Edit: Meimei
“Tớ lái xe đưa anh ấy vào, tại sao lại không có tin nào nói tớ bao nuôi anh ấy?”
“Bối cảnh của Tư Dĩ Hàn còn cần người bao nuôi sao? Nhất định là uống quá nhiều mới để cho cậu lái xe.”
Tô Minh là fans lâu năm đương nhiên nắm rõ thông tin của Tư Dĩ Hàn trong lòng bàn tay.
“Căn biệt thự này của Tư Dĩ Hàn là bị Vinh Phong lừa mua. Vì muốn mua nhóm để được giảm giá, Vinh Phong lừa gạt dụ dỗ 6 người, chỉ có Tư Dĩ Hàn là thành thật mua, chỉ có anh mới có tài lực này!”
Du Hạ suy nghĩ một chút, nói:
“Thật là mất hứng, tên của tớ vậy mà lại biến thành cô cái xa lạ.”
“Vậy cậu muốn bọn họ phơi bày ra cậu, hay là không muốn?”
“Không muốn chủ động phơi bày, có điều nếu truyền thông thực sự phơi bày ra được, tớ cũng không quản. Tớ không chiếm tiện nghi của Tư Dĩ Hàn, còn bị nói tớ chiếm tiện nghi của anh ấy, đây không phải là trách nhiệm của tớ.”
Du Hạ mặc quần áo tử tế rồi xuống lầu. Không thấy Tư Dĩ Hàn dưới nhà. Ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào, ánh nắng trải trên thảm trong phòng khách.
“Còn có chuyện gì không?”
“Làm fans của Hàn ca, tại sao tớ lại ngửi thấy mùi cậu hãm hại anh ấy?”
“Làm vợ của anh ấy, tớ sẽ hãm hại anh ấy sao?”
Du Hạ lười xem hot search, tắt cuộc gọi với Tô Minh thì gọi cho Tư Dĩ Hàn. Đầu bên kia rất nhanh nhận máy.
“Tỉnh?”
Giọng nói trầm thấp có chút mỏi mệt.
“Anh đi rồi?”
Rốt cuộc Tư Dĩ Hàn có loại tâm tư gì đối với cô? Thực sự muốn làm anh trai? Bọn họ không có quan hệ máu mủ, anh ấy rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?
“<Đông Phương> phải quay thêm vài cảnh bổ sung, anh phải đi thành phố N.”
“Quân đội sao?”
<Đông Phương> chủ yếu nói về lực lượng quân đội gìn giữ hòa bình. Vai nam chính trước khi gia nhập vào lực lượng này là ở thành phố N. Nếu quay cảnh bổ sung ở trong nước vì chỉ có một vài nơi.
“Lục Chiến khu 7.”
Giọng nói của Tư Dĩ Hnà có chút trầm, tựa như chưa tỉnh ngủ. Anh lười biếng nói tiếp:
“Không cần xem hot search. Không muốn về thành phố S thì ở lại thành phố H. Buổi trưa sẽ có quản gia và đầu bếp nữ đến.”
Du Hạ ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, vắt chân lên ghế rồi tựa người ra đằng sau:
“Sáng nay mấy giờ anh thức dậy?”
“Sáu rưỡi.”
Hiện tại đã mười giờ.
“Là anh giặt?”
Áo quần có hơi ấm của máy sấy khô, cũng có mùi hương xà phòng. Lúc nói lời này ra khỏi miệng, trái tim của Du Hạ đập bang bang. Cô cũng không biết cô đang chờ mong điều gì. Có lẽ là không có gì cả. Nhưng mà cô muốn chính là Tư Dĩ Hàn.
Bên đầu kia điện thoiaj trầm mặc thật lâu. Lúc Du Hạ cho rằng Tư Dĩ Hàn sẽ không trả lời thì giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên:
“Không thích?”
“Không có, em rất vui.”
Du Hạ ngẩng đầu đón ánh mặt trời, nắm chặt điện thoại di động, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô nhìn bóng cây di động, hoa hồng bên ngoài tàn lụi không ít, chỉ còn lại một vài cây vẫn ngạo nghễ trong gió. Cô cố ý đè thấp giọng nói:
“Tư Dĩ Hàn, anh đoán xem em đang mặc bộ nào?”
Điện thoại bỗng dưng tắt máy. Du Hạ ngồi trên ghế salon không đứng đắn cười. Cô cười chừng năm phút thì nằm xuống ghế, gửi weixin cho Tư Dĩ Hàn:
“Anh thích màu đen hay màu hồng?”
Trong đầu Tư Dĩ Hàn chợt lóe lên hình ảnh cô gái nhỏ mặc bộ váy công chúa, đó là hình ảnh sinh nhật lúc 6 tuổi của Du Hạ.
Khung nói chuyện trên weixin vẫn trong trạng thái đối phương đang nhập tin nhắn …. Nhưng mà nửa giờ sau, cái gì cũng không có gửi qua.
Đầu bếp nữ đến nấu cơm trưa. Du Hạ cầm ly cà phê đứng trước cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài. Uống xong ly cà phê, cô bước nhanh lên lầu lấy áo khoác:
“Tôi đi ra ngoài một chuyến, không cần nói cho ông chủ.”
“Vâng.”
Du Hạ chọn một chiếc xe khiêm tốn nhất trong gara. Nơi này của Tư Dĩ Hàn có ba chiếc xe. Hai chiếc Bently cùng màu. Vị này đúng là cuồng mua sắm.
Vì đang trong giờ cao điểm nên kẹt xe nghiêm trọng, phải mất ba giờ mới ra khỏi thành phố. Du Hạ ở trạm nghỉ trên đường cao tốc ăn chút đồ. Khoảng 4 giờ rưỡi chiều là đến thành phố H. Mùa đông ban ngày ngắn, mặt trời đã ngã về tây, ánh chiều tà trải trên mặt đất.
Du Hạ họi điện cho Châu Đĩnh, đầu bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi.
“Hạ Hạ, có chuyện gì sao?”
“Anh ở cùng với Hàn ca?”
“Không có, anh ở thành phố S đưa nghệ sĩ đi tham gia hoạt động, Hàn ca đi với Lưu Hân.”
“Địa chỉ cụ thể anh ấy đang ở là gì?”
Châu Đĩnh trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Em muốn làm gì?”
“Anh Châu Đĩnh, anh đừng nói với anh ấy, em muốn cho anh ấy một kinh hỉ.”
Du Hạ mềm giọng nói:
“Anh chỉ cần gửi địa chỉ qua cho em là được.”
“Em qua đó bằng cách nào?”
“Em có tài xế.”
Châu Đĩnh đang do dự xem xem có thể bị Tư Dĩ Hàn chặt đầu hay không, hắn suy nghĩ một chút, nói:
“Anh gửi định vị weixin cho em. Có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện cho Hàn ca. Nghìn vạn lần phải chú ý an toàn.”
“Cám ơn anh Châu Đĩnh.”
Định vị cụ thể có chút lệch, không phải ở thành phố mà là ở một huyện vùng núi. Du Hạ cũng không gấp. Cô ở thành phố H mua một cái vali nhỏ thuận tiện mua thêm một cái laptop, làm bộ bỏ ra sau cốp xe.
Đường núi không dễ đi. Du Hạ hối hận vì lái xe của Tư Dĩ Hàn. Xe của anh đa số đều là loại sedan*, không thích hợp đi đường núi. Bây giờ Du Hạ thật sự nhớ chiếc xe việt dã của mình.
*Sedan: xe 4 chỗ. Dòng xe này phù hợp với những doanh nhân, những người làm kinh doanh, hoặc đơn giản là một gia đình trẻ 2 bố mẹ và 2 con.
Tám giờ tối mới đến nơi đóng quân. Màn đêm âm trầm, cả ngọn núi hoàn toàn yên tĩnh. Ngọn đèn doanh địa cô độc phát sáng trong bóng tối. Cửa có người gác cho nên Du Hạ phải gọi điện thoại cho Tư Dĩ Hàn.
Chuông đổ lên tiếng thứ hai thì Tư Dĩ Hàn nghe máy:
“Hạ Hạ?”
“Em có một món quà tặng cho anh, hiện tại đã đến, anh đến cửa chính của doanh địa nhận đi.”
“Cái gì?”
“Anh nhận sẽ biết.”
Du Hạ nói.
“Lưu Hân.”
Du Hạ nghe Tư Dĩ Hàn gọi Lưu Hân liền vội vàng nói:
“Phải tự anh đi nhận. Là đồ vật rất riêng tư, không thể đưa cho Lưu Hân được.”
Tư Dĩ Hàn kẹp điện thoại lên tai, mặc quần áo vào.
Lưu Hân ló đầu vào:
“Ông chủ?”
“Không có gì.”
Tư Dĩ Hàn mặc một cái quần rộng rãi. Bởi vì quay cảnh bổ sung cho nên anh đã cắt tóc ngắn lên, càng lộ thêm vẻ anh tuấn. Anh mặc áo khoác vào, tắt điện thoại, đi ra ngoài.
Danh nghĩa anh trai chỉ là để lừa Du Hạ đi lĩnh chứng với anh mà thôi, không có dựa theo ước định ly hôn. Trốn tránh Du Hạ bốn năm là sợ cô ấy yêu làm thủ tục cầu ly hôn. Lúc không thể khống chế tâm tình, Tư Dĩ Hàn đều huyễn tưởng nếu Du Hạ thích anh, tình yêu nam nữ, cho dù nói anh đi chết, anh cũng nguyện ý.
Xuống tầng 1 thì đυ.ng phải Vinh Phong. Vinh Phong đang đứng hút thuốc trong bóng tối, liếc nhìn Tư Dĩ Hàn:
“Đi đâu vậy? Hút thuốc không?”
Tư Dĩ Hàn vốn lười phản ứng với Vinh Phong. Bước nhanh hai bước, chợt dừng lại, quay đầu lại, hời hợt nói:
“Hạ Hạ gọi điện thoại đến nói quà muốn tặng cho tôi, ở cửa chính, nói tôi đến lấy. Thần bí như vậy, không biết là cái gì.”
Vinh Phong nói:
“A, hiểu rồi.”
“Cô ấy rất thích chơi mấy trò như thế này.”
Tư Dĩ Hàn chỉnh chỉnh cổ tay áo, khó nén sự đắc ý giữa hai hàng lông mày.
“Cô gái nhỏ rất phiền toái.”
Vinh Phong tằng hắng một tiếng, bước ra từ trong bóng tối nhìn Tư Dĩ Hàn:
“Không phải là bốn năm nay không cùng cậu chơi đùa?”
Sắc mặt Tư Dĩ Hàn bỗng nhiên lạnh xuống, xoay người bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.
“Nói chuyện chút đi, tôi nhớ là bốn năm nay cô ấy không có tặng đồ vật gì cho cậu mà?”
Lần đầu tiên Vinh Phong nhìn thấy Du Hạ là lúc bàn chuyện hợp tác phim điện ảnh với Tư Dĩ Hàn. Thiếu niên băng lãnh lúc nhận cuộc gọi liền bị hòa tan. Chân dài bước nhanh về phía cửa, đến cửa thì lại giả bộ thả chậm bước đi. Vinh Phong đứng từ trên cao nhìn thấy Tư Dĩ Hàn đi ra ngoài trong nháy mắt diễn kỹ đạt đến đỉnh cao, cấp bậc ảnh đế, sau đó thì mang cô gái ấy cùng theo vào.
Em gái của Tư Dĩ Hàn là một cô gái đặc biệt dễ thương.
Tư Dĩ Hàn ở trước mặt cô ấy liền không có điểm mấu chốt, mất trí.
Đèn trên tường thành của doanh địa chiếu sáng khắp vùng núi. Tư Dĩ Hàn đi ra cửa không thấy được người. Anh lấy điện thoại di động ra bấm số thì ngay phía trước đèn xe bỗng nhiên sáng lên. Sau đó một chiếc xe Mercedes chậm rãi lái đến, biển số quen thuộc.
Tư Dĩ Hàn hạ điện thoại di động xuống.
Xe chạy đến trước mặt anh. Tư Dĩ Hàn nắm chặt điện thoại di động trong tay, gương mặt lạnh lùng. Cửa xe hạ xuống, gương mặt xinh đẹp của Du Hạ đặc biệt phát sáng trong bóng tối. Cô gác khuỷu tay lên cửa sổ, cằm dựa vào tay, nói:
“Này, Tư tiên sinh, đồ vật của anh đã chuyển phát đến, mời ký nhận.”
Người gác cổng nhìn qua. Tư Dĩ Hàn lẳng lặng nhìn cô.
Du Hạ nháy mắt mấy cái:
“Anh không muốn nhận sao?”
Toàn thân Tư Dĩ Hàn lạnh lẽo đi đến phía trước. Tiến vào quân đội nên phải mặc quân trang. Tư Dĩ Hàn mặc một cái quần quân trang màu xanh lục, quấn quanh đôi chân dài thẳng tắp. Bên trên mặc một cái áo tay ngắn, khoác áo khoác bên ngoài. Anh vừa mới tắm rửa xong thì bị Du Hạ gọi ra ngoài.
Lần đầu tiên Du Hạ thấy anh mặc quân trang chân chính. Anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt khỏi. Tư Dĩ Hàn cao, mặc quân trang đẹp chết đi được.
Tư Dĩ Hàn đi đến phía trước xe thì dừng lại. Tim Du Hạ đập rất nhanh. Anh đứng ngược sáng cho nên ngũ quan của anh càng thêm khắc sâu. Tim đập điên cuồng.
“Tư Dĩ Hàn.”
Tư Dĩ Hàn cúi người liếc nhìn vào xe, chỉ có một mình Du Hạ, anh lạnh mặt nâng tay lên.
Du Hạ nghĩ là anh tức giận, lập tức nhắm mắt lại. Tay của Tư Dĩ Hàn nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu của Du Hạ, khớp xương bàn tay rõ ràng hơi hơi khum lại, xoa nhẹ đầu cô.
“Ký ở đâu?”
Anh nhìn Du Hạ.
Du Hạ đưa mặt tới, không biết xấu hổ nói:
“Ở đây.”
Ánh mắt của Tư Dĩ Hàn càng thêm âm trầm, anh quay đầu về hướng đường đi, ngăn trở tầm mắt của mọi người, môi mỏng hạ xuống giữa trán Du Hạ.
Nụ hôn vừa rơi xuống, hai người đều dừng động tác. Tim Du Hạ đập đặc biệt nhanh, thân thể siết chặc.
Tư Dĩ Hàn vẫn khống chế được độ mạnh yếu của anh nhưng tay anh vẫn đặt trên đỉnh đầu Du Hạ. Du Hạ không biết tiếng tim đang đập thình thịch vang dội là của ai. Bầu không khí nóng rực.
Tim đập và hô hấp quấn quýt, Du Hạ mở miệng:
“Dĩ Hàn ca ca, anh không mang lễ vật vào sao?”
Tư Dĩ Hàn kéo lại khoảng cách, đứng thẳng người:
“Bây giờ đi vào? Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”
“Buổi trưa có dừng lại ở trạm nghỉ trên đường cao tốc ăn bánh chưng, cơm thì rất khó ăn. Em mới không thèm ăn cơm.”
Du Hạ kê tay lên cửa xe, ánh mắt yếu ớt nhìn Tư Dĩ Hàn:
“Đói bụng, chỗ này của anh có gì ăn không?”
“Xuống đây.”
“Một chút khí lực mở cửa xe cũng không còn.”
Du Hạ thực sự rất đói bụng. Với tính tình của cô, trước đây đã sớm tức giận, ai dám để cho cô bị đói? Nhưng vì muốn gặp Tư Dĩ Hàn, cô phải chịu đựng.
Tư Dĩ Hàn nhìn cô trong chốc lát, liền đi đến nhéo mặt cô một cái.
“Đừng có kề sát cửa xe.”
Du Hạ ngồi ngay ngắn lại.
Tư Dĩ Hàn mở cửa xe, khom lưng giúp Du Hạ tháo dây an toàn ra. Bên trong buồng xe mờ tối. Tư Dĩ Hàn gần trong gang tấc, có thể nghe rõ từng tiếng hô hấp của anh. Ngay sau đó Tư Dĩ Hàn liền cố sức ôm Du Hạ ra, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phó lái, đặt cô vào.
“Gần đây có một nhà hàng lẩu dê cũng không tệ. Có thể ăn món này chứ?”
Tư Dĩ Hàn ngồi vào ghế lái, chỉnh sửa áo khoác, thuận tiện vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, dễ nhìn.
“Bây giờ em là một món quà không có tình cảm, tặng cho anh, anh quyết định.”
Du Hạ dựa đầu vào cửa sổ nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn:
“Em là của anh.”