Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu

Chương 48: Âm Thầm Ấm Ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Tiêu Dĩnh kéo rèm lên, tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi cởi từng cúc áo ra.

Sau đó, cô quay người đi ra ban công để thu dọn quần áo của hai người tối qua.

Tuy không có nắng nhưng gió ngoài ban công rất mạnh, sau một đêm tất cả quần áo đều được phơi khô.

Tiêu Dĩnh treo móc treo quần áo lên, nhanh chóng gấp quần áo lại cho vào túi hành lý.

Lúc Viên Bác từ phòng tắm đi ra, cô đã dọn dẹp gần xong.

Anh nhướng mày nhìn tấm rèm, dùng bàn tay to lớn giơ lên định treo nó lại chỗ cũ, nhưng Tiêu Dĩnh đã ngăn anh lại.

Cô giải thích: “Không cần vội, vẫn còn thời gian. Bánh bao để nguội sẽ không ngon nên chúng ta hãy ăn trước đã”.

Viên Bác nói: “Nửa phút là xong, em đi ăn trước đi, anh rửa tay sẽ ăn sau.”

Tiêu Dĩnh đành phải tự mình ăn trước, cẩn thận cắm một lỗ nhỏ rồi hút hết nước bên trong.

Viên Bác dễ dàng trèo lên cửa sổ, đẩy tấm rèm về vị trí ban đầu chỉ trong giây lát, sau đó tháo sợi dây treo giữa phòng ra và ném nó vào vị trí ban đầu.

Tiêu Dĩnh nhìn thấy, không khỏi bật cười: “Không biết trong phòng này vì sao lại có dây thừng!”

Viên Bác cũng không biết, rửa tay xong liền đi tới ăn bánh bao.

Anh dùng cái miệng lớn cắn một cái, cái bánh đã mất đi một nửa, anh lẩm bẩm: “Lần sau đừng ra ngoài một mình, gọi anh dậy.”

Tiêu Dĩnh cười nhỏ giọng nói: "Không phải ban đêm, xung quanh còn có người đi đường. Hơn nữa em cũng không đi xa, chỉ đi dọc con đường bên cạnh thôi."

"Anh đang nói là lần sau." Viên Bác bổ sung: " Nhất định phải đánh thức anh."

Tiêu Dĩnh cười nhạo, trêu đùa: “Vậy phải hét lên anh mới dậy! Em đã gọi anh vài lần trước đó, nhưng anh vẫn ngủ . "

Hả? !

Đôi mắt Viên Bác bối rối co giật, anh trừng mắt nhìn cô, lại gặm một cái bánh bao khác, dường như coi cô như một cái bánh bao thịt trong tay.

"Anh........ Đêm qua ngủ không được, vừa mới rạng sáng thì ngủ quên. Đây là ngoài ý muốn, là ngoại lệ, lần sau nhất định sẽ không xảy ra."

Tiêu Dĩnh tò mò hỏi: "Sao không ngủ được? Tối qua anh có chuyện gì thế?"

Viên Bác âm thầm trợn mắt ăn một mình, không để ý đến cô.

Nếu không phải vì có cô, tại sao anh lại không thể ngủ được? Tốt hơn là cô nên hỏi anh xem có chuyện gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn đánh giá cao bản thân mình, nếu biết như vậy thì anh đã đặt thêm một căn phòng nhỏ, mỗi người một phòng, tối qua sẽ không có xấu hổ cùng khó chịu.

Anh rửa mặt, rửa chân tay, liên tục ra ngoài để thổi gió mát cho đến khi phía đông sáng hơn một chút, cuối cùng anh ngủ thϊếp đi.



Nhưng kẻ gây ra chuyện này lại ngủ say, không hề có cảm giác gì kỳ lạ, cũng không có cảm giác áy náy hay xấu hổ, thậm chí còn dám hỏi anh vì sao không ngủ được.

Tiêu Dĩnh hoàn toàn không biết tâm lý phức tạp của anh, lo lắng hỏi: “cái đó —— tối qua anh có uống trà của Vinh bá không? Người ít ít trà hay người chưa từng uống trà bao giờ, sau đó sẽ không ngủ được, vì trà có tác dụng làm tỉnh táo."

Viên Bác vừa ăn vừa vùi đầu, từ chóp mũi phát ra một tiếng "ừm" cho cô xem như đáp lại.

Quên đi, bây giờ chuyện đã đến nước này, chỉ có thể trách anh có cái nhìn quá cao về bản thân, cho rằng mình có khả năng tự chủ rất tốt. Lúc này, dù có gãy răng cũng chỉ có thể nuốt vào cùng với máu.

Tiêu Dĩnh lắc đầu thông cảm: “Nhớ kỹ, lần sau đừng uống trà, chiều về, anh có thể ngủ trên xe một lúc cho bù giấc.”

Viên Bác chán nản “Ừm” một tiếng, âm thầm coi cô như một cái bánh bao, cắn mấy miếng.

Cô ăn một nửa, bẻ một nửa và đưa phần còn lại cho anh.

Cô uống chưa đến nửa bát sữa đậu nành đã quá no để uống thêm nữa.

Viên Bác ăn rất nhiều đã uống hết sữa.

Hai người nhanh chóng nhét bàn chải đánh răng và kem đánh răng vào túi hành lý, anh mang tất cả trên lưng rồi đưa cô xuống lầu.

Quầy lễ tân đã vắng người, Vinh bá chống gậy đi lại trong sảnh, trò chuyện với vài nhân viên và cười không ngừng.

Viên Bác và Tiêu Dĩnh chào ông lão.

Vinh bá mỉm cười hỏi thăm họ ở đây thế nào thế nào rồi mời họ uống trà.

Tiêu Dĩnh lấy ví, lấy chìa khóa phòng đưa cho thím Lưu.

"Chiều chúng cháu trở về Huệ Thành, chúng cháu bây giờ trả phòng."

Thím Lục đồng ý và cất chìa khóa đi.

Vinh bá ở một bên vung nạng gọi lớn: "Tiểu Lục, giảm tiền cho họ đi! Ít nhất phải giảm một nửa giá!"

"Tôi biết rồi!" Thím Lục cười nói, "Năm tệ là được, chỉ cần trả một ít tiền điện, nước và tiền công."

Tiêu Dĩnh rất xấu hổ và nói: "Không được, người khác trả bao nhiêu chún cháu trả bấy nhiêu."

"Được rồi, được rồi!" Thím Lục lắc đầu giải thích: "Vinh bá không thiếu tiền chút nào, chúng tôi sẽ tính giá này cho những vị khách quen, nếu cháu thích ở đây, hoan nghênh cháu quay lại, vẫn lấy giá này.”

Tiêu Dĩnh vui vẻ gật đầu, lấy tiền ra trả.

Hai người đợi ở đại sảnh một lúc thì A Nam đi tới.

Anh ấy mỉm cười chào hỏi, lớn tiếng: “Ông ngaoij, mẹ nhờ con đến đón ông ăn cơm rồi mới đưa ông về.”

Viên bá lắc đầu: “Thời tiết nóng quá, mấy ngày nay ông hơi choáng váng, bác sĩ bảo ở nhà đừng đi lung tung, dù sao con và mẹ cũng qua đây uống trà với ông. Không cần phải đến nhà máy gây phiền toái cho con, hơn nữa, trong xưởng mạ điện mùi không dễ chịu, ngửi thấy liền khó chịu, tốt nhất nên đến ”.

A Nam mỉm cười, khuôn mặt phúc hậu sáng bóng.



"Được rồi, vậy ông ở nhà, tối mẹ và con sẽ qua xem TV và uống trà với ông."

Tiêu Dĩnh và Viên Bác tạm biệt Vinh bá và lên xe tải nhỏ của A Nam.

Xe tải nhỏ phía trước có 4 chỗ ngồi và một thùng nhỏ phía sau nên hơi rung khi lái xe.

A Nam nói với họ về Huệ Thành và nói rằng anh ấy đã từng đến đó một lần với bạn bè, nhưng anh ấy chỉ vội vã đi ngang qua và không dừng lại ở đó.

Anh hỏi: “Trạm chở hàng cũ ở phía Tây thành có còn không?”

“Nó đã bị phá bỏ mấy năm trước.” Viên Bác giải thích: “Sau này, một cái được xây dựng lại, vẫn còn ở phía tây thành.”

Tiêu Dĩnh không có hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn đường.

Mười phút sau, họ đã đến vùng ngoại ô thành phố.

Sau khi đi trên cùng một con đường khoảng năm sáu phút, cuối cùng họ dừng lại trước cổng một nhà máy nhỏ.

Trần Trân đang đợi ở cửa, mỉm cười dẫn Tiêu Dĩnh ra khỏi xe.

“Đây là xưởng mạ điện do con trai dì điều hành, không lớn, nhiều quy trình nên đã thuê tổng cộng hơn năm mươi công nhân. Sau khi nghỉ hưu không có việc gì làm, dì đi theo bạn già và đến giúp thằng bé. Ông ấy phụ trách sổ sách còn dì phụ trách nhà bếp, hàng ngày đều rất bận rộn. "

Họ dẫn Tiêu Dĩnh và Viên Bác đến sân phía sau nhà máy, nơi họ nhìn thấy đủ loại vật liệu chất đống cao, bốc ra mùi hăng.

Cũng may là ở nơi thoáng đãng, không khí lưu thông mạnh, nếu không Tiêu Dĩnh nhất định sẽ nôn mửa.

Trần Trân chỉ vào một đống phế liệu màu sắc rực rỡ ở trong góc, giải thích: “Những sản phẩm phế phẩm và phế liệu đều ở trong đó, không có thời gian để dọn dẹp và phân loại, dù sao chúng cũng được bán dưới dạng phế liệu. Hai người có thể lựa chọn và lấy bất cứ thứ gì muốn. Lấy bao nhiêu tùy thích."

"Cảm ơn dì Trần!" Tiêu Dĩnh cảm ơn.

Trần Trân bưng hai chiếc ghế đẩu nhỏ đến cho bọn họ, nói: "Dì vào bếp lấy cho các cháu hai bát nước. Đợi một chút!" rồi vội vàng rời đi.

Tiẻu Dĩnh vội vàng ngồi xuống, đưa tay chạm vào——

"Chờ một chút!" Viên Bác ngăn tay cô lại, trầm giọng nói: "Em muốn đứt tay à?! Nhiều cái rất sắc bén! Nếu không chú ý, sẽ bị trầy xước chảy máu."

Tiêu Dĩnh giật mình, vội vàng rút tay lại.

Viên Bác lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, băng bó tay phải cho cô một cách gọn gàng.

"Khăn tay của em đâu? Ở đâu? Lấy ra đi."

Thời đại này không có khăn giấy, mọi người đều mang theo khăn tay để lau miệng và tay, ba hoặc hai ngày phải giặt một lần.

Tiêu Dĩnh đương nhiên cũng không ngoại lệ, từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay.

Viên Bác nhanh chóng quấn nó quanh tay trái của cô.

Tiêu Dĩnh dở khóc dở cười: “Khăn tay của chúng ta đều bẩn rồi… Ăn uống xong phải làm sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »