Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Viên Bác bất mãn nhìn cô một cái, nói: “Bẩn một chút còn hơn chảy máu, nếu đυ.ng vào da thì sẽ đau chảy máu, mấy ngày mới có thể bình phục, em cảm thấy điểm nào quan trọng? "
Đã là lúc nào rồi còn băn khoăn về việc phải sạch sẽ? Đây có phải là thời gian cho chứng sạch sẽ?
Nghĩ đến đây, anh thầm tức giận và tát vào mu bàn tay cô một tiếng “bốp!”
"Ayza!" Tiêu Dĩnh đau đớn, nhịn không được trừng anh một cái, "Em đã nghe lời anh rồi, anh đánh em làm gì?"
Viên Bác không để ý đến cô, đặt hành lý sang một bên, sau đó từ trong bãi phế liệu ra một chiếc châm mạ vàng, nhặt những mảnh vụn lộn xộn.
"Em đang tìm cái gì? Anh giúp anh tìm."
Tiêu Dĩnh đã sớm quên mất vết đau trên mu bàn tay, hưng phấn giải thích: “Chỉ cần là trang sức của con gái đều chọn ra, dù là vòng cổ hay trên vòng tay đều được —— có bao nhiêu chọn bấy nhiêu!"
Viên Bác nhìn thoáng qua rồi nói: "Trong đó lẫn lộn quá, cái gì cũng có. Chúng ta tốt nhất nên bắt đầu từ đây và di chuyển chậm rãi sang bên kia. Nếu không thì bắt đầu từ bên kia. Như vậy sẽ hiệu quả hơn."
“Được.” Tiêu Dĩnh nóng lòng muốn bắt đầu.
Những mảnh vụn đa số là đồ trang sức mạ vàng hoặc mạ bạc, có một số mảnh vụn bị lỗi, lộ ra những thanh kim loại nhọn hoắt, sắc bén đến đáng sợ.
Bàn tay của Tiêu Dĩnh rất mảnh khảnh, may mắn thay, cô có một chiếc khăn tay quấn nhiều lớp, nếu không cô đã bị đâm.
Viên Bác lục lọi khắp nơi, nhanh chóng tìm được chiếc châm mạ vàng khác, ghép thành một đôi, thuận tiện hơn rất nhiều, động tác sàng lọc cũng nhanh hơn.
Trần Trân bưng ra hai bát nước lớn, dặn dò bọn họ cẩn thận kẻo bị thương, sau đó lại quay người vội vàng rời đi.
Thực sự có rất nhiều đồ trang sức trong số các mảnh vụn, trong đó có một số là chìa khóa hoặc móc khóa, Viên Bác nhìn một số không có khuyết điểm lớn, lấy ra và đặt sang một bên.
Sau hơn nửa giờ, họ đã tìm được hai hoặc ba cân.
Lúc này mặt trời đã lên cao, nơi hai người ngồi cũng đã bị nắng chiếu tới.
Tiêu Dĩnh có chút mệt, uống nửa bát nước mới lau mồ hôi.
Viên Bác ném đũa châm, mở túi vải thô, tìm một chiếc áo sơ mi trắng của cô, đội lên đầu cô.
Tiêu Dĩnh cảm ơn anh, không nhịn được hỏi: “Còn anh thì sao?”
“Anh quen rồi.” Viên Bác chỉ vào bên cạnh anh, nói: “Ngồi lại đây đi.”
Tiêu Dĩnh bước tới, anh dùng thân hình cao lớn của mình giúp cô che đi phần lớn ánh nắng, nhỏ giọng nói: “Mau lên, cố gắng hoàn thành mọi việc trước buổi trưa.”
“Ừm!” Tiêu Dĩnh cảm động đến mức không đành lòng để anh phơi nắng quá lâu nên dùng hết sức nhặt đồ.
Viên Bác dùng đôi châm một tay kéo nó ra, tay kia nhặt lên, động tác càng lúc càng nhanh.
Không biết lúc nào, A Nam bước ra ngoài, nheo mắt dưới ánh nắng chói chang và gọi lớn: "Hai người nghỉ ngơi đi! Trời nóng, ra nắng còn nóng hơn nữa!"
Viên Bác ngước mắt nói: "Không cần nghỉ ngơi, tôi không sợ nắng."
A Nam liếc nhìn Tiêu Dĩnh, phát hiện phần lớn cơ thể của cô đều được Viên Bác che chắn, không tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời, anh ấykhông khỏi nhìn người chồng Viên Bác với cặp mắt khác.
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng vì nắng nóng, anh ấy không khỏi thầm thương xót cô gái nhỏ nhắn mỏng manh này.
Anh ấy suy nghĩ một lúc, bước nhanh đến góc sân, lôi ra một mảnh vải ba màu bẩn thỉu lớn.
"Anh, mau đến giúp tôi một tay! Treo tấm vải này lên đó để cả hai không phải phơi nắng. Tấm vải rách nát và cũ kỹ, chắc chắn không có tác dụng che gió che mưa, nhưng lại miễn cưỡng che được nắng. "
Viên Bác mỉm cười, nhanh chóng đứng lên đỡ.
Một lúc sau, khu vực xung quanh bãi phế liệu đã được vải ba màu che lại.
Tiêu Dĩnh vẫn chưa cởϊ áσ sơ mi trắng, tiếp tục nhanh chóng làm việc.
Viên Bác không để cô tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hơi nhếch khóe miệng rồi quay lại chỗ cũ để giúp đỡ.
A Nam đi vào được một lúc thì nhanh chóng quay lại, trên tay xách một chiếc xô lớn.
“Mấy ngày nay tôi đang làm dây chuyền cho một xưởng trang sức ở phía Tây thành phố, yêu cầu khá cao, có một số màu sắc không đẹp nên nhiều chiếc đã bị hỏng ngay lập tức. Hai người xem có thích không."
Nói xong, anh ấy đổ những chiếc vòng cổ ra khỏi thùng.
"Oa! Nhiều quá!" Tiêu Dĩnh nhìn đống này, không khỏi kêu lên: "Đều không sao... Tại sao lại bỏ đi?"
A Nam cau mày giải thích: "Việc phối màu không tốt, biến thành màu vàng đồng. Thứ họ muốn là vàng nguyên chất. May mắn là kỹ thuật viên đã phát hiện ra sớm, nếu không việc kinh doanh lần này có lẽ sẽ thua lỗ."
Viên Bác nhìn một lúc, tò mò hỏi: “Nam huynh đệ, không thể sơn lại màu được à?”
“Không thể.” A Nam giải thích: “Sau khi khớp mấy lần cũng không được, chỉ có thể bỏ đi.”
Mạ kim loại đòi hỏi một quy trình phức tạp, nếu thỉnh thoảng sai một bước sẽ khó phục hồi.
Tiêu Dĩnh bị mùi nồng nặc làm ngạt thở, không khỏi ho khan một tiếng.
Viên Bác đặt trâm xuống, vỗ tay đưa nửa bát nước còn lại cho cô.
Tiêu Dĩnh cảm ơn cô và uống hết trong một hơi.
A Nam buồn cười hỏi: “Sao vậy? Hai người vẫn thường lịch sự như vậy khi ở bên nhau sao ? Mang nước cũng cần cảm ơn! "
Khuôn mặt đang đỏ bừng của Tiêu Dĩnh lại càng đỏ hơn, cô ngập ngừng: “…….thói quen mà thôi.”
Bây giờ hãy giải thích rằng hai người họ vẫn chưa phải là một cặp, điều này rõ ràng là không thích hợp. Hơn nữa, trong thâm tâm cô không muốn giải thích chút nào.
A Nam vội vàng lái xe đi.
Viên Bác nhắc nhở Tiêu Dĩnh, thấp giọng nói: “Tạm thời đừng chọn nữa, đa số những thứ này đều có rồi. Khi về Huệ Thành, ngâm nước rửa sạch, có lẽ lại có thể chọn thêm một ít. Anh nghĩ một số trong số chúng bị bỏ vì chúng bẩn. Dù sao thì sự khác biệt cũng không quan trọng nên cứ mang hết đi."
"Được." Tiêu Dĩnh gật đầu đồng ý: "Như vậy sẽ tiết kiệm được một ít thời gian!"
Cả hai tăng tốc và cuối cùng đã sàng lọc xong tất cả sau hơn một giờ.
Tiêu Dĩnh nhìn “sản phẩm đạt được” nặng hơn chục ký mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
Lúc này Trần Trân bước nhanh ra ngoài, trên tay cầm một bát nước lớn.
"Mọi chuyện ổn chứ? Nhanh như vậy?! Hai người thật nhanh nhẹn!"
Tiêu Dĩnh khát nước đã lâu, một hơi uống hết nửa bát.
Sau đó, cô đưa phần còn lại cho Viên Bác.
Viên Bác nhìn động tác có vẻ rất thành thao và tự nhiên của cô, nháy mắt nhận lấy rồi uống nốt phần còn lại.
Trần Trân cười nói: "Đã buổi trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Không, không." Tiêu Dĩnh vội vàng lắc đầu: "Làm phiền dì nhiều quá. Dì Trần, một cân phế liệu giá bao nhiêu? Chúng ta chất những thứ này lên cân rồi cân."
Trần Trân “Ayza” một tiếng nói: "Nó không đáng bao nhiêu tiền! Dì không phải đã nói với cháu trước đó sao? Cháu thích thì cứ chọn. Dì sẽ không lấy tiền. "
“Không được.” Viên Bác lạnh lùng nói: “Bao nhiêu là bao nhiêu, cứ coi như bán phế liệu cho chúng tôi đi.”
Tiêu Dĩnh gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy! Chúng cháu rất biết ơn dì đã giúp đỡ nhiều như vậy. Nếu buôn bán được, về sau chúng cháu còn muốn lấy, sao dám tới lấy nữa! "
Thấy họ nhất quyết, Trần Trân đành phải nói: “Phế liệu không đắt, một ký chỉ khoảng một tệ. Nhiều nhất là mười hai mườ ba ký, tức là mười tệ. Các cháu khởi nghiệp từ khi còn trẻ, khẳng ddihj không dễ dàng. Chúng toiowr đây Ba ngày hai lầ lại có phế liệu, nếu có thể giúp các cháu có chút thu nhập cũng tốt, các nháu có thời gian có thể tự đến tìm."
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Tiêu Dĩnh chân thành cảm ơn bà, lấy ra mười tệ đưa cho bà ấy.
Trần Trân mờ họ ở lại cùng ăn cơm.
"Không được." Tiêu Dĩnh nói: "Chúng cháu còn phải đi nhanh, buổi tối phải bắt xe về Huệ Thành."
Trần Trân nhịn không được cười hỏi: "Tiểu Tiêu, cháu thật sự là người Huệ Thành sao? Dì nghe kĩ hơn, phát hiện giọng nói của cháu giống như là người miền Nam."
Tiêu Dĩnh mỉm cười khen ngợi: "Dì thật lượi hại! Cháu lớn lên ở miền nam Tế Thành và học ở đó nên nói giọng đó."
"Tế Thành?!" Trần Trân kêu lên: "Thật trùng hợp! Chồng dì là người Tế Thành, A Nam cũng sinh ra ở đó, nên thằng bé được gọi là "A Nam". Con cả và con thứ hai sinh ra được mấy năm, anh trai dì ra nước ngoài, dì đưa cả nhà lên tỉnh lị để ở với bố, khi bố mẹ chồng còn ở đó, chồng dì thỉnh thoảng mới về, sau này ông bà đi rồi, thì không về phía Nam nữa. Chớp mắt đã hơn mười năm không về!”