Edit: Meimei
Muốn lật bàn.
“Có ăn cơm hay không?”
Tư Dĩ Hàn gõ cửa, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo, giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay:
“Hiện tại, theo giờ Bắc Kinh là 13h45, em dự định ăn cơm tối luôn?”
“Du Hạ, giọng nói này sao nghe quen quen? Là chồng của cậu sao?”
Tô Minh ở đầu bên kia nói thầm:
“Cậu đang xem tivi hay là đang nói chuyện với chồng?”
“Xem tivi, lát nữa nói chuyện với cậu lại nhé.”
Du Hạ cấp tốc tắt điện thoại, đưa tay lên che lỗ tai lại, đè xuống sự xấu hổ:
“Phi lễ chớ nghe.”
Tư Dĩ Hàn đứng thẳng người hỏi:
“Điện thoại của ai?”
“Tô Minh.”
Du Hạ đi theo Tư Dĩ Hàn xuống lầu, Tô Minh gửi tin nhắn đến:
“Lúc nãy là giọng nói của chồng cậu sao?”
“Không phải.”
Nếu Tô Minh biết Tư Dĩ Hàn là chồng trên danh nghĩa của cô, cô sẽ bị phơi thây tại chỗ mất.
Tô Minh:
“Mặc kệ, nếu Thương Duệ nhận chương trình này, cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý bị chửi. Sức chiến đấu của fan tiểu thịt tươi rất mạnh. Cậu cướp nam thần của họ, họ có thể đốt nhà của cậu đó. Nói chung, Thương Duệ là một thứ phiền phức.”
“Biết đâu bọn họ dùng ánh mắt thuần khiết nhìn thấy mỗi quan hệ phụ tử thì sao.”
Tô Minh:
“Cậu nằm mơ đi.”
“Cậu thực sự không có suy nghĩ yêu đương với Thương Duệ sao? Thực ra hắn cũng không tệ, cũng không hoa tâm.”
Du Hạ bấm gửi tin nhắn thoại:
“Tô tổng, tớ kiến nghị cậu nên đi bệnh viện khám não, trị liệu não.”
Ngẩng đầu lên thì đυ.ng phải ánh mắt của Tư Dĩ Hàn, Du Hạ thu lại vẻ phóng túng, tay đặt sau lưng, chống lại ánh mắt của anh:
“….Học tập anh.”
Lời nói hùng hồn lý lẽ giống như Tư Dĩ Hàn đang nói oan cô. Tư Dĩ Hàn dựa người vào lan can, gương mặt lạnh lùng, đưa tay lên ngoắc cô:
“Qua đây.”
Du Hạ lùi về phía sau, cảnh giác nhìn Tư Dĩ Hàn:
“Làm gì?”
Tư Dĩ Hàn nhướng mày, tiến lên một bước. Du Hạ xoay người muốn chạy thì cổ áo đã bị túm lại. Du Hạ đột nhiên quay đầu. Cổ của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của Tư Dĩ Hàn. Khí tức của anh bao vây lấy cô, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, ấm áp dưới ánh mắt trời, tản ra mùi hương thơm mát.
“Học tập anh?”
Tư Dĩ Hàn liếc nhìn Du Hạ, giọng nói trầm ấm không biểu lộ tâm tình:
“Sao lại không học được cái tốt?”
Du Hạ quay đầu lại, cằm đυ.ng nhẹ vào tay Tư Dĩ Hàn, rất nhẹ, giống như lông chim nhẹ nhàng rơi xuống. Du Hạ đè xuống tâm tư:
“Em lại không phải là mèo, đừng có bóp cổ em.”
Tư Dĩ Hàn thu tay lại, cũng không nhìn Du Hạ nữa, lạnh lùng bước xuống cầu thang:
“Em cũng không khác con mèo lắm, nuôi nhưng không quen thân.”
Tư Dĩ Hàn đang mắng người? Du Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn:
“Em nghe thấy có người đang mắng em.”
“Em nghe lầm rồi.”
Tư Dĩ Hàn bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói, nhẹ nhàng nói qua chuyện khác:
“Ngày nào em cũng ngủ thẳng đến chiều?”
“Đặc tính nghề nghiệp.”
Du Hạ rất muốn sờ vào chỗ mà Tư Dĩ Hàn chạm vào, nơi đó phảng phất muốn thiêu cháy. Từ da thịt vùng cổ cho tới l*иg ngực, trái tim đều bị đốt cháy.
“Đặc tính nghề nghiệp này chỉ có mỗi trên người em, đừng đổ oan cho nó.”
Du Hạ tim đập thình thịch đi đến kéo phòng ăn, kéo ghế ra, ngồi xuống. Trên bàn bày biện đơn giản gồm một món canh và bốn món ăn. Món cá hấp trình bày không được đẹp lắm, còn lại sườn xào chua ngọt, rau luộc, đậu phụ sốt thịt cua thì tạm được. Du Hạ mở nắp đậy món canh lên, canh gà vẫn còn nóng, mùi thơm bay lên ngào ngạt. Du Hạ múc cho mình cho chén canh.
Tư Dĩ Hàn xới cơm đặt lên bàn, nhìn Du Hạ, tùy ý nói:
“Em quen Thương Duệ?”
“Ừ.”
Du Hạ đặt chén canh đến trước mặt Tư Dĩ Hàn, hơi nóng lượn lờ trước mặt Tư Dĩ Hàn:
“Cậu ấy là nam chính trong phim
.”
Tư Dĩ Hnà rũ mắt:
“Tại sao lại tìm cậu ta?”
“Ngoại hình cậu ta rất hợp, cũng có thể gánh phòng vé, là một tiểu thịt tươi có thực lực.”
Du Hạ gắp cho mình cho miếng cá, ăn một miếng rồi ngẩng đầu hỏi:
“Đây là anh làm?”
Bỗng nhiên sắc mặt Tư Dĩ Hàn liền thay đổi, lạnh lùng đáp:
“Không phải.”
Dì cả* của Tư Dĩ Hàn lại đến? Làm cơm còn không chịu thừa nhận, sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn cả ông trời.
(*Dì cả: Kinh nguyệt)
Món cá này nhất định là Tư Dĩ Hàn làm, chỉ có Tư Dĩ Hàn mới lóc hết xương cá ra. Từ nhỏ, cổ họng của Du Hạ đã nhỏ hẹp, có lần bị mắc xương cá phải đi cấp cứu, về sau dì giúp việc trong nhà không bao giờ nấu món cá nữa. Sau này được ăn cá là do Tư Dĩ Hàn học nấu ăn nấu cho cô ăn. Khi đó anh ở thành phố B thi nấu ăn đạt được hạng nhất, Du Hạ lén mua vé máy bay đến đó xem anh.
Tư Dĩ Hàn xin nghỉ một ngày để biểu diễn tài nghệ nấu ăn mà anh vừa mới học được cho Du Hạ xem. Phòng bếp ở phía Bắc có hệ thống sưởi nên rất khô ráo. Bên ngoài trời tuyết rơi, bầu trời như được bao trùm một tầng ánh sáng bạc. Cửa sổ bằng gương được bao phủ một lớp hơi nước mỏng, một mảng mông lung. Tư Dĩ Hàn ở trong phòng bếp làm cơm, thân hình cao gầy thoạt nhìn có chút đơn bạc. Anh dùng cái nhíp tỉ mỉ rút từng cái xương cá ra, thái độ tựa như đang trân trọng một tác phẩm nghệ thuật quý báu.
Du Hạ rất thích mùa đông ở phương Bắc. Cô nhớ lại căn phòng ấm áp ở phương Bắc năm đó, bên ngoài có tuyết trắng, bên trong có Tư Dĩ Hàn ôn nhu.
Du Hạ gắp cho Tư Dĩ Hàn một miếng thịt cá, cũng không quản sắc mặt anh có khó coi hay không, dù sao thì Tư Dĩ Hàn cũng ăn thôi.
“Anh ăn rồi.”
“Ý của em là ngoại hình Thương Duệ đẹp sao?”
Giọng nói của Tư Dĩ Hàn có chút trầm, không nhìn ra được ý tứ hàm xúc nào:
“Đẹp mắt ở chỗ nào? Đẹp ra sao?”
“Phù hợp mới xu hướng thẩm mỹ bây giờ.”
Du Hạ bỗng nhiên cảm thấy có mùi gì đó không đúng, hồ nghi nhìn Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn đa khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, không nhìn ra được gì.
“Nhưng cũng không phải là đứng đầu.”
“Ai đứng đầu?”
Anh đó chơ ai, cái này còn phải hỏi sao? Ánh mắt Du Hạ nhìn sống mũi cao thẳng như ngọc của Tư Dĩ Hàn:
“Anh hỏi cái này để làm gì?”
“Tiến vào giới giải trí tại sao không nói với anh?”
“Anh có hứng thú với kịch bản của em?” Du Hạ giương mắt lên, trong mắt rõ ràng có tia sáng, Tư Dĩ Hàn quan tâm đến tác phẩm của cô.
“Tất cả đều là kịch bản tình cảm, anh muốn đóng?”
Tư Dĩ Hàn chưa bao giờ quay phim tình cảm. Từ khi xuất đạo cho đến nay, ba album, bốn bộ phim điện ảnh, động tác gần gũi nhất cũng chỉ là mắt đối mắt, mặt đối mặt với nữ chính mà thôi, chứ đừng nói gì đến nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh, cầm tay thì còn có. Đối với phim tình cảm, Tư Dĩ Hàn rất ương nganh.
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ chằm chằm, chừng 1 phút đồng hồ, anh mới mở miệng nói:
“Anh có thể đầu tư tiền.”
“Em không thiếu —“
Lời đã đến bên miệng, Du Hạ liền lập tức nuốt xuống, nói:
“Anh có muốn đầu tư vào bộ của em không?”
Tư Dĩ Hàn thu hồi tầm mắt, kìm xuống tâm tình, ăn cá trong chén:
“Anh sẽ nói Châu Đĩnh liên hệ với em.”
Sao hai ngày nay Tư Dĩ Hàn dễ nói chuyện vậy? Du Hạ cắn một miếng sườn xào chua cay, vị chua ngọt đến cùng một lúc, ánh mắt vẫn quan sát biểu tình trên gương mặt của Tư Dĩ Hàn. Gương mặt băng sơn không chút thay đổi, Du Hạ thử thăm dò:
“Em và Thương Duệ phải tham gia chương trình thực tế hẹn hò.”
“Hẹn hò còn có hôn nhau? Không phải là?”
Du Hạ: “…”
Lúc nãy nói chuyện với Tô Minh đều bị Tư Dĩ Hàn nghe được.
“Rất nhiều fans nói bọn em rất có cảm giác CP.”
“Ánh mắt của bọn họ không tốt?”
Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn Du Hạ, thản nhiên nói:
“Đề nghị bọn họ nên đi lấy số khám mắt.”
Đang ăn thì điện thoại của Tư Dĩ Hàn vang lên. Du Hạ thò người sang nhìn trên màn hình di động của anh, hình như là tin nhắn. Còn muốn xem thì Tư Dĩ Hàn đã cầm điện thoại di động lên, chặn đường nhìn của Du Hạ. Tư Dĩ Hàn nhanh chóng cơm nước xong xuôi liền buông đũa, đứng dậy đi lên lầu.
Du Hạ chưa ăn cơm xong, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Tư Dĩ Hàn, ánh mắt dừng lại. Anh mặc một cái áo khoác dài màu xám, dáng người thẳng tắp đứng trên cầu thang dưới ánh sáng giống như thiếu gia cao quý ở thời kỳ dân quốc, gương mặt lạnh lùng có cảm giác xa cách.
Chân dài đến nghịch thiên, eo gầy thon gọn, vừa lạnh lùng vừa gợi cảm. Du Hạ bất động thanh sắc sờ sờ mũi, xác định không bị chảy máu mũi mới mở miệng hỏi:
“Anh — đi đâu vậy?”
Quen biết Tư Dĩ Hàn mười lăm năm, vẫn còn bị sắc đẹp của anh làm kinh tâm động phách. Du Hạ tham luyến cơ thể anh.
“Hồng Công.”
Tư Dĩ Hàn mang khẩu trang, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tại sao lại đột nhiên đi Hồng Công?
“Anh Châu Đĩnh không đến đón anh?”
Du Hạ không thấy Châu Đĩnh, cũng không thấy trợ lý của Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn dừng bước, quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Du Hạ, chốc lát nói:
“Đừng dọn ra ngoài ở, anh phải đi Hồng Công mấy ngày, sẽ không quấy rầy đến em.”
Tư Dĩ Hàn ra cửa, lên xe, ngồi vào ghế lái xe, đốt một điếu thuốc. Ánh sáng trên điếu thuốc lập lòe, Tư Dĩ Hàn ném cái bật lửa đi. Mùi thuốc lá làm cho tâm tình của anh bình tĩnh lại, ngón tay thon dài cầm điện thoại di dộng lên, gửi tin nhắn cho Châu Đĩnh:
“Khi nào mới có thể kí hợp đồng?”
Châu Đĩnh lập tức gọi điện thoại đến. Tư Dĩ Hàn tắt điếu thuốc, đeo tai nghe lên, rồi khởi động lái xe đi. Một tay cầm tay lái, liếc nhìn màn hình di động.
“Hiệu suất công việc của cậu giống như đang ở thời kỳ đồ đá.”
“Hàn ca, em thật sự không muốn làm cái hợp đồng này. Con mẹ nó quá mất mặt. Anh là ai? Tư Dĩ Hàn sao? Tư Dĩ Hàn còn cần phải đi tham gia loại chương trình hẹn hò này để tìm đối tượng hay sao? Người cần tham gia mấy chương trình rác rưởi này phải là một đám tân binh chứ –“
“Cần.”
Giọng nói của Châu Đĩnh hơi ngừng, khoảng chừng một phút đồng hồ sau, Châu Đĩnh mới mở miệng nói:
“Em muốn từ chức.”
“Giao công việc lại cho Lưu Hân, bây giờ cậu đi làm thủ tục thôi việc đi.”
Tư Dĩ Hàn đánh tay lái rẽ vào làn đường.
“Tôi phê chuẩn.”
“Hàn ca!”
“Sau năm giờ, nếu tôi không nhìn thấy bản hợp đồng thì mang đầu của cậu đến SW.”
Tư Dĩ Hàn ngắt cuộc gọi.
Hai phút sau, Châu Đĩnh gọi lại lần nữa. Tư Dĩ Hàn ấn nút nghe:
“Nói.”
“Hàn ca, anh suy nghĩ kỹ chưa, đừng tự hủy hoại tương lai.”
“Hủy rồi có thể làm lại.”
Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt nói, ngón tay gõ vào tay lái:
“Còn có vấn đề gì nữa không?”
Châu Đĩnh không lập tức trả lời Tư Dĩ Hàn, suy nghĩ một chút, rồi chật vật mở miệng:
“Hàn ca, anh kiên trì chận chương trình này là bởi vì Du Hạ sao? Em đã tra qua, em ấy ký hợp đồng với Nhị Đài, làm khách mời cố định. Nhưng mà Hàn ca, em ấy là em gái của anh mà.”
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, đôi mắt của Tư Dĩ Hàn phảng phất chứa một tầng sương mỏng:
“Em ấy không phải. Chúng tôi hoàn toàn có thể yêu đương, hợp lý hợp pháp.”
—
Xe của Tư Dĩ Hàn ngênh ngang rời đi.
Du Hạ mới thoát ra được từ trong sắc đẹp của anh, cắn một miếng rau cải, lấy điện thoại di dộng ra.
Trong weixin, ngoại trừ tin nhắn oanh tạc của Tô Minh, còn có tin nhắn của Thương Duệ:
“Đi xem ca kịch không?”
“Tại sao cậu lại nhận chương trình kia? Đầu óc có vấn đề à?”
Du Hạ không muốn đi xem cái ca kịch quái quỷ kia, trong lòng âm thầm diss Thương Duệ hàng trăm lần.
“Một mình cậu tham gia chương trình đó rất nhàm chán, nên tới phải liều mình bồi quân tử.”
Thương Duệ rất nhanh gửi tin nhắn đến:
“Cảm động không?”
Du Hạ: “Cậu là đồ thiểu năng trí tuệ.”
Thoát ra, vào tin nhắn của Tô Minh. Tô Minh gửi một lần hai mươi tin nhắn, toàn bộ đều là tin fan của Thương Duệ nôn ói cô. Tin nhắn cuối cùng mà Tô Minh gửi cho cô:
“Tớ nhớ ra giọng nói của chồng cậu giống ai rồi. Thật sự giống nam thần của tớ! Hàn thần! Cực kỳ, cực kỳ giống.”
Du Hạ nghĩ lúc Tô Minh còn đi học, điểm thi nghe nhất định là đạt điểm tối đa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương |