Edit+Beta: Tiểu Hoa - 小花
Xế chiều của mùa hè kéo dài, ánh hoàng hôn buông xuống thành phố cổ, khắp nơi vẫn nóng bức.
Sau khi Viên Bác dỡ hàng ở nhà ga xong, anh đạp chiếc xe đạp thương hiệu Phượng Hoàng* cũ kỹ có thanh nghiêng, lao qua những con hẻm gập ghềnh ở phía Tây thành phố, cuối cùng cũng đến trước ngôi nhà cổ của nhà họ Tiêu.
(*Tên ngày nay là Phoenix)
Nghe nói nhà họ Tiêu vốn là một gia đình giàu có, tổ tiên của họ từng giữ chức quan lớn ở Kinh thành, họ cố tình về quê xây một ngôi nhà lớn có ba lối vào phía trước và ba lối vào ở phía sau.
Tiếc là sau này đất cũng bị chiếm, căn nhà lớn cũng vậy, chỉ còn lại khoảng sân duy nhất còn sót lại của con trai thứ hai.
Dù chỉ còn một chỗ này nhưng người có thể bước ra khỏi trạch viện huy hoàng một thời như vậy chắc chắn phải có địa vị cao.
Căn nhà nhỏ Viên Bác thuê cách nơi này không xa, anh cũng thường xuyên đi qua đây, cho nên một chút cũng không xa lạ.
Anh cầm chiếc gõ cửa gõ mạnh vào chiếc cửa cũ.
“Đến đây!” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Anh nhận ra giọng nói này – đó là Tiêu Dĩnh.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng trẻo.
Tiêu Dĩnh mỉm cười, đôi mắt cong cong đáng yêu: "Bác ca ca, cuối cùng anh cũng đến, em đã đợi anh rất lâu!"
Viên Bác hơi sửng sốt, trong đầu vô thức nhớ lại lúc còn nhỏ được cha dẫn đến cổng ngôi nhà lớn, sau khi cha gọi lớn, cánh cửa nhanh chóng chậm rãi mở ra, một cô bé với hai bím tóc tung tăng chạy ra ngoài, vui vẻ hét lên: "Chú Ngưu! Bác ca ca!"
Phía sau cô bé là chú Tiêu dịu dàng, mỉm cười ôn hòa với hai cha con.
Tiêu Dĩnh mở cửa, lộ ra một khoảng sân cũ lốm đốm****và trống trải.
Viên Bác tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, tiếc là đã hơn mười năm trôi qua, vạn vật và con người đều đã thay đổi.
Anh trầm giọng nói "Ừm" và bước vào.
Tiêu Dĩnh nhiệt tình chỉ vào ghế đá trong sân nói: “Anh ngồi xuống trước đi, em đi lấy cốc nước cho anh.”
"Không cần." Viên Bác nhìn quanh rồi hỏi: "Tôi cần nối vòi nước ở đâu? Tối tôi có chút việc phải làm, không thể ở đây lâu được."
Tiêu Dĩnh che giấu sự cô đơn trong mắt, chỉ về phía góc sân và góc bếp.
"Em muốn nối hai cái ở bếp và một cái ở ngoài sân. Trước đây khi thành phố có nước, các đường ống cũng được nối vào nhà, chạy dọc sân và dẫn đến nhà bếp và nhà vệ sinh. Đúng rồi, vòi nước em đã mua rồi.”
Viên Bác liếc nhìn đống vòi nước màu vàng, hỏi: "Thế thôi à?"
Nói xong, anh kéo chiếc túi giẻ rách phía sau lên phía trước và mở nó ra - hai chiếc cờ lê lớn, vài chiếc tua vít và một ít băng dính nước.
Tiêu Dĩnh nhìn thấy choáng váng, có chút xấu hổ giải thích: "Em... em không chuẩn bị dụng cụ."
Viên Bác phớt lờ cô, nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Đầu tiên anh ta đóng van chính bên ngoài, sau đó tháo ống nước, lắp một đoạn ống nước dài, dùng băng dính quấn lại rồi sau đó nối vòi.
Trong tiết trời tháng 6 nóng bức của mùa hè, dù không làm việc hay di chuyển thì cơ thể vẫn đổ mồ hôi.
Anh đang làm công việc nặng nhọc, chưa đến mười phút đã đổ mồ hôi, cổ, trán và cánh tay cơ bắp đều đẫm mồ hôi.
Tiêu Dĩnh tìm hai cái bát lớn, đổ nước vào rồi để mát.
Viên Bác làm việc ngoài sân xong, lại lắp một cái khác vào bếp, chỉ còn lại cái ở bồn nước.
Tiêu Dĩnh cười gượng giải thích: "Cũ quá rồi. Không thể vặn được. Hơn nữa, vòi đã bị rỉ sét, nếu còn sử dụng sẽ có hại cho cơ thể, vì vậy chỉ có thể đổi cái mới. "
Viên Bác nhìn quanh, phát hiện phòng bếp sạch sẽ, sàn đá lát đá tuy cũ kỹ nhưng sáng bóng. Bếp, tủ, xoong chảo được sắp xếp gọn gàng, hơi ấm cuộc sống tràn ngập khắp nơi.
Anh nhìn thùng nước khổng lồ hỏi: “Không dùng được, cô lấy đâu ra nước để uống?”
Tiêu Dĩnh hơi đỏ mặt, mỉm cười đáp: “Em đến nhà chú Lưu hàng xóm gánh về.”
Viên Bác nhướng mày lên cao, thầm kinh ngạc.
Cô ấy trông mềm mại và yếu đuối như vậy, làm sao có thể gánh nước?
Tiêu Dĩnh không thấy lạ chút nào.
Kiếp trước, trước khi kết hôn, cô quả thật chưa từng làm việc nặng. Sau đó, Trần Băng bị mất việc, suốt ngày uống rượu say khướt, cô phải tự mình gánh vác mọi việc trong nhà và kiếm tiền, làm việc trong lò gạch, phải khuân gạch, bê xi măng ở công trường và làm đủ mọi việc bẩn thỉu và công việc nặng nhọc.
Viên Bác lặng lẽ liếc nhìn bờ vai gầy gò của cô, sau đó quay người mở vòi nước cũ lên, không ngờ ống nước đã nhiều năm không dùng “cạch!” một tiếng, đầu ống bị gãy.
Anh hơi cau mày, giải thích: “Đoạn ống nước này không còn hoạt động nữa, phải thay toàn bộ. Tôi sẽ tạm thời chặn đoạn này trước, hai đoạn còn lại hiện tại có thể sử dụng được rồi.”
Tiêu Anh xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Đã muộn thế này, hợp tác xã cung ứng tiếp thị hoặc cửa hàng vật tư đều đóng cửa rồi.”
“Không sao.” Viên Bác nói: “Ngày mai tôi mua cho cô, buổi tối lại đến thay.”
Tiêu Dĩnh cười vui vẻ gật đầu: “Vậy liền trông cậy vào anh.”
Anh vội bước ra ngoài, nhanh chóng tháo van chính, bảo cô vặn vòi tối đa để làm sạch nước bùn hoặc rêu tích tụ trong đường ống nhiều năm.
Tiêu Dĩnh mang một cái xô lớn và mở nó ra
-----Nước phun xuống!
“wa!” Cô vui vẻ cười, nheo mắt lại, vui vẻ nói lớn: “Nước mạnh quá!”
Viên Bác đang vén quần áo lau mồ hôi, vô tình liếc nhìn khuôn mặt thanh tú, anh sửng sốt và không rời mắt khỏi cô.
Dưới làn nước, nụ cười của cô gái sáng sủa, thuần khiết và vui vẻ, vô cùng xinh đẹp.
Mãi đến khi Tiêu Dĩnh đứng dậy, anh mới chợt tỉnh táo lại, ngượng ngùng quay người, lúng túng lấy tay kéo vạt áo của mình.
“Bác ca ca, uống chút nước đi.” Tiêu Dĩnh bưng một bát nước lớn tới.
Anh cầm lấy, ngẩng cổ lên và uống.
Mồ hôi chảy ròng ròng, áo sơ mi cũng đã ướt đẫm, những cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo lộ ra hình dáng săn chắc và quyến rũ.
Tiêu Dĩnh có chút xấu hổ, ngượng ngùng quay mặt đi.
Không biết vì lý do gì, bầu không khí trong sân đột nhiên trở nên vi diệu, mang đén mùi ái muội.
Viên Bác đặt bát xuống, dùng cánh tay rắn chắc nhặt túi vải lên, sải bước đi ra ngoài, lạnh lùng nói một câu: “Tôi đi.”
"A—— đợi chút!" Tiêu Dĩnh muốn mời anh dùng bữa tối, nhưng không ngờ cô lao ra khỏi cửa liền phát hiện anh đã lên xe đạp, bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm đen kịt.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc và ngừng gọi anh.
Gia đình cô họ trước đây đã đối xử quá tệ với anh, ném đủ thứ lời chửi bới vào anh, nhưng lúc đó cô sợ hãi và chỉ đứng nhìn, điều này chắc chắn khiến đã trái tim anh tổn thương.
Ba thước băng không thể đóng băng trong một ngày*, cô phải từ từ mới đến được.
(* Thành ngữ Trung Quốc: Ẩn dụ để chỉ việc muốn có sự thay đổi là cả một quá trình tích lũy và ủ trong một thời gian, không thể ngày một ngày hai mà có được)
Dù sao đi nữa, việc anh đến giúp cô sửa đường ống nước và lắp vòi nước là một khởi đầu tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, cô lại lạc quan và mỉm cười.
Đóng cửa lại và cẩn thận khóa chốt cửa.
Trong sân đã có một xô đầy nước, cô nhanh chóng tắt vòi.
Trời sắp tối, cần chuẩn bị bữa tối.
Cô bốc một nắm gạo, vo sạch rồi nấu trên bếp dầu.
Căn bếp của ngôi nhà xưa chỉ có một chiếc bếp lò lớn chứ không có bếp than. Bố đã gửi tiền cho cô rồi và có thể ngày mai cô ấy sẽ nhận được.
Than tổ ong rẻ, cô định mua một cái bếp than ở góc ngoài bếp, khi không ở đấy cũng có thể đun sôi nước, có thể nấu ba bữa một ngày.
Cô đi đến góc sân lấy củi. Hôm qua cô làm mười mấy cái bánh bao gửi sang nhà bên cạnh bốn cái bánh, dì Lưu vui vẻ nhận, đưa lại cho cô bó củi chú Lưu chặt.
Trước đây, khi gia đình sống ở đây, hàng xóm có tình cảm rất sâu đậm với nhau.
Ngày cô chuyển về, vài người hàng xóm đã dành thời gian giúp cô dọn dẹp nhà cửa và đưa đồ ăn nước uống cho cô, rất nhiệt tình.
Cha mẹ cô lo lắng rằng cô sẽ không thể giải quyết một mình, nhưng cô đã cho họ một câu trả lời chắc chắn bằng những hành động thiết thực của mình trong vài ngày qua.
Rốt cuộc, cô không còn là cô bé yếu đuối như trước nữa.
Hơn chục năm lao động vất vả trong cuộc đời khốn khổ, cô đã rèn luyện được một đôi bàn tay khéo léo, giỏi giang trong công việc.
Cô xé hai tờ báo cũ, dùng bao diêm đốt tờ báo rồi cháy lật lên củi, lửa bắt đầu êm dịu.
Cô lau sạch chiếc nồi lớn, sau đó mở tủ cũ, lấy ra hai củ khoai tây nhỏ, rửa sạch rồi cắt thành từng miếng, thêm một nắm hành lá vào rồi chiên thành từng miếng khoai thơm thơm lừng.
Một bát cháo trắng và một đĩa khoai tây cắt nhỏ nhanh chóng được đặt lên bàn đá trong sân.
Gió nhẹ thổi về đêm, bầu trời tối đầy sao.
Cô ăn chậm rãi, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh tuyệt đẹp này.
(Mình dạo này bị deadline dí+sắp thi giữa kì nên ra truyện hơi chậm, mới dịch bộ này mà thấy điềm quá(╥﹏╥) ------Hơn 800 chương còn ở phía trước, mọi người chờ nhé, mãi iu!!!)