Edit: Meimei
Máy bay Boeing 747, vị trí cánh còn in chữ Summer rõ ràng. Du Hạ bước vào máy bay, bị thiếu nữ Tư Dĩ Hàn làm cho kinh hãi. Thiệp mời là giấy màu hồng có in hình hoa hồng, ghế ngồi màu hồng, cabin tin toàn bông hồng màu hồng. Du Hạ như bước vào biển hoa hồng.
“Chào mừng lên máy bay.”
Dư Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn, sau đó nhìn máy quay, đưa tay lên che mặt cô: “Tư Dĩ Hàn.”
“Thích không?”
Cứu với! Ai đến cứu người đàn ông hồng khống này với!
*Hồng Khống: Khống nói dễ hiểu là bệnh trạng của người có niềm yêu thích say mê đặc biệt với một điều gì đó. Hồng khống có nghĩa là cực kỳ say mê màu hồng.
Du Hạ thích viên kim cương hồng, nhưng không có nghĩa là cô thích màu hồng đến mức này. Sau khi Du Hạ ngồi xuống, Tư Dĩ Hàn vậy mà thực sự phục vụ cho cô: “Uống gì?”
“Không cần, anh ngồi đi.”
Tư Dĩ Hàn lấy nước từ tiếp viên hàng không đưa tới trước mặt Du Hạ. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay thon dài mảnh khảnh đỡ lấy tay vịn, nghiêng đầu nhìn Du Hạ: “Em còn có thể tận hưởng thêm nhiều dịch vụ độc quyền nữa.”
“Có cái gì?”
Tư Dĩ Hàn đưa tấm thiệp hồng cho Du Hạ, lại đưa cho cô một cây bút màu hồng: “Em muốn làm gì, có thể viết lên đó.”
Du Hạ nhìn vào mắt Tư Dĩ Hàn, mỉm cười, viết lên đó: Tôi muốn bây giờ anh hãy đặt tất cả mọi thứ xuống, ngủ.
Tư Dĩ Hàn cầm lấy tấm thẻ, mở ra. Đôi mắt đen chứa đầy ý cười. Anh khẽ cười một tiếng rồi gấp tấm thẻ, bỏ vào túi áo: “Được.”
Du Hạ bị say máy bay nghiêm trọng, chỉ cần là đi máy bay là cô nhất định sẽ ngủ. Tư Dĩ Hàn liền ra hiệu cho tổ quay phim cái gì nên quay thì quay, không nên quay thì không được quay. Anh lấy chăn ra, dịu dàng đắp cho Du Hạ.
Ngồi ở bên cạnh nhìn Du Hạ. Ánh sáng từ trong khoang cabin chiếu vào trên mặt Du Hạ. Tư Dĩ Hàn nhẹ nhàng vén sợi tóc xõa trên làn da trắng như trăng của Du Hạ. Tay anh đặt lên mu bàn tay của cô, tiến vào giấc ngủ.
Tổ quay phim lại im lặng mở máy quay phim lên.
Tư Dĩ Hàn thực sự rất dịu dàng với Du Hạ. Sự dịu dàng đó không phải là diễn xuất đơn thuần. Anh chính là yêu thương cô gái này. Tất cả chi tiết trong chương trình này đều được Tư Dĩ Hàn và tổ tiết mục cân nhắc chọn ra. Nhưng việc đầu tiên chính là lo lắng cảm xúc của Du Hạ.
Sau ba giờ bay, hải đảo ở Thái Lan vẫn là mùa hè, Du Hạ cởϊ áσ khoác lông trên máy bay. Bên trong là cái T-shirt màu trắng đơn giản với quần jean, sắc trời đã tối, bọn họ hạ cánh xuống một sân bay nhỏ.
Bốn phía im lặng, Tư Dĩ Hàn cầm lấy áo khoác và ba lô cho Du Hạ. Hai người lần lượt lên xe.
Lưu Hân vội vàng đi tới đưa bình giữ nhiệt cho Tư Dĩ Hàn. Anh mở ra kiểm tra nhiệt độ rồi mới đưa cho Du Hạ: “Khó chịu sao?”
Mỗi lần Du Hạ đi máy bay, cô đều ủ rủ rất lâu. Cô không thoải mái liền làm nũng với Tư Dĩ Hàn theo thói quen. Gục đầu vào vai Tư Dĩ Hàn. Đi được nửa đường, cô mới hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy camera.
Tư Dĩ Hàn một tay che camera, một tay đè đầu Du Hạ dựa vào vai mình, nửa ôm cô. Làm trò hôn lêи đỉиɦ đầu Du Hạ trước mặt mọi người, thấp giọng nói: “Nằm xuống nghỉ một lát, anh ôm.”
Toàn bộ người trên xe đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì!
Du Hạ ở bên ngoài dù sao cũng là Du tổng, hoành hành ngang ngược. Nhưng ở trước mặt Tư Dĩ Hàn, cô là một đứa bé yếu ớt, nằm trong vòng tay anh làm nũng.
Ôm bình giữ nhiệt một lúc, Du Hạ mới kéo ra khoảng cách. Xe đã chạy ra ngoài.
Buổi tối quay chụp ở khách sạn, mỗi người đều ai về phòng nấy.
Chúc ngủ ngon.
Dựa theo lịch trình ngày mai, hai người sẽ cùng nhau ngắm mặt trời mọc. Du Hạ trở về phòng tắm rửa, mặc váy quây, vùi mình trên ghế sô pha mở Wechat.
Bên ngoài cửa sổ truyền đến nước chảy, Du Hạ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính cao từ sàn nhà đến trần, mái tóc dài như rong biển, cô kê cằm lên mu bàn tay.
Một bóng đen xẹt qua tấm kính. Hai mắt Du Hạ lập tức mở to, bị dọa giật mình.
Cái gì vậy?
Ngay sau đó cửa kính lập tức bị đẩy ra, Du Hạ nhanh chóng ngồi dậy. Tư Dĩ Hàn chân dài bước vào, anh mặc áo sơ mi và quần tây đen, đẹp trai lạnh lùng. Du Hạ nhìn anh chằm chằm.
Tư Dĩ Hàn kéo rèm cửa sổ, nhìn xung quanh: “Ăn mặc thế này mà không kéo rèm cửa sổ?”
“Em muốn nhìn biển.” Du Hạ tìm lý do, nhưng thật ra là cô ngại nóng, mới ăn mặc tùy tiện. Cái con người Tư Dĩ Hàn này bảo thủ muốn chết. Mỗi lần thấy cô mặc đồ lộ một chút liền lải nhải không ngừng.
“Thay quần áo rồi dẫn em đi ra ngoài ngắm biển.”
“Thật sao? Bị chụp được thì làm sao?”
“Chúng ta vốn là đang quay chương trình hẹn hò, bị chụp thì chụp thôi.”
Du Hạ nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến vali chọn một chiếc váy dài hai dây: “Đẹp không?”
Tư Dĩ Hàn nhíu mày: “Có thể có thêm vải không?”
Cuối cùng, Du Hạ thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt, đeo khẩu trang, đi ra ngoài cùng với Tư Dĩ Hàn. Không có máy quay, Du Hạ thở phào nhẹ nhõm, chạm vào tay Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn quay đầu lại nhìn cô. Tóc cô tết hai bên, mặc váy hở vai. Xương quai xanh kéo dài như ẩn như hiện, mỏng manh mà gợi cảm.
Đi được một lúc, Du Hạ lại chạm vào tay Tư Dĩ Hàn, ngay sau đó tay cô đã bị Tư Dĩ Hàn nắm chặt.
Ngón tay của anh ấm áp, thoáng cái làm trái tim Du Hạ nhảy loạn xạ.
Sóng biển vỗ vào bờ rì rầm, xa xa có người vừa hét vừa chạy trên bãi biển, thỉnh thoảng sẽ truyền đến mùi thơm của đồ ăn từ phố ăn vặt đằng xa. Du Hạ móc ngón tay út của mình vào ngón tay út của anh.
Nhìn đôi chân dài của Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn nhéo nhéo lòng bàn tay của Du Hạ. Hai người đi dạo một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trên một bãi biển yên tĩnh. Đã rất lâu rồi bọn họ không có yên tĩnh đi với nhau như vậy.
Trưởng thành, cũng không có thời gian nữa.
“Ngày mai làm gì?”
“Sáng sớm ngắm bình minh, sau đó tùy tiện đi dạo, buổi chiều lặn biển.”
Vừa quay đầu lại, Du Hạ nhanh chóng mổ vào mặt anh: “Tư Dĩ Hàn.”
Ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Tư Dĩ Hàn âm trầm, anh kéo khẩu trang xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng vuốt ve gương mặt của Du Hạ. Một nụ hôn rất nhẹ rơi xuống, tách ra, rồi lại hôn.
“Anh muốn ăn kẹo không?” Du Hạ cong môi, ngọt ngào đến say lòng người.
Giọng nói của Tư Dĩ Hàn có chút khàn khàn: “Hả? Kẹo gì?”
Du Hạ chạm vào trán Tư Dĩ Hàn, một nụ hôn nóng bỏng thật lâu sau mới kết thúc. Du Hạ nhấp môi dưới sưng đỏ: “Kẹo trái cây nhãn hiệu Du Hạ, có ngọt hay không?”
Ngọt muốn chết.
Tư Dĩ Hàn lấy một hộp kẹo từ trong túi ra, ngậm lấy viên kẹo bạc hà, hôn xuống truyền qua miệng Du Hạ. Viên kẹo bạc hà toát ra hương vị mát lạnh giữa răng và lưỡi Du Hạ.
Họ cảm nhận mùi vị bạc hà, lâu dài và khắc sâu.
Điên cuồng hôn môi.
“Hồi nhỏ có phải em rất đáng yêu không? Làm cho anh nhất kiến chung tình*.” Du Hạ dựa đầu vào vai Tư Dĩ Hàn, nhìn về phía ngoài khơi. Thế giới bao trùm trong bóng tối, nhưng cũng không có gì đáng sợ.
*Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Anh cũng không phải là một kẻ biếи ŧɦái, thích đầu củ cải*.
*Đầu củ cải: Dùng chỉ những đứa trẻ tròn vo, đáng yêu, những đứa trẻ tiểu học
Câu hỏi này không có cách nào trả lời được.
“Em đã xem quảng cáo rồi?”
“Ừm.”
“Vậy… Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh có cảm nhận gì?”
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em…” Vẻ mặt của Tư Dĩ Hàn có chút kỳ quái, một lúc sau anh mới nói: “Nhăn nheo.” Đôi mắt rất lớn, giống như người ngoài hành tinh.
Khi đó, mẹ anh nói anh ôm em gái, nói rằng đó là vợ của anh.
Tư Dĩ Hàn ôm cái thứ đầy nếp nhăn, thầm nghĩ, thật là một cô vợ xấu xí.
Mẹ của Tư Dĩ Hàn và mẹ của Du Hạ là bạn thân của nhau. Lúc nhỏ Tư Dĩ Hàn không có bố, chỉ có mẹ, dì và chú Du.
“Có muốn đi xe máy không?” Tư Dĩ Hàn chuyển chủ đề. Lúc còn bé, Du Hạ là đứa con của Hỗn Thế Ma Vương, một chút cũng không khiến người khác yêu thích được. Lần thứ hai gặp cô là lúc 14 tuổi, cô khóc nước mắt nước mũi tèm lem vào nhau, thật xấu xí.
Tư Dĩ Hàn nắm lấy cơ hội lớn, gương mặt lạnh lùng xoay người muốn rời đi.
“Được.”
Nói là làm, Tư Dĩ Hàn dẫn Du Hạ đi thuê một chiếc xe máy. Đôi chân dài của anh chống chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm lên: “Đi thôi.”
Vừa ngầu vừa trêu ghẹo.
Du Hạ cài nút mũ bảo hiểm, ngồi sau xe, ôm eo Tư Dĩ Hàn. Cô trăm triệu lần không nghĩ đến, cô hai mươi lăm tuổi và Tư Dĩ Hàn hai mươi tám tuổi lại có một ngày điên cuồng như vậy.
Chiếc xe máy chạy như bay trên đường cái, gió rít gào thét bên tai. Tư Dĩ Hàn một tay lái xe, một tay cầm lấy tay của Du Hạ.
Giọng nói của Du Hạ như hòa tan trong gió: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi! Trên đời làm sao lại có một anh trai xinh đẹp như vậy! Đây là nhan sắc thần tiên gì không biết! Em cho phép!”
Vốn sáng sớm hôm sau bọn họ định ngắm bình minh, nhưng hôm sau trời đổ mưa. Du Hạ nhận được cuộc gọi từ Tư Dĩ Hàn nói cô không cần phải dậy sớm, ngủ tiếp đi, chuyến đi ngắm bình minh đã bị hủy bỏ.
Dư Hạ tỉnh lại một lần nữa là vì điện thoại của Tô Minh.
Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, giọng nói của Tô Minh xông thẳng vào lỗ tai: “Hai người ở cùng nhau !!!!!”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Cậu đang ở cùng với Tư Dĩ Hàn đúng không?”
“Chúng tớ đang ghi hình chương trình, đương nhiên phải ở cùng nhau!”
“Không phải, hai người hôn môi đã bị chụp lại! Đm, hai người vậy mà hôn môi!” Tô Minh lại gần như thắp thoát fan đến nơi, thần tượng nói chuyện yêu đương, mỗi lần tú ân ái đều như đâm vào tim của cô ấy, đau quá: “Cảm giác lúc cậu hôn môi Tư Tư là gì!!”
“Giấc mơ thành hiện thực.” Đầu óc Du Hạ hỗn loạn. Bị? Có phải sẽ bị ép công khai không? ”Giấc mơ mười năm của tớ, tớ theo đuổi anh ấy mười năm, đã thành hiện thực. Lúc tớ đi thành phố N tìm anh ấy, chúng tớ đã ở bên nhau rồi.”
“Trước tiên tớ phải xem chuyện gì đang xảy ra cái đã, liên lạc với cậu sau.” Du Hạ nhanh chóng cúp điện thoại, che mặt hít một hơi thật sâu. Sau đó mở hot search lên. Hot search đứng đầu #Tư Dĩ Hàn Summer#, phía sau còn có chữ bạo đỏ tươi.
Du Hạ đang định gọi cho Tư Dĩ Hàn thì có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy bước nhanh đi tới mở cửa. Tư Dĩ Hàn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thường ngày, đôi chân dài miên man, lười biếng dựa vào cửa, trong tay bưng điểm tâm, gương mặt vẫn lạnh lùng bình thản như không có chuyện gì: “Công chúa điện hạ, ăn điểm tâm.”
Máu huyết đang sôi trào của Du Hạ lúc chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Tư Dĩ Hàn thì từ từ bình tĩnh lại. Tư Dĩ Hàn bình tĩnh như vậy nhất định là đã có đối sách, không cần phải hoảng sợ.
“Dậy sớm như vậy?”
Tư Dĩ Hàn đặt bữa sáng xuống, kéo rèm cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào. Bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng sắc trời vẫn u ám, “Đi, rửa mặt.”
Lúc Du Hạ rửa mặt, trong đầu cô giống như đã đi hai chuyến tàu cao tốc rồi. Tư Dĩ Hàn đứng bên ngoài gọi điện thoại, chậm rãi nói: “Sợ cái gì? Công khai thì tốt thôi. Chờ năm phút, Hạ Hạ đang rửa mặt.”
Du Hạ bị nước súc miệng làm cho nghẹn chết. Tư Dĩ Hàn thật sự là không kiêng nể gì.
Cô rửa sạch mặt, thoa kem dưỡng da, xa xa nghe thấy tiếng rít gào của Châu Đĩnh: “Đm, đầu em bị hói luôn rồi này! Em bị hói rồi! Có được tính là tai nạn lao động không? Em muốn tiền thưởng!”
Du Hạ liếc mắt nhìn, Tư Dĩ Hàn để điện thoại trên bàn, mặc cho Châu Đĩnh rít gào. Anh chậm rãi pha một ly cà phê, tao nhã ngồi bưng ly cà phê lên.
“Hạ Hạ, đến dùng bữa.”
Lúc Du Hạ bước đến trước bàn ăn, Tư Dĩ Hàn đã cúp điện thoại. Du Hạ ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị ăn thì bàn tay thon gầy của Tư Dĩ Hàn chìa ra nắm lấy tay Du Hạ.
“Chụp ảnh.”
“Làm gì?”
Tư Dĩ Hàn nắm chặt đầu ngón tay của Du Hạ. Chụp một tấm nhưng không vừa ý, lại đổi một tư thế khác chụp bức thứ hai.
“Anh đang làm gì vậy?” Tim Du Hạ đập thình thịch, cô lo lắng đến mức hôn mê. Tư Dĩ Hàn sẽ thực sự công khai như vậy sao? Chuyện này quá mạo hiểm. Tư Dĩ Hàn là một nghệ sĩ có lưu lượng lớn như vậy, nếu một ngày bị lật xe, danh tiếng mười năm nay của anh, toàn bộ đều sẽ bị hủy hoại: “Không phải nói đợi thêm một thời gian nữa sao? Bàn bạc kỹ hơn? Xóa hot search, không nói gì, từ từ mọi chuyện sẽ lắng xuống.”
“Không xóa.” Tư Dĩ Hàn chụp được một bức ảnh ưng ý, gửi cho Châu Đĩnh: Nhanh chỉnh sửa đi, chín giờ tôi cần dùng.
“Ngay từ giâu phút đầu tiên chúng ta xác định mối quan hệ, anh đã muốn công khai.” Tư Dĩ Hàn đặt điện thoại lên bàn, nhướng mày, đôi mắt đen láy như được gột sạch bằng nước, sạch sẽ và lấp lánh. Anh dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Du Hạ: “Thật tốt. Cuối cùng anh cũng đã có thể công khai nắm tay em, tuyên bố với cả thế giới này biết em chính là bạn gái của anh.”