằm trên chiếc trên giường chật hẹp, cái chăn dày cộm đang che lại chỗ nào đó đang từ từ ngóc đầu dậy, xấu hổ muốn xỉu!

Còn bảo anh ngồi dậy chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?! Chuẩn bị kiểu gì?!

"Học đệ?" Uông Bình nhanh nhẹn bò dậy, quay đầu lại nhìn Quý Tẩu, có chút lo lắng, "Làm sao vậy? Nằm tê chân rồi sao?"

"...Không phải." Quý Tẩu hít sâu một cái, cười nhìn Ngô Quang Tễ, "Đạo diễn, hay là cứ để cháu nằm đi, dù sao cháu cũng chỉ diễn cảnh ngủ, ngồi dậy cũng không có ý nghĩa gì."

Ngô Quang Tễ nhìn giường đệm, cảm thấy cho Quý Tẩu nằm cũng không sao bèn phất tay tùy anh.

Uông Bình đi trang điểm lại, người phụ trách đạo cụ sửa sang một nửa bên giường một lần nữa, hơn mười phút sau Uông Bình ngậm một cục đá, lại nằm bên cạnh Quý Tẩu.

Chỉ cần diễn như lúc nãy là được, bởi vì quay chính thức nên Uông Bình trở nên nghiêm túc hơn, cũng bởi vì mới ngậm đá nên hơi thở có chút lãnh lẽo, ngược lại càng... càng kí©h thí©ɧ.

Quý Tẩu gần như đã sử dụng hết mức độ chịu đựng mới thật vất vả không diễn Tiêu Tồn Đăng đang ngủ say thành Tiêu Tồn Đăng cầm thú.

Lúc đạo diễn kêu CUT, cánh mũi Quý Tẩu khẽ nhúc nhích, âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng xong rồi.

"Tốt." Tiếng loa mang theo tạp âm rè rè vang lên ngay lúc Quý Tẩu thả lỏng, "Hai diễn viên có thể giữ nguyên hiện trạng này diễn thêm một lần nữa không?"

Quý Tẩu: "..."

"Chúng ta quay một cảnh đặc tả!"

Lý do này hay ho thật.

Uông Bình vươn cánh tay cho Ngô Quang Tễ một cái OK, Quý Tẩu nhìn tay cậu, mặc cho số phận mà nhắm mắt lại.

Diễn cảnh này dài ngoài sức tưởng tượng, dù sao hai người chỉ nằm trên giường thôi nên không có gì khó khăn cả, đạo diễn lại không muốn uổng cơ hội này, hôm nay cũng không có nhiệm vụ gì khác, diễn đoạn này năm sáu lần, Ngô Quang Tễ rốt cuộc quay đầy đủ tư liệu, giơ loa lên nói: "Mọi người vất vả rồi, hôm nay đến đây thôi."

"Đạo diễn vất vả rồi!" Uông Bình lập tức nhảy dựng lên, sức sống mười phần mà quơ tay với đạo diễn, lại quay đầu, chìa tay ra cho Quý Tẩu.

"Học đệ, nào." Uông Bình thể hiện biểu cảm rất là đồng tình, "Cậu nằm yên lâu như vậy chắc chắn đã tê chân luôn rồi, để tôi đỡ cậu dậy."

Nếu ngày thường Uông Bình nói như vậy, Quý Tẩu khẳng định sẽ nhanh chóng giữ chặt tay cậu, bắt đầu một trận "tiếp xúc thân mật" mới.

Nhưng mà hôm nay...

Chưa tiếp xúc cũng đã sắp nổ tới nơi, nếu mà đυ.ng vào dù chỉ một chút... Đây chính là phim trường đầy người đến người đi đấy.

"Không cần đâu." Quý Tẩu cự tuyệt, "Anh có thể qua kia lấy dùm em ly Americano đá được không?"

"Cái gì..." Uông Bình không chịu nghe, "Trời lạnh đến như vậy còn muốn uống Americano đá, coi chừng bị đau bụng đó."

"Không đâu." Quý Tẩu có chút thận trọng mà nhìn Uông Bình, ánh mắt chờ đợi, "Lấy dùm em nha, anh Uông Bình."

Uông Bình: "..."

Uông Bình vốn dĩ chính là một vị đàn anh không có nguyên tắc gì cả, đàn em đã nhờ vả đến như vậy... Ai cũng là đàn ông, trời lạnh uống nước lạnh cũng sẽ không có vấn đề gì, quan trọng nhất là học đệ đã nhờ đến như vậy rồi.

Uông Bình gật đầu, đi tìm Đường Giai Lâm.

Quý Tẩu nhìn cậu đi xa rồi mới cẩn thận vén chăn lên, mặt mũi bình tĩnh mà nhìn dưới thân... Thật ra vẫn còn có thể chấp nhận được, trang phục cổ trang tầng tầng lớp lớp, nhìn không ra gì cả.

Quý Tẩu bước xuống, mới vừa mang giày xong, Uông Bình đã cầm theo ly Americano đá quay trở lại.

"Uống chút đi." Uông Bình tùy tay đưa cho Quý Tẩu.

Khoảnh khắc hai người cầm lấy ly nước, đầu ngón tay hơi chạm vào nhau một chút, cảm giác như hồi nãy Uông Bình ngậm đá nói bên tai Quý Tẩu vậy, có chút nóng cũng có chút lạnh, vô cùng kí©h thí©ɧ.

Quý Tẩu mở nắp ly ra, trực tiếp đưa miệng lên uống.

Nhưng mà, ly nước lạnh này không những không giúp anh tốt hơn mà còn... mà còn càng ngày càng nghiêm trọng.

Quý Tẩu ném ly nước chỉ còn vài giọt cho Đường Giai Lâm.

"Anh Uông Bình này." Quý Tẩu nói, "Em đi WC một chút đây, anh đi tẩy trang trước đi."

Quý Tẩu nói xong câu đó liền nhấc chân lên, vội vã đi vào nhà vệ sinh.

Uông Bình nhìn ly Americano đá, rồi nhìn sang bóng dáng Quý Tẩu, nhún vai một cái nói với Kỷ Trạch Dương: "Anh xem đó, em đã dặn trời lạnh thì đừng uống nước lạnh, chắc chắn cậu ấy bị đau bụng rồi."

Kỷ Trạch Dương cười cười, nhìn theo bóng của Quý Tẩu, tức giận xoa đầu chó của Uông Bình: "Em thật thông minh."

Bốn mươi phút sau Quý Tẩu mới quay trở lại, vừa trở về liền nhận được một ly nước ấm từ tay Uông Bình, còn có thuốc trị đau bụng.

Uông Bình vỗ bả vai Quý Tẩu, ôn hòa nói: "Tiêu chảy thì uống cái này vào, tin tôi đi, vô cùng hiệu nghiệm đó."

Quý Tẩu cầm vỉ thuốc, thật sự không biết nên khóc hay nên cười, sau đó thể hiện mình vô cùng cảm động, lấy ra một viên, làm bộ nuốt xuống.

Uông Bình thấy anh uống thuốc xong mới yên tâm mà đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục đọc kịch bản.

Thật ra Uông Bình đã tẩy trang xong từ lâu rồi, bây giờ không đi chỉ là vì đang đợi Quý Tẩu chút nữa cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm mà thôi.

Tuy rằng hai người chỉ ở chung ba ngày, nhưng Uông Bình đã có thói quen đi chung với Quý Tẩu.

Trang điểm phải cùng nhau, tẩy trang phải cùng nhau, ăn cơm đương nhiên cũng phải cùng nhau, sao lại có thể đi trước được? Nếu không thì ai ăn chung với cậu đây?

Quý Tẩu nhìn trong gương, thấy Uông Bình lúc thì nhíu mày, lúc thì lẩm bẩm, bỗng liên tưởng tới mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Chỉ có mấy bạn nhỏ ấy mới có thể giống anh Uông Bình như vậy, một ngày là có thể làm quen, ba ngày liền phải cùng nhau chơi.

"Nghiêng mặt sang một chút."

Thấy Quý Tẩu đang đắm chìm trong suy nghĩ, chuyên viên trang điểm liền nói khẽ với anh.

Quý Tẩu nghiêng đầu sang một bên, sau đó anh bỗng phát hiện, từ góc độ này của anh nhìn vào trong gương, sau khi nghiêng đầu, môi của anh vừa vặn chạm vào tóc của Uông Bình.

Quý Tẩu cong khóe mắt, môi nhẹ nhàng chuyển động, đυ.ng vào tóc Uông Bình.

Khoảng cách giữa hai người hiện tại là bằng không, nhưng mà đấy là khi nhìn qua gương.

Đây là một nụ hôn mà anh không muốn ai biết.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tháo trang sức cổ trang tốn rất nhiều thời gian, chủ yếu lâu ở phân đoạn tháo tóc giả, Uông Bình lật kịch bản đọc mấy lần mới xong.

Hai người đi ra khỏi phòng trang điểm, ngồi vào xe bảo mẫu, chuẩn bị về nhà nghỉ gội đầu trước, sau đó mới suy xét vấn đề ăn cơm.

Uông Bình ngồi trên xe viết báo cáo phân tích 10.0 về nhân vật Diệp Minh Hoài, đắm chìm trong công việc nên không quan tâm đến Quý Tẩu, xuống xe mới phát hiện nãy giờ mình phớt lờ đàn em nãy giờ nên vội vàng lấy lòng.

"Học đệ à, tối nay cậu muốn ăn cái gì?" Uông Bình cười hì hì với Quý Tẩu, nói: "Cậu cứ chọn đi, hôm nay học trưởng mời, không cần tiết kiệm dùm anh... Í."

Uông Bình đang nói dở, bỗng nhiên cả tiếng nói và bước chân cùng dừng lại.

Uông Bình dừng ở ngoài cổng nhà nghỉ, nhìn Hạng Kiệt đứng trên tuyết, bên chân có vài rương hành lý, mặc áo bông lớn màu xám, sắc mặt không tốt.

"Hạng Kiệt?" Uông Bình nhìn rương hành lý, sau đó nhìn Hạng Kiệt, hỏi, "Cậu làm sao thế...?"

"Giờ này mà anh còn giả ngu sao?" Hạng Kiệt liếc Uông Bình một cái, âm thanh lạnh như băng, "Uông Bình, lần này là tôi thua, tôi nhận."

"...Hả?"

Có thể nói tiếng người không?

"Ha. Đúng rồi, đồng nghiệp đang ở kế bên, đương nhiên anh phải giả bộ hiền lành và vô hại chứ." Hạng Kiệt nhìn thoáng qua Quý Tẩu, cười lạnh.

Uông Bình đương nhiên sẽ không nói trước mặt Quý Tẩu rằng mình đã đường cong cứu quốc* như thế nào.

*Ý chỉ giải quyết vấn đề bằng con đường gián tiếp, hay đạt được mục đích bằng cách đi đường vòng (ở đây có thể hiểu theo kiểu lươn lẹo ấy).

Thủ đoạn của Uông đại lưu lượng vô cùng cao cường!

Đầu tiên lôi chuyện mình mua account marketing bôi đen anh ta ra, sau đó lại để cho chuyện này đến tai đạo diễn.

Ngô Quang Tễ làm sao mà chịu được loại chuyện này, đêm đó liền lập tức tới đây giải trừ hợp đồng, không chừa đường nào để thương lượng cả, đuổi Hạng Kiệt ra khỏi nhà.

Mà Hạng Kiệt đã sớm đăng thông báo nói mình được đóng phim của Ngô Quang Tễ, chuyện này sao mà giải thích với bên ngoài?!

Nhưng mà cậu ta cũng không cần giải thích, bởi vì một tiếng hồ sau, dường như mọi account marketing không có quan hệ hợp tác với Hạng Kiệt đồng thời đưa tin nóng cậu ta đã từng có một kim chủ.

Tất cả đều có ảnh chụp, lại còn full HD nữa chứ!

Vị kim chủ đó với cậu ta đã tách ra từ lâu vì chuyện nào đó nên đường ai nấy đi, Hạng Kiệt vốn dĩ cho rằng trên thế giới này sẽ không có người biết, ai ngờ Uông Bình lại biết chuyện này!

[Hạng Kiệt không phải thẳng sao??]

[Hạng Kiệt không phải có bạn gái sao???]

Mạng xã hội bùng nổ trong nháy mắt, một tiếng sau, bạn gái của Hạng Kiệt, tiểu thư một xí nghiệp lớn, gửi WeChat cho cậu ta, chia tay một cách gọn gàng dứt khoát.

Nếu không phải Quý Tẩu đăng ảnh chụp của Uông Bình, khiến CP của bọn họ được đẩy lên hot search, vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ là ngôi sao sáng nhất hôm nay!

Mặc dù Hạng Kiệt không nổi lắm nhưng cậu ta cũng đã thân bại danh liệt.

Từ tối hôm qua đến giờ đã bị hủy hết mấy cái hợp đồng rồi, cậu ta còn phải đối mặt với số tiền vi phạm hợp đồng vô cùng lớn, càng đáng sợ hơn nữa là tương lai cũng sẽ không có nhãn hiệu hoặc là đạo diễn nào dám mời cậu ta nữa.

"Thật là đáng tiếc quá nha, có thủ đoạn xuất sắc như vậy nhưng anh lại không thể khoe ra trước mặt tôi..." Hạng Kiệt cắn răng trừng mắt nhìn Uông Bình.

"Anh Uông Bình." Bàn tay của Quý Tẩu đưa ra, ấn ấn lên bụng, có chút thống khổ mà khom người, "Bụng em đau...."

"Đệt!" Lực chú ý của Uông Bình nháy mắt chuyển dời đến Quý Tẩu, vội vã bóp chặt cánh tay anh, "Tôi đã nói đừng uống Americano đá rồi mà, bây giờ phải làm sao đây, tôi đỡ cậu lên phòng nhé?"

"Anh đi lấy dùm em ly nước ấm được không?" Quý Tẩu khổ sở nói, giống như vô cùng đau, ngón tay vịn lấy Uông Bình cũng bắt đầu run nhè nhẹ, "Uống chút cho đỡ đau."

Người bình thường nghe như vậy đều sẽ cự tuyệt, có ai lại đứng trong trời tuyết chờ nước ấm không?

Nhưng Uông Bình từ nhỏ đến lớn đều như học sinh lớp bốn vậy.

À không phải, phải nói là, vốn dĩ cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người khác gì hết.

Uông Bình nghe Quý Tẩu nói như vậy, nháy mắt liền đồng ý, cũng không thèm quan tâm Hạng Kiệt đang nói cái khỉ gì, nhanh chóng bước vào vào khách sạn.

Uông Bình vừa đi, một bụng lời nói của Hạng Kiệt đều nghẹn hết về.

Cậu ta không có chuyện gì muốn nói với Quý Tẩu cả, liền cùng Quý Tẩu đang khom lưng ôm bụng đứng trên tuyết, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Cậu không bị gì chứ..." Hạng Kiệt cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng tương lai của cậu ta trong giới giải trí cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cậu ta vẫn nên giả mù sa mưa mà quan tâm thân thể ảnh đế một chút vậy.

"Anh muốn đi thì đi lẹ đi." Tay Quý Tẩu có chút lạnh, cất tay vào trong túi, chậm rãi ngồi dậy.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo, làm gì có giống người bị đau bụng.

Vẻ mặt Hạng Kiệt khó có thể tin mà nhìn về phía Quý Tẩu, nếu như cậu ta nhớ không lầm thì cậu ta không thù không oán gì với Quý Tẩu mà?!

Quý Tẩu căn bản không để cậu ta vào mắt, hờ hững nói: "Không cần lượn tới lượn lui ở chỗ này, bẩn mắt tôi."

"Cậu có bệnh à?" Hạng Kiệt không nhịn lại được, mắng một câu.

"Account marketing là tôi mua." Quý Tẩu nhàn nhạt nói.

Hạng Kiệt nhăn mày, mới đầu còn chưa phản ứng lại, mười mấy giây sau, không thể tin được mà nhìn về phía Quý Tẩu. Quý Tẩu vẫn nhìn về hướng khác, dùng âm thanh lạnh nhạt giống như đang nói "hôm nay tôi đi chợ mua cải trắng" nói với Hạng Kiệt:

"Account marketing là tôi mua, phương án làm anh thân bại danh liệt cũng chính là do đoàn đội của anh làm, không thể không nói, hiệu quả cũng khá tốt, anh nên tặng cho đoàn đội của anh bao lì xì lớn."

Giọng Quý Tẩu không lớn, nhưng mà câu này nện bên tai Hạng Kiệt giống như sấm đánh ngang tai vậy, cậu ta từ mờ mịt đến tức giận tới mức dậm chân, nhưng mà sau một lúc lâu, lại chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Liên quan gì đến cậu?!"

Hạng Kiệt dù có đê tiện hay đi bôi đen người khác, cũng không đυ.ng chạm gì đến Quý Tẩu cả, cậu ta dựa vào cái gì mà nhúng tay vào, có lý do gì mà nhúng tay?!

"Có lẽ anh không biết." Quý Tẩu liếc Hạng Kiệt, "Bất kể chuyện gì của anh Uông Bình đều có liên quan đến tôi."

"Cho nên." Quý Tẩu nói, híp đôi mắt lại, tựa hồ là thấy cái gì, chậm rãi cúi người xuống, "Mai mốt mà thấy tôi, tốt nhất anh nên tránh đi."

"Nói trước." Quý Tẩu nói, "Tôi thù rất dai đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Về chuyện này, Quý Tẩu châm một mồi lửa, Kỷ Trạch Dương nghĩ thầm mình cũng không nên ăn không ngồi rồi như thế, phải rót thêm chút dầu mới được.

Hì hì. Ai biểu nhóc khi dễ nhóc Bình của tui. Tui cũng thù rất dai nha.