Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu

Chương 6: Lừa Dối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Lúc chạng vạng, mặt trời lặn về tây, bầu trời rực đỏ như lửa đốt.

Một chiếc xe đạp có thanh chéo* mới toanh kêu lên tiếng “reng reng”, âm thanh vang dội, thu hút nhiều người đang ngồi dưới bóng cây ven đường đến nhìn.

(*Giống xe đạp Thống Nhất ngày xưa)

"Ồ! Đó là xe đạp hãng gì vậy? Trông đẹp quá!"

"Anh không biết gì à! Đó là Trần thiếu gia, con trai giám đốc nhà máy phân đạm! Mọi thứ xung quanh cậu ta đều là hàng nhập khẩu, nên chiếc xe đạp đó khẳng định là hàng ngoại!"

Trần Băng đang ngồi trên ghế cứng nghênh ngang kiêu ngạo, ngẩng cao cổ đi thẳng xuống tầng dưới của tòa nhà tập thể.

Lâm Vân Bảo đang xách một chiếc túi màu quân đội, đá đôi dép nhựa, chuẩn bị đi lên lầu - đôi mắt kinh hỉ mở to, nhanh chóng lao về phía trước: "Trần thiếu gia! Trần thiếu gia!"

Trần Băng liếc nhìn cô bằng ánh mắt ngạo mạn, hỏi: “Cô tan làm rồi à?”

"Vâng vâng!" Lâm Vân Bảo mỉm cười vui vẻ trả lời: "Vừa tan làm thôi! Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị của bọn em mùa hè sẽ đóng cửa muộn hơn nửa giờ, vì vậy về có chút muộn."

Cô ta không học cấp 2, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì được bạn học cũ của cậu Tiêu Đạm Minh là Liêu Thế Trọng giới thiệu, làm việc trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thuộc quyền của ông ấy với tư cách là người học việc, kiếm được mức lương 25 tệ mỗi tháng.

Trần Băng lười biếng "Ừ" một tiếng, hỏi: "Tiểu Dĩnh tan học chưa? Cô lên xem giúp tôi xem cô ấy đã về chưa?"

Nụ cười trên mặt Lâm Vân Bảo lập tức tắt đi, do dự nói nhỏ: "Anh... anh đến tìm nó à?"

"Nói thừa!" Trần Băng trợn mắt, hừ lạnh nói: "Không tìm cô ấy lẽ nào lại tìm cô?"

Tuần trước không gặp được mỹ nhân, mấy hôm trước lại đến ngõ hai lần, nhưng tiếc là cũng không gặp được người đẹp. Hôm nay hắn sẽ chỉ đợi ở dưới tòa nhà tập thể, trừ khi cô không quay lại, nếu không hắn nhất định sẽ bắt được cô.

Đôi mắt của Lâm Vân Bảo ấm ức đỏ lên , nói nhỏ: "Trần thiếu gia, lần trước khi chúng ta xem phim, ngài đã khen phong cách của tôi."

“Cô đừng nghĩ nhiều.” Trần Băng thản nhiên nói: “Trong túi ta không thiếu vé, thường xuyên mời bạn bè đi xem phim. Nếu cô giúp tôi tìm Tiểu Dĩnh, tôi lại cho cô bốn vé."

Nói xong, hắn từ trong túi quần lấy ra đưa cho cô ta bốn vé xem phim.

Lâm Vân Bảo nuốt nước bọt, vui vẻ cầm lấy, đếm rồi cẩn thận bỏ vào túi.

Trần Băng hơi nâng cằm nói: "Mau đi gọi cô ấy xuống đi!"



Ánh mắt Lâm Vân Bảo né tránh hai lần, nhanh chạy như bay lên cầu thang đá.

Một lúc sau, cô ta chậm rãi bước xuống, trên tay vẫn cầm chiếc túi màu quân đội.

"Trần thiếu gia, mẹ em nói Dĩnh Dĩnh hai ngày naỳ sẽ không về nhà, cái đó em ấy……có chút việc ở trường, cho nên tạm thời ở ký túc xá."

Trần Băng nghe vậy, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ thất vọng, dùng chân đá mạnh một cái, không quay đầu lại rời đi.

"Ơ!" Lâm Vân Bảo vội vàng đuổi theo, gọi: "Ngài — ngài có muốn đi xem phim không? Chúng ta cùng nhau đi xem, được không?"

Trần Băng tâm tình cực kỳ xấu, tức giận hét lớn: "Cút đi!"

Lâm Vân Bảo dừng lại và nhìn bóng dáng chiếc xe đạp biến mất trong ánh hoàng hôn, nước mắt long lanh, tức giận bỏ lên lầu.

Một người hàng xóm đang rửa khoai lang ở hành lang nhìn thấy cô ta, tò mò hỏi: "Vân Bảo, sao cô cứ chạy lên chạy xuống vậy? Trên đường làm rơi đồ à?"

"...Không." Lâm Vân Bảo đi vào nhà.

“Bang!” Cánh cửa đóng sầm lại!

Lâm Vân Bảo tức giận hét lớn: "Con về rồi!"

Tiêu Đạm Mai đang bận rộn trong bếp quay đầu trừng mắt nhìn, mắng: “Con nha đầu chết tiệt này! Về thì về, đóng sầm cửa lại làm gì?! Cửa mà vỡ, tao bắt mày phải trả tiền cho nó!"

Tiêu Đạm Mai khi còn trẻ trông cũng rất xinh đẹp nhưng mũi lại hơi tẹt. Sau khi béo phì, khuôn mặt ngày càng béo, mũi tẹt, mắt không to, nhìn xa xa trông giống như miếng bánh đúc.

Con trai và con gái của bà ta giống bà ta, không giống Lâm Kiến Kiều miệng nhọn má khỉ*, tất cả đều có khuôn mặt như bánh đúc.

(*Thành ngữ Trung Quốc mô tả ngoại hình của một người là xấu xí)

Lâm Vân Bảo tức giận đến mức ném chiếc túi lên bàn vuông.

"Mẹ, Tiêu Dĩnh khi nào mới về? Sao mẹ không đi tìm nó về?"

Tiêu Đạm Mai đập trứng, tức giận nói: “Mày nghĩ mẹ không muốn nó về à? Nó không có ở đây, mẹ phải làm hết việc nhà. Chúng mày lười biếng không giúp được cái gì! Còn đứng đấy làm gì? Giúp mẹ cắt một ít hành lá, nhanh nhẹn lên!"

Lâm Vân Bảo bĩu môi chán nản: "Vậy thì đi tìm nó đi! Nó không phải trở về nhà cũ ở sao?"

“Đợi mấy ngày lại nói.” Tiêu Đạm Mai chớp chớp đôi mắt nhỏ, nhỏ giọng nói: “Dĩnh Dĩnh từ nhỏ đã nhút nhát, nhà cũ rộng rãi, có nhiều phòng, xung quanh có ít nhà. Đêm khuya ảm đạm, nó làm sao có thể không sợ? Nhiều nhất mấy ngày nữa liền rất nhanh sẽ quay về. "



Tiêu Dĩnh là con gái một, từ nhỏ đã được cưng chiều, chăm sóc. Vì điều này mà cô rụt rè nhút nhát đến đáng thương.

Lâm Vân Bảo mỉm cười chế nhạo nói: "Vâng, vậy thì đợi cho đến khi nó tự mình quay lại."

Bàn tay to béo của Tiêu Đạm Mai chọc con gái, thúc giục: "Thái hành, nhanh lên!"

“Vâng vâng.” Lâm Vân Bảo tăng nhanh tốc độ tay, như nhớ ra điều gì, cau mày nhắc nhở: “Mẹ, cũng gần một tuần rồi… Mẹ có muốn đón nó không, nhường nó, xuống trước một bước?”

“Xuống cái đầu!" Tiêu Đạm Mai hai tay chống hông trừng mắt: "Mẹ là cô ruột của nó! Trưởng bối làm sao có thể dễ dãi với tiểu bối? Nếu mẹ quay đi dỗ dành nó, cậu của mày sao có thể chủ động đưa 40 tệ tiền ăn!”

Một ngày sau khi Tiêu Dĩnh rời đi, bà ta nhanh chóng tìm được số liên lạc ở nhà máy của anh trai mình và gọi cho ông ấy.

Vốn định cáo trạng với anh trai trước, nhưng vào trước là chủ*, ai ngờ Tiêu Dĩnh vừa rời khỏi tòa nhà tập thể đã gọi điện cho bố cô.

(*Ai chiếm được ưu thế trước thì người đấy thắng)

Anh trai bà ta nói với bà ta bằng giọng điệu rõ ràng không vui, còn nói Tiểu Dĩnh đã trưởng thành, có thể tự mình sinh sống, chi phí ăn uống sau này sẽ được gửi trực tiếp cho cô để cô tự thu xếp.

Tiêu Đạm Mai vừa khóc vừa giải thích, nói rất nhiều về cách bà ta yêu thương và chiều chuộng cháu gái nhỏ của ông ấy như thế nào, đồng thời nhấn mạnh rằng cô sẽ lập tức đón Tiêu Dĩnh về và không để cô một mình ở Huệ Thành.

Không ngờ anh trai bà ta lại không bảo gì, chỉ nói Tiểu Dĩnh sẽ tự mình đưa ra quyết định, nếu con bé bé muốn thì quay lại.

Tiêu Đạm Mai hạ giọng: “Mày cho rằng bốn mươi tệ dễ kiếm sao? Một tháng mày chỉ kiếm được hai mươi lăm tệ thôi! Con nha đầu đó biết về bốn mươi tệ này, làm sao có thể ngoan ngoãn giao ra. Khi nào nó sợ hãi, nó sẽ xách vali về, lúc đó mẹ là người quyết định cuối cùng!

"Nhưng nếu nó không quay lại........" Lâm Vân Bảo oan ức rên nhỏ: "Trần thiếu gia có lẽ không thể giấu được nữa. Con đã nói dối ngài ấy hai lần, vừa rồi ngài tức giận bỏ đi. Lần sau con không biết phải nói dối như thế nào nữa."

"Cái gì?" Tiểu Đan Mai khinh thường nhìn cô ta, nhỏ giọng nói: "Mày không đem hết tâm tư của cậu ấy hướng về mày à? Dĩnh Dĩnh nói rồi, nó còn cần học tập, không thể có bạn đời, tốt nhất để cuộc hôn nhân tốt đẹp này cho mày."

"Nó thực sự đã nói điều đó?" Lâm vân Bảo nghi hoặc hỏi.

Tiêu Đạm Mai trợn mắt nói: “Lúc đó không có chuyện Đại Bảo lấy tiền của nó, nó đương nhiên là nghĩ đến chúng ta đối tốt với nó như nào! Nó chỉ có chúng ta là họ hàng ở Huệ Thành, không bán rẻ cho chị họ thì bán rẻ cho ai*?”

(*Không giúp chị họ thì giúp ai – ý kiểu bà già này muốn lợi dụng nữ 9)

Lâm Vân Bảo cười khổ và nói nhỏ: "Nhưng tâm tư của Trần thiếu gia đều đổ dồn vào nó, con không thể làm gì được."

Tiêu Đạm Mai không nghĩ, buột miệng nói: “Không được cũng phải đươc! Ở cái chỗ này không nhà nào có nhà máy được như vậy, mối hôn sự như này ở Huệ Thành tìm cũng không thấy mối thứ hai. Mày phải cố gắng hết sức, phải lắm lấy nó."

Lâm Vân Bảo cong môi, rơi vào một vòng tròn rắc rối mới.
« Chương TrướcChương Tiếp »