Edit: Hạ Du
Beta: Yuri
Tựa như một giây tiếp theo là có thể hôn lên, nhưng ngay lúc Uông Bình cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, chuẩn bị chạy mất dạng thì đầu ngón tay bỗng truyền đến cảm giác ấm áp.
Uông Bình cúi đầu, nhìn thấy một túi nước nóng không biết xuất hiện từ khi nào để ở đầu ngón tay mình.
"Túi nước nóng." Quý Tẩu nhẹ giọng nhắc nhở, "Đừng để bị cảm."
"Ồ." Uông Bình nhanh chóng nhận lấy túi nước nóng, cầm trong lòng bàn tay, "Cảm ơn."
Quý Tẩu đưa túi nước nóng xong, buông hai tay đang ôm Uông Bình, khẽ bước sang một bên, giống như vừa nãy không hề xảy ra chuyện gì.
Xem ra đây là một đàn em hiền lành nha.
Uông Bình cầm túi nước nóng, trực tiếp quên đi cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Uông Bình ôm túi nước ấm áp Quý Tẩu đưa, mặc áo lông của Quý Tẩu, đi trên đường mòn bên ngoài phòng chụp hình số 12, không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh.
Rốt cuộc là thằng nào nói Quý Tẩu là người lạnh lùng ngạo mạn khó sống chung?
Không cần làm thủ tục, trực tiếp lôi ra đánh một trận, có gì Uông Bình cậu chịu.
Không dễ sống chung? Không dễ sống chung của mi là như vậy hả?
Kỳ thị, đây là kỳ thị lớn nhất đối với Quý Tẩu!
Haiz, ảnh đế cũng thật không dễ dàng, cả ngày lẫn đêm đều bị người khác nói xấu.
Lần sau có phỏng vấn, cậu nhất định sẽ làm sáng tỏ cho Quý Tẩu.
Uông Bình vừa đi vừa mơ màng.
Mặc dù suy nghĩ linh tinh nhưng dọc đường đi cũng không gặp phải chướng ngại nào. Quý Tẩu vô cùng cẩn thận dẫn Uông Bình đi đường an toàn.
Lúc vào cửa cũng giúp cậu vén màn cửa mềm mại lên thật cao, chỉ sợ Uông Bình đυ.ng phải cái gì.
Lúc Uông Bình bước vào lều thì vẫn đang trong cõi thần tiên.
Cho đến khi một trận gió ấm áp thổi đến, Uông Bình mới biết mình đã đến nơi, theo bản năng mà bước lên nhìn một vòng cảnh trí bên trong phòng.
Đây là một lều bạt màu xanh.
Trong lều tổng cộng có hai cảnh.
Một là rừng trúc có dòng suối nhỏ chảy qua, một là một gác đình nhỏ trên núi, bên ngoài đình có trúc xanh rào rạt mỗi khi gió thổi.
Hai cảnh đều rất đẹp, tương ứng trong kịch bản là hai cảnh thử kiếm trong rừng trúc và cầu nguyện sinh nhật trong đình, xem ra hôm nay quay một trong hai cảnh này.
Uông Bình đang nhìn cảnh, ánh mắt Quý Tẩu lại dừng ở bóng lưng một người bên kia đang nói chuyện với Ngô Quang Tế.
Bóng lưng kia là Hạng Kiệt, tóc thắt đuôi ngựa và trang sức trên đầu giống như đúc của Uông Bình.
Đây là trùng hợp, hay là...?
Quý Tẩu cau mày suy nghĩ, lại nhìn thấy Ngô Quang Tế và Hạng Kiệt cùng xoay người,vẫy tay cười với bọn họ ra hiệu qua đó.
Uông Bình kéo Qúy Tẩu nhanh chóng bước tới.
Quý Tẩu đi theo cậu, càng lại gần, lông mày anh càng nhíu chặt. Không chỉ đuôi ngựa của Hạng Kiệt giống Uông Bình như đúc, ngay cả quần áo cũng không khác nhau chút nào.
Thật là kỳ quái.
Mặc dù anh và Uông Bình diễn huynh đệ đồng môn, nhưng dựa vào cá tính nhân vật khác nhau, quần áo trên người cũng có sự khác biệt nhỏ.
Chẳng hạn như trên đai lưng anh có đeo ngọc châu, lúc đi có tiếng leng keng, của Uông Bình chỉ là vải vóc đơn giản, treo một túi tiền.
Đây rốt cuộc là chuyện gì...?
Quý Tẩu nhìn về phía Ngô Quang Tế, Ngô Quang Tễ lại nhìn Uông Bình, cười vô cùng ôn hòa, nói: "Lại đây, tiểu Uông, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hôm nay khai máy, tâm trạng Uông Bình khá tốt, thấy đạo diện cười cậu cũng ngốc ngốc cười theo, vừa cười vừa hỏi: "Đạo diễn, có chuyện gì ạ?"
"Cũng không phải việc lớn gì." Vẻ mặt Ngô Quang Tễ ôn hòa: "Chỉ là báo với cậu một chút, nam chính thứ hai vẫn chưa xác định, cậu và Hạng Kiệt ai sẽ diễn sư huynh của Quý Tẩu còn phải dựa vào kết quả quay chụp chính thức hôm nay."
"Nói cách khác, hôm nay tôi với cậu sẽ quay với Quý Tẩu một lần, hiệu quả của ai tốt sẽ được diễn nam chính thứ hai." Hạng Kiệt nói bổ sung.
Uông Bình mỉm cười gật đầu, trả lời: "Ồ, thì ra là vậy."
Ánh mắt Quý Tẩu lập tức lạnh xuống, anh nhìn Hạng Kiệt một cái, sau đó lại nhìn Ngô Quang Tễ, giọng không hề ôn hòa: "Đạo diễn, ngài..."
"Được rồi." Ngô Quang Tế không muốn tranh chấp với Quý Tẩu, quay đầu nói với hai người: "Đi chuẩn bị đi. Trước tiên chuẩn bị rút thăm, để xem ai quay trước."
"Tôi đi chuẩn bị hộp rút thăm." Hạng Kiệt lập tức nói.
Quý Tẩu đứng tại chỗ, sánh vai với Uông Bình, nhìn Hạng Kiệt giống như một con bọ xít di động đằng sau Ngô Quang Tễ, sắc mặt trầm như nước.
"Haizz." Uông Bình chắp tay lên đầu, bộ dáng ung dung, chỉ là thử vai một lần nữa mà làm như ra đánh trận vậy, còn tưởng là chuyện gì.
Một chữ không có ý nghĩa của Uông BÌnh làm Quý Tẩu tỉnh táo lại.
Quý Tẩu có chút bối rối nhìn về phía Uông Bình, vội vàng nói: "Anh Uông Bình, anh đừng lo lắng, em sẽ xử lý..."
Uông Bình hơi kinh ngạc, tình huống gì vậy, người này làm sao thế?
Quý Tẩu nói được một nửa, dừng lại không nói nữa.
Quý Tẩu nhìn ánh mắt Uông Bình, sắc thái trong mắt Uông Bình anh nhìn không hiểu, mà chuyện này cũng không có cách giải quyết.
Không có biện pháp nào, Uông Bình chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quý Tẩu tàn nhẫn cắn thịt trong miệng mình, cảm giác đau khó có thể nhịn được. Thì ra nhiều năm như vậy, anh vẫn là một thằng nhóc con vô năng không bảo vệ được đàn anh.
"Em..."
"Học đệ, cậu lo lắng cho tôi hả?"
Uông BÌnh giống như phát hiện ra vùng đất mới, mở to hai mắt nghiêng đầu xuống dưới mặt Quý Tẩu đang cúi.
Uông Bình không tim không phổi nhìn lên Quý Tẩu, quan sát cẩn thận.
Há! Đến tổ kịch một chuyến đúng là đáng giá mà.
Không chỉ có đạo diễn lớn, sản xuất lớn! Còn thu được một đàn em vừa mềm vừa dễ thương.
Mình còn chưa có chuyện gì mà người đã lo vắng vây quanh. Cái này liệu có phải là cái loại vui vẻ mà mùa hè ở trường đàn anh chơi bóng rổ, có em gái nhỏ đến đưa nước. Đúng là sướиɠ vl mà!
Quý Tẩu cắn răng không lên tiếng, Uông Bình nhìn chăm chú Quý Tẩu, nhìn ánh mắt đàn em nhỏ nhà mình sắp tủi thân mà đỏ lên, vội vàng vuốt lông.
"Cậu đừng lo lắng, đây chỉ đơn giản là một lần thử vai khác thôi. Tôi cũng đã thử hai lần rồi, rất quen thuộc việc này, chắc chắn sẽ không thua đâu." Uông Bình cười nói: "Lần trước không phải cậu cũng rất tin tưởng tôi sao?"
"...Lần trước?"
"Là lần người đại diện của tôi gọi điện cho cậu đó." Uông Bình nói, "Anh Trạch Dương đã nói với tôi, cho nên cậu yên tâm."
Uông Bình vừa nói vừa quan sát Quý Tẩu,
Đàn em ngược lại rất ngọt, nhưng lại quá cao. Người khác đều là vặn mở nắp chai xong một tay cầm chai thuận tiện xoa xoa đầu em gái, chẳng lẽ cậu phải nhón chân lên để xoa đầu đàn em?
Cái này và hình ảnh mà Uông Bình tưởng tượng vô cùng không ăn khớp, cậu tuyệt đối không đồng ý.
"Học đệ, cúi đầu xuống một chút." Uông Bình nói.
Quý Tẩu không biết Uông Bình muốn làm gì, ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Vừa mới cúi đầu, cảm giác có một bàn tay dịu dàng đè trên tóc giả, thuận lông vuốt một cái.
Uông Bình được voi đòi tiên: "Tiếp theo... gọi học trưởng xem?"
Quý Tẩu nhắm mắt, mím môi, thấp giọng gọi: "Học trưởng..."
"Ừ, đúng rồi." Tâm tình Uông Bình rất tốt, vỗ đỉnh đầu Quý Tẩu một cái, "Yên tâm, học trưởng cậu cũng đã gọi, tôi sẽ không để người khác diễn sư huynh của cậu đâu."
Quý Tẩu có cảm giác có giọt nước bỗng nhiên nhỏ xuống đầu quả tim, chạm đúng chỗ đang ngứa ngáy.
Anh ngước mắt lên, thu vào mắt là lúc Quý Bình ngẩng đầu nhìn phương xa, biểu tình không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Một giây tiếp theo, Uông Bình thu bàn tay đã sờ đủ lại, cất bước đi khỏi, chỉ để lại một câu nhẹ bay ở bên bên tai Quý Tẩu:
"Rút thăm đi, thuận tiện đi thăm phim trường, lát nữa chúng ta cùng đối diễn."
Quý Tẩu thẳng người, nhìn bóng lưng Uông Bình, bóng lưng này và bóng lưng nhiều năm trước chồng lên nhau cũng làm Quý Tẩu nhớ ra.
Anh Uông Bình cho đến giờ đều không cần người khác bảo vệ.
Anh ấy từ trước đến nay, đều là ánh sáng của người khác.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Theo kết quả rút thăm, Hạng Kiệt diễn trước, sau đó đến Uông Bình.
Hạng Kiệt rút thăm được diễn trước cảm thấy mừng như điên. Diễn xuất chính là tái nhi suy tam nhi kiệt*. Ở phim trường càng lâu, trạng thái sẽ càng kém, cứ tiếp tục như vậy, người diễn sau sẽ mất cơ hội.
*Chiến đấu dựa trên lòng dũng cảm. Tiếng trống đầu tiên củng cố lại lòng dũng cảm, tiếng trống thứ hai thì lòng dũng cảm thấp đi, và tiếng trống thứ ba thì lòng dũng cảm cạn kiệt
Uông Bình lại không cảm thấy có gì cả, cầm thanh kiếm tìm một góc chơi.
Quý Tẩu và Hạng Kiệt chuẩn bị mở máy, trước khi mở máy, thợ trang điểm trang điểm lại cho Hạng Kiệt lần cuối, Quý Tẩu đứng bên cạnh Ngô Quang Tễ, suy nghĩ một chút, giọng ôn hòa nói, "Đạo diễn."
"Hả?"
"Sao ngài phải làm như vậy?"
"Vì bộ phim, cũng vì tìm người hợp tác thích hợp nhất cho cậu." Ngô Quang Tế đang nhìn vào hình ảnh trong máy quay không ngẩng đầu lên, "Rất khó hiểu sao?"
Quý Tẩu nhìn chằm chằm mu bàn tay đạo diễn, ánh mắt lạnh xuống. Không khó hiểu, nhưng tại sao không làm việc này trước lễ khai máy? Lễ khai máy cũng đã tuyên truyền Uông Bình là nam chính thứ hai, sau đó...
Huyệt thái dương Quý Tẩu nhảy lên.
Anh nhớ ra rồi.
Cả trong lễ khai máy hay là trong buổi họp báo của đoàn phim đều thế, trừ khẳng định anh là nam chính với mọi người, đoàn phim không thông báo những diễn viên khác là ai.
Ngô Quang Tễ đã chuẩn bị xong từ lâu, thật sự chỉ vì lựa chọn người phù hợp nhất cho bộ phim, cho nên mới giữ lại chút thủ đoạn. Nếu rút lại thông báo sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đối với diễn viên, Ngô Quang Tễ cũng hiểu điều này.
Nhưng mà.
Ngô Quang Tễ không muốn ảnh hưởng đến diễn viên nhưng có nhiều người sẽ muốn làm.
Quý Tẩu nhìn Hạng Kiệt, lùi qua một bên, tìm Đường Giai Lâm lấy điện thoại gọi cho Đồng Nhạc.
"Tôi phải nói rõ ràng cho cậu biết." Đó là câu thứ nhất Đồng Nhạc nói sau khi nghe điện thoại, "Hot search của Weibo không mua được, bao nhiêu tiền cũng không mua được, you know?"
"Không phải việc này." Quý tẩu nói, "Đồng Nhạc, từ bây giờ, anh giúp em theo dõi dư luận, nếu có tin xấu gì về anh Uuông Bình thì cứ đè nó xuống."
"Hả...?" Đồng Nhạc nghi ngờ mình không nghe rõ yêu cầu.
"Bất kì tin xấu nào về anh Uông Bình đều đè hết xuống." Quý Tẩu nhắc lại một lần nữa.
"..." Đồng Nhạc nhìn điện thoại, cảm nhận một cách sâu sắc rằng ông chủ nhà mình là một tên thần kinh, sụp đổ nói "Ai sẽ bôi đen cậu ấy?? Hôm nay là ngày chè chén say sưa của CP mới các cậu đấy biết không hả??"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trong thời gian một cuộc điện thoại, Hạng Kiệt đã trang điểm lại xong, dáng vẻ cẩn thận khiêm tốn đi tới, đứng trước mặt Quý Tẩu và Ngô Quang Tễ.
Ngô Quang Tễ không nhìn cậu ta, cầm bộ đàm quơ quơ tay, nói "Chuẩn bị xong thì bắt đầu thôi."
Quý Tẩu cầm kiếm, mặt không biểu tình đi vào rừng trúc, đợi ghi hình.
Chờ đợi mấy giây, Quý Tẩu nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, phát hiện hôm nay có hai cảnh chụp vừa vặn là một văn một võ, khá đầy đủ để có thể tìm ra diễn viên thích hợp.
Đúng là cái gì cũng có thể nghĩ đến.
Ánh mắt Quý Tẩu lạnh lùng, nhìn về Hạng Kiệt trước mặt đang nóng lòng muốn thử, trong lòng tràn ngập lo lắng. Dù sao người trước mặt này cũng là người đạt giải người mới xuất sắc nhất, nền tảng ở đó, dù kém cũng không quá kém được.
Quý Tẩu liếc ánh mắt nhìn về một góc, Uông Bình đang nghịch kiếm không chút lo lắng, hoàn toàn không cảm nhận được dù là chút xíu sự lo lắng của Quý Tẩu.
Mong Hạng Kiệt không quá mạnh, mong anh Uông Bình có thể thành công...
"Cạch." Tiếng clapper board vang lên thông báo bắt đầu quay, vẻ mặt Quý Tẩu lập tức thay đổi. Vừa nãy vẫn là vẻ lạnh băng mang chút lo lắng, bây giờ biến thành sư đệ nho nhã lịch sự trong kịch bản.
Hạng Kiệt nâng kiếm chém về phía Quý Tẩu, Quý Tẩu cũng nhấc kiếm, chuẩn bị sẵn sàng.
Quay trong rừng trúc hầu hết đều là quay cảnh đánh nhau.
Chỉ đạo võ thuật đã thiết lập xong các chiêu thức, mọi người cũng đã luyện qua cho đạo diễn xem.
Hai người dựa vào thiết lập so chiêu, Trong lúc diễn, Quý Tẩu phân ra một chút tâm tư đứng ở chỗ cao nhìn kĩ xuống Hạng Kiệt, không thể không nói, diễn xuất của Hạng Kiệt cũng khá tốt.
Độ mạnh yếu vừa đủ, động tác dứt khoát, rõ ràng là bỏ ra không ít công sức.
Một chiêu cuối cùng, kiếm của Quý Tẩu đặt trên cổ Hạng Kiệt, chỉ cách cổ cậu ta một chút, Hạng Kiệt nhìn ánh sáng lạnh lẽo từ trường kiếm Quý Tẩu, cười vang.
"Cut." Ngô Quang Tễ cầm bộ đàm, đứng sau máy quay gật đầu một cái.
Trong lòng Quý Tẩu chìm xuống phân nửa. Lần quay này một lần đã qua, thực lực Hạng Kiệt quả thật rất mạnh. Cậu ta càng mạnh, áp lực của Uông Bình càng lớn.
Hạng Kiệt mỉm cười ôm quyền với Quý Tẩu, rồi đi qua hỏi đạo diễn mình diễn tốt hay không.
Quý Tẩu đi trang điểm lại, ánh mắt liếc qua Uông Bình bên kia.
Có lẽ Uông Bình cảm thấy kiếm chơi rất vui, thậm chí còn nhảy một đoạn Senorita, động tác lưu loát quyến rũ, nếu tham gia nhóm nhạc nữ chắc chắn có thể debut với vị trí Center.
Hoàng đế không vội mà thái giám đã lo muốn chết.
Quý Tẩu không đành lòng nhìn thẳng, nhắm mắt lại, mắt không thấy, tâm không phiền.
Nửa tiếng sau, ánh sáng và trang điểm đã chuẩn bị xong, Quý Tẩu và Hạng Kiệt rời khỏi rừng trúc, quay đoạn tiếp theo.
Kịch bản có nội dung là sư huynh mời sư đệ đến đình nhỏ uống rượu mừng sinh nhật, Quý Tẩu biết mình chơi xấu, sử dụng toàn lực để chèn ép Hạng Kiệt.
Nhưng mà đoạn kịch bản này không khó, dù Quý Tẩu dùng hết sức đè ép thế nào, hiệu quả cũng có hạn, Hạng Kiệt không bị chèn ép, một đối một đáp, hiệu quả không kém.
Lần này, cũng là một lần đã qua.
Quay xong đoạn này, đoàn phim dọn cơm nghỉ ngơi.
Qúy Tẩu nén lại sự lo lắng của mình, bảo Đường Giai Lâm mang bào ngư mình chuẩn bị cho Uông Bình tới, cùng ăn cơm với Uông Bình.
Trưa nay Uông Bình cũng không ăn nhiều, bào ngư chỉ ăn nửa con, nhưng cười nói cùng với Quý Tẩu, nhìn qua ngược lại cũng không cảm thấy lo lắng.
Ăn xong Đường Giai Lâm dọn dẹp hộp cơm, Uông Bình nhận một ly cà phê Espresso từ trợ lý, cùng Quý Tẩu đi trang điểm lại.
Một giờ rưỡi chiều, tổ hợp Quý Tẩu và Uông Bình, chính thức bắt đầu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vẫn là rừng trúc kia, rừng trúc mờ tối rải rác ánh trăng nhẹ nhàng, lúc Uông Bình và Quý Tẩu đối mặt, gió thổi lá trúc vang tiếng rào rạt.
Uông Bình nhả lá trúc đang ngậm trong miệng ra, ánh mắt lười biếng nhìn về thanh kiếm trong tay, nháy mắt trở nên sắc bén.
"Sư đệ, xem chiêu."
Uông Bình nói xong, cầm kiếm lao nhanh về phía Quý Tẩu.
Mũi kiếm vạch trên mặt đất một vệt trắng, đến trước mặt Quý Tẩu, Uông Bình gương kiếm hướng mặt Quý Tẩu chém tới, Quý Tẩu lập tức rút kiếm chém xuống, lưỡi kiếm hai người chạm vào nhau vang lên tiếng ma sát.
Một tiếng này vang lên đủ để thấy hai người này dùng lực lớn bao nhiêu.
Sắc mặt Quý Tẩu không thay đổi nhưng trong lòng thàm mắng một tiếng - Nguy to!
Một kiếm vừa rồi của Uông Bình chém tới làm anh quá mức nhập vai, hoàn toàn quên việc thu lại lực đạo.
Khí lực của Uông Bình không bằng Quý Tẩu, lúc kiếm của Quý Tẩu chém xuống, gan bàn tay cậu chấn động, suýt làm kiếm rơi khỏi tay.
Ngô Quang Tễ đặt bộ đàm bên miệng, bất kỳ lúc nào cũng có thể hô ngừng lại, nhưng vào lúc này, ông nhìn vào một máy quay đặc tả, Uông Bình nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười quả nhiên là vậy.
Trong ống kính toàn cảnh từ trên, Uông Bình dịch chân sang một bên, lưỡi kiếm bên dưới kiếm Quý Tẩu nhẹ nhàng rút lại.
Sau đó, Uông Bình vòng bước, giơ kiếm đâm thẳng vào eo Quý Tẩu đang không đề phòng.
Quý Tẩu nâng kiếm lên đỡ theo bản năng, thuận theo động tác cầm kiếm đẩy kiếm của Quý Tẩu ra.
Ngay lập tức, thừa dịp tay cầm kiếm của Uông Bình còn đang gương cao, Quý Tẩu nâng kiếm, đâm thẳng vào mi tâm Uông Bình.
Nhưng Uông Bình phản ứng nhanh hơn, giữ nguyên bước chân, trực tiếp hạ eo né tránh sang bên trái, tay áo màu xanh thẫm tung bay, khó khăn tránh khỏi lưỡi kiếm của Quý Tẩu.
Hạng Kiệt đứng bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt lập tức tối lại.
Chỉ đạo võ thuật liên tục gật đầu.
Người hài lòng nhất chính là Ngô Quang Tễ.
Lần đấu kiếm này vô cùng đẹp đẽ.
Không chỉ động tác lưu loát không chút giả bộ, còn dựa vào khả năng nhảy múa vững chắc của Uông Bình, một thanh kiếm, tay áσ ɭóŧ và chiêu thức kết hợp khéo léo, mang theo một chút nhịp điệu duyên dáng.
Những thứ này diễn ra vô cùng tự nhiên!
Trong máy quay màn so kiếm vẫn chưa kết thúc.
Uông Bình giữ động tác hạ eo, trực tiếp xoay người, nâng kiếm chém tới thắt lưng Quý Tẩu.
Quý Tẩu nhảy lên, mũi chân đạp mũi kiếm, sau khi hạ xuống không hề dừng lại, giơ kiếm đuổi theo Uông Bình vừa đứng lên.
Uông Bình không dây dưa với anh, quay người vòng đến sau lưng Quý Tẩu, dùng sự nhanh nhẹn tránh thoát.
Thật ra trong từng chiêu thức, cao thấp của hai người đã phân rõ ràng.
Mặc dù chiêu thức Uông BÌnh đẹp mắt, đơn giản là dùng sự nhanh nhẹn, dựa vào eo và hông mềm mại di chuyển, vừa đánh vừa núp, tranh thủ dùng chút chiêu trò.
Cuối cùng, Uông Bình cũng không nghiêm túc nữa, bộ dạng và động tác cũng dần trở nên lăng ba nhăng, chỉ là đùa giỡn với Quý Tẩu
Ban đầu là nghiêm túc, nghiêm túc nhưng mà bắt đầu trạng thái vui đùa, vô cùng phù hợp với nhân vật Diệp Minh Hoài Uông BÌnh đang đóng
Hạng Kiệt nắm chặt lòng bàn tay, tiếp tục nhìn máy quay. Thắng thua đã rõ ràng.
Chiêu thức của cậu ta so với Uông Bình, nhất định là vô cùng vụng về làm người ta tiếc nuối, chưa nói đến việc diễn cùng một cảnh với Uông Bình.
Quý Tẩu và Uông Bình đánh rất ăn ý, người đến ta đi hơn chục chiêu, Quý Tẩu một kiếm truy đuổi, trực tiếp đặt lên cổ Uông Bình. Đây cũng là động tác kết thúc vừa rồi.
Dựa theo bố trí của chỉ đạo võ thuật, Uông Bình phải dừng lại.
Nhưng Uông Bình hết lần này đến lần khác không ngừng, cậu giống như vừa rồi động tác linh hoạt chớp nhoáng, khéo léo tránh ra.
Một lần nữa bóng dáng màu xanh thoát khỏi lưỡi kiếm Quý Tẩu, bay lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Uông Bình tùy tiện ngồi xuống, một chân gập lên, thoát khỏi trận đánh làm trên đầu cậu có chút mồ hôi, sợi tóc cũng tán loạn, giờ khắc này tung bay trong gió, vô cùng buông thả phong lưu.
Ngô Quang Tễ cầm bộ đàm, ấn kênh: "Quay đặc tả, theo Uông Bình! Ánh sáng, tăng lên một chút."
Quý Tẩu đứng ở rừng trúc, cúi đầu nhìn Uông Bình đang ngồi thong thả dưới đất, Uông Bình buông kiếm, lấy tay vén tóc, cười nhìn Quý Tẩu: " Không đánh nữa, đánh không lại đệ."
Đúng lúc một tia sáng chiếu xuống, rơi vào giữa trán Uông Bình, chiếu sáng thiếu niên anh khí, tỏa ra hào quang bức người.
Trái tim Quý Tẩu đập loạn.
Người này trở thành ảnh đế từ khi còn trẻ nên cậy tài khinh người, lần đầu tiên thất thần mất tập trung trên phim trường, lần đầu tiên mất hồn từ khi đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy, lần đầu tiên cảm thấy...
Nhập vai.
"Ok! Cut!" Âm thanh của Ngô Quang Tế kích động từ loa truyền tới "Cảnh tiếp theo, chuẩn bị!"