Chương 43: Vinh Bá Khiêm Tốn

Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Khách sạn vừa rộng vừa to, thiết kế theo phong cách phương Tây trang trí đẹp, cao cấp.

Ông lão giải thích: "Mở được hai ba năm rồi. Giá cả hợp lý và không gian rộng rãi. Bây giờ tất cả những người ở đây đều là khách quen."

Tiêu Dĩnh nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vài trăm tệ chi phí đi lại do cha cô cho cộng với chi phí ăn uống mà cô đã dành dụm trước đó, tổng số tiền chưa đến 700 tệ, tiền mua hàng hóa còn không đủ, lấy đâu ra tiền thuê một khách sạn tốt.

Tỉnh lỵ là một nơi rộng lớn, dân cư đông đúc, mức sống cao hơn Huệ Thành rất nhiều, đặc biệt là về chỗ ở, một đêm ở đây không dưới 10 tệ.

Ông lão nói nói như vậy, hiển nhiên giá cả sẽ hợp lý hơn nhiều so với những nơi khác.

Vừa đến cổng, một người dì đã chạy ra ngoài, lo lắng hỏi: "Bác Vinh, chú đi đâu thế? Chú để chúng tôi phải đợi lâu quá! Vừa rồi Lão Tiết còn nói nếu chú không quay lại, chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát phía trước để trình báo vụ việc.”

Ông lão —— Vinh bá cười giải thích: “Chơi cờ với ông hàng xóm cũ được nửa chừng, tôi cảm thấy hơi choáng váng nên bắt xe đến bệnh viện. Sau một hồi loay hoay trong bệnh viện, cuối cùng lấy được huốc rồi đi ra ngoài không abwts được xe nên phải ra bến xe tìm xe đi về.”

Bác gái: “Ayza ôi!” cau mày: “Chú già như vậy rồi, sao còn có thể chen vào xe buýt với người khác!”

“Lão thân già này suýt chút nữa đi rồi.” Vinh bá cười giới thiệu Tiêu Dĩnh và Viên Bác: “May mắn thay, tôi gặp được đôi vợ chồng trẻ tốt bụng này đã cõng tôi ra xe và giúp tôi đuổi tên trộm."

Bác gái nhanh chóng cảm ơn rồi dìu ông lão vào sảnh.

Vinh bá giới thiệu: “Cô ấy là Tiểu Lục, người dân xung quanh gọi cô ấy là "thím Lục". Cô ấy là người phụ trách chính của khách sạn chúng tôi.”

Tiêu Dĩnh mỉm cười chào hỏi.

Thím Lục nhìn họ bằng ánh mắt sáng rực rỡ, không khỏi khen ngợi: “Họ từ đâu đến thế? Trông họ thật xinh đẹp! Nhìn cô vợ nhỏ này, xinh đẹp như tiên nữ! Thiếu niên này cũng đẹp trai, vừa cao vừa khỏe! Hai người thật xứng đôi!"

Tiêu Dĩnh đỏ mặt, vừa nãy bị coi là vợ chồng trẻ, bây giờ phủ nhận cũng không nên, cô ngượng ngùng liếc nhìn Viên Bác bên cạnh.

Viên Bác bình tĩnh hơn cô rất nhiều, nhẹ nhàng gật đầu với thím Lục: "Xin hỏi còn phòng trống không? Chúng cháu muốn ở lại qua đêm."

Vinh bá vội vàng chào hỏi: "Tiểu Lục, đi xem có phòng đôi hướng nam nào không, phải là phòng tốt."

Thím Lục hiển nhiên rất thành thạo trong việc kinh doanh, lập tức nói: “Còn có hai phòng nữa, đều ở tầng năm. Việc kinh doanh của chúng ta dạo này khá tốt, các phòng đôi ở các tầng khác đều kín chỗ, chỉ còn một phòng đôi duy nhất ở tầng năm. Phòng còn lại đều đã có người ở, một phòng vừa mới rời đi vào buổi trưa."



Vinh bá gật đầu ra lệnh: “Hãy chọn cái tốt cho họ, đừng vội đăng ký. Tôi hỏi cô —— sau bếp có người không?”

“Có!” Thím Lục giải thích: “Chú còn chưa về, sao tôi dám bảo đầu bếp đi. Ông ấy đang đun nước chờ chú về để nấu mì bò.”

Vinh bá dặn bảo: “Để anh ấy nhanh chóng chuẩn bị ba tô mì lớn cho chúng ta.”

"Không......." Tiêu Dĩnh cười xấu hổ, nói: "Ông ơi, ông tự ăn đi, chúng cháu mang hành lý lên trước rồi ra ngoài tìm đồ ăn sau. "

Vinh bá lắc đầu, giả vờ tức giận.

“Ngoài kia không có ai làm món ăn ngon như chỗ tôi làm! Chỉ có hai bát mì, tôi mời. Nếu không có các cháy vừa rồi thì ví của tôi đã bay mất chục tệ! Chỉ chục tệ tôi đã có thể mời các cháu chục bát mì rồi ”.

Thím Lục cười nói: “Vinh bá vốn là người nhu vậy, hai người đùng khách khí với ông ấy. Bên kia có ghế sô pha bằng gỗ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi sẽ vào bếp báo một câu, rất nhanh có thể ăn rồi."

Vinh bá chống nạng đưa họ lên phòng.

Viên Bác nhìn chung quanh, tò mò hỏi: "Ông, tòa nhà của ông rộng bao nhiêu? Trên lầu có nhiều phòng không?"

Vinh bá cười giải thích: “Tôi mua nơi này khi còn trẻ, phía trước sảnh có mười cái cửa, phía sau dài hơn bảy trượng*, đây là nhà của tôi, tôi không tham lam giàu sang, mấu chốt là sống thật thoải mái. Tầng một có mườ phòng, mỗi phòng đều rất rộng và có ban công.”

(* một trượng dài 4,7 mét)

"Oa!" Tiêu Dĩnh hai mắt sáng ngời nói: "Ông, không ngờ ông lại là đại gia có tài sản khổng lồ!"

Nền kinh tế ở tỉnh lị đã phát triển mạnh mẽ, bây giờ là thời điểm mà một số lượng lớn các tòa nhà cao tầng mọc lên. Việc có thể sở hữu một bất động sản tốt ở vị trí tốt như vậy cho thấy tài sản đó nhiều đến mức nào!

Ông lão ăn mặc giản dị, ngoài chiếc đồng hồ cũ ra, ông chẳng còn gì giá trị nữa, đôi giày dưới chân đã rất cũ, thậm chí còn có một miếng vá ở dưới quần.

Không bao giờ ngờ rằng ông ấy lại sở hữu một tòa nhà cao và đẹp như vậy!

Vinh bá cười, khiêm tốn thì thầm: “Một ít gạch, xi măng và đá thôi, tài sản chẳng đáng là bao. Sau khi vợ tôi qua đời, con trai tôi đã đầu tư một số tiền lớn để xây dựng tòa nhà này với hy vọng tôi có thể sống thoải mái hơn. Thằng bé ở Nam Dương* buôn bán nhựa, công việc kinh doanh khá tốt. "

(*Tên gọi cũ của tỉnh Chiết Giang cuối thời nhà Thanh)

Tiêu Dĩnh thầm khen ông lão giản dị và khiêm tốn, trò chuyện với ông lão thêm một lúc nữa.

Viên Bác không phải là người nói nhiều, chỉ im lặng nghe.

Một lúc sau, thím Lục mang ba tô mì lớn lên.



Vinh bá mời họ ăn lúc trời còn nóng và giải thích: “Có đầu bếp hàng ngày đun nước ở bếp sau, nước nóng được cung cấp miễn phí. Chúng tôi thường không cung cấp bữa ăn, ngoại trừ người quen và nhân viên. Các cháu nếu muốn có thể ở đây hai ngày. Có chuyện gì thì cứ nói với thím Lục, cô ấy sẽ sắp xếp cho các cháu ngay."

"Vậy thì phiền quá." Tiêu Dĩnh cười nói: "Sáng sớm ngày mai chúng cháu có việc phải làm, chỉ ở lại một đêm rồi rời đi."

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện.

Vinh bá quan tâm hỏi: “Các cháu ở Huệ Thành làm nghề gì?”

Tiêu Dĩnh cười ngượng ngùng, giải thích: “Cháu vẫn còn là sinh viên, tranh thủ kỳ nghỉ hè tìm một ít hàng sỉ ở Huệ Thành bán để kiếm chút tiền đóng học phí, sinh hoạt và lấy kinh nghiệm. Thật xấu hổ khi nói ra điều đó."

Viên Bác ban đầu không đồng ý, nhưng khi nhìn thấy sự cố chấp của cô, anh không những không cười nhạo cô mà còn đồng hành cùng cô.

Anh không hề phàn nàn khi lên xuống xe, đổi xe, chuyển chỗ, luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.

Điều này đã khiến cô cảm động rất nhiều.

Đây là chuyến đi đầu tiên của cô, dù thành công hay không cô cũng cảm thấy mình đã thu được rất nhiều.

"Thì ra Tiểu Tiêu vẫn còn là sinh viên!" Vinh bá nhịn không được hỏi: "Vậy cháu bán buôn cái gì? Hai năm nay tỉnh lỵ có nhiều nhà máy như vậy, cần gì có cái đó. Nhưng cháu muốn buôn hàng hóa phải đúng hàng thì lợi nhuận mới cao”.

"Cháu….... cháu đang lấy một ít đồ trang sức cho con gái." Tiêu Dĩnh giải thích: "Chủ yếu là khuyên tai hoặc dây chuyền mạ vàng."

Vinh bá nghe vậy liền mỉm cười.

“Lợi nhuận vẫn khá lớn nhưng phải đến tận xưởng lấy hàng. Như vậy sẽ giảm chênh lệch giá trung bình, tránh bị tính giá quá cao”.

Tiêu Dĩnh cười khổ: “Chúng cháu đã tới nhà máy hỏi. Họ nói nhất định phải mua số lượng lớn chứ không phải số lượng nhỏ. Cháu kinh doanh nhỏ, không có nhiều vốn như vậy.”

Vinh bá gật đầu: “Không sao đâu. Người trẻ tuổi có ý tưởng khởi nghiệp kiếm tiền là rất tốt. Còn trẻ, hãy chăm chỉ học tập. Con gái chú từng đi làm ở cơ quan, nhưng sau khi nghỉ hưu, không có việc gì làm nên đi phụ giúp xưởng mạ điện của con trai, cháu ngoại tôi đang làm mạ điện. Nghề mạ điện rất nhiều nước thải nên việc thành lập nhà máy ở thành phố không dễ nên chúng tôi đã thành lập ởngoại ô. Con gái và cháu ngoại tôi ban ngày bận việc nên thường đến gặp tôi vào buổi tối."

Động tác ngoảnh mặt của Tiêu Anh hơi dừng lại, cô tò mò hỏi: "Nhà máy mạ điện? Cũng mạ vàng ạ?"

“Hơn thế nữa.” Vinh bá giải thích: “Có loại mạ bạc, còn có màu sắc khác, nhưng vàng và bạc là phổ biến nhất.”

Tiêu Dĩnh chợt nhớ ra điều gì đó, không khỏi hỏi: “Ông ơi, trong xưởng mạ điện chắc chắn có một ít đồ trang sức phế thải phải không?”

"Nhất định có." Vinh bá thắc mắc hỏi: "Nhưng phế liệu đều là bán phế liệu, không có giá trị gì. Sao à? Tiểu Tiêu, cháu có hứng thú mua phế liệu sao?"