Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Xe buýt tiếp tục tiến về phía trước, trên xe chỉ còn lại vài người.
Người soát vé dựa lưng vào ghế, cảm thấy buồn ngủ, đầu óc ong ong.
Trời càng lúc càng tối, đèn trong xe không bật đèn, xung quanh là mootj mảng màu đen.
Cũng may thỉnh thoảng đi trên đường có đèn đường chiếu vào, một tia sáng lướt qua rất nhanh.
Tiêu Dĩnh có chút mệt mỏi, tựa người vào ghế, bất giác ngủ gật.
Ông lão nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi lớn: "Dừng lại! Tôi sắp đến rồi!"
Xe buýt thời đại này đều được vẫy gọi, có thể dừng bất cứ lúc nào, ở đâu, nếu không ai muốn xuống hoặc lên xe tại điểm dừng thì sẽ chạy thẳng tới ga mà không dừng lại.
Viên Bác nghe thấy điều này, sau đó anh nhận ra rằng họ đã bỏ sót địa điểm này.
Anh nhanh chóng đẩy Tiêu Dĩnh, ôn tồn nói: “Xuống xe thôi.”
Tiêu Dĩnh đột nhiên tỉnh lại, vội vàng đứng dậy.
Chiếc xe buýt dừng lại bên đường, phát ra tiếng phanh gấp.
Ông lão run rẩy đứng dậy.
Lúc này Viên Bác phát hiện tên đàn ông thô bạo phía sau cũng đứng dậy.
Viên Bác dùng thân hình cao lớn chặn đường, nhét một túi hành lý cho Tiêu Dĩnh, “Em xuống xe trước, anh cõng ông lão xuống.”
Tiêu Dĩnh gật đầu.
Viên Bác liếc ngang nhìn về phía sau rồi nháy mắt với cô.
Tiêu Dĩnh nhìn thấy người đàn ông thô bạo đứng dậy, lập tức đi tới thu dọn hành lý.
Viên Bác lấy chiếc nạng từ tay ông lão, đưa cho Tiêu Dĩnh rồi cõng ông già trên lưng.
Ông lão rất xấu hổ, không ngừng nói cảm ơn và trò chuyện với Viên Bác.
Tiêu Dĩnh cầm nạng và nhanh chóng ra khỏi xe.
Sau đó đợi ở cửa xe.
Viên Bác bước những bước dài, vững vàng cõng ông lão trên lưng bước xuống.
Tên thô bạo có chút lo lắng, vội vàng đuổi theo xuống, lén đưa tay về phía túi quần của ông lão - Tiêu Dĩnh tức giận đến cầm nạng đánh ngã!
"Âyza!" Người đàn ông thô bạo gầm lên, hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Dĩnh, làm điệu bộ đến cướp hành lý của cô.
Tiêu Dĩnh đã chuẩn bị tinh thần, nhanh chóng lùi lại vài bước, đồng thời dũng cảm hét lên: "Người này là kẻ trộm! Người này là kẻ trộm! Hắn muốn trộm ví của ông lão!"
Kẻ trộm luôn chột da. Tên đàn ông thô bạo rụt rè nhìn xung quanh sau khi bị cô mắng, không dám lấy lại hành lý, giả vờ quay lại xe.
Người soát vé đóng sầm cửa lại và chửi: “Đồ khốn nạn, ngày nào cậu cũng lên xe của chúng tôi! Nếu cậu còn dám lên xe của chúng tôi lần nữa, lần sau tôi sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát! Mới nói cậu đấy!”
Chiếc xe buýt nhanh chóng di chuyển về phía trước, chỉ để lại một đống mùi khói phía sau.
Tên thô bạo không dám ở lâu, bỏ chạy.
Viên Bác đặt ông lão xuống.
Tiêu Dĩnh vội vàng đưa cây nạng cho ông lão rồi giải thích: “Tên trộm vừa lợi dụng lúc người khác xuống xe, lấy trộm thứ gì đó từ túi quần sau. Sau khi Bác ca ca phát hiện ra, duỗi chân ra ngáng đường khiến hắn không trộm được. Lúc nãy, khi ông rút ví ra trả tiền rồi nhét lại vào túi quần, hắn đã nhìn thấy nên đã đợi ông xuống xe rồi ra tay!"
Ông lão giận dữ hét lên: "Tên trộm chết tiệt này! Đáng lẽ tôi phải dùng gậy đánh hắn khi chúng ta lên xe!"
Tiêu Dĩnh cười nói: "Cháu vừa quất anh ta bằng cây gậy của ông rồi! "
Ông lão vẫn có chút tức giận, nhưng đành phải thở dài: “Xe buýt lộn xộn quá, trộm cướp nhiều. Tôi thường nghe hàng xóm nói thế, nhưng tôi không để tâm lắm vì hiếm khi tôi đi xe buýt. Hôm nay tôi đến bệnh viện trễ. Lúc đó hơi muộn và tôi không tìm được xe nên phải đi xe buýt. Ngày thường tôi không đi xe buýt nhiều nên không có nhiều nhận thức về kẻ trộm."
Viên Bác lấy chiếc túi vải thô từ tay Tiêu Dĩnh và ném nó qua vai anh.
"Ông, nhà ông còn xa không? Có cần người đưa về không? Chúng cháu phải tìm một nơi để nghỉ ngơi, nên đi trước một bước."
Tiêu Dĩnh vẫy tay: "Ông ơi, tạm biệt!"
"Đợi đã! Đợi đã!" Ông lão chặn họ lại và hỏi: "Các cháu từ nơi khác đến à?"
“Vâng.” Viên Bác gật đầu: “Huệ Thành.”
Ông lão lại hỏi: “Trời tối rồi, đang tìm chỗ nghỉ ngơi sao?”
"Vâng." Tiêu Dĩnh đáp: "Chúng cháu ở lại một đêm, sáng mai trả phòng sớm."
Ông lão cười nói: "Tới chỗ của tôi nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu, như vậy không tốt lắm." Viên Bác lịch sự từ chối: "Có rất nhiều khách sạn nhỏ ở phía nam thành phố, chúng cháu chỉ cần tìm một khách sạn gần đó để ở là được."
Ông lão không ngừng vẫy tay, thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Viên Bác.
"Đợi một chút! Kia là khách sạn nhà tôi —— ngay ngã tư phía trước, rất gần! này! Các cháu nhìn xem, chính là "Khách sạn Gia Lạc Đa" có đèn vàng phía trước."
Tiêu Dĩnh và Viên Bác nhìn nhau, trong lòng thầm lo lắng.
Khách sạn hía trước có bảy tầng tám tầng, nơi này rộng lớn, xinh đẹp, giá sinh hoạt ở một nơi như vậy chắc chắn không thấp.
Khi ra ngoài, họ cố gắng tiết kiệm tối đa, thực sự họ không dám sống ở nơi cao cấp như vậy.
Tiêu Dĩnh có chút xấu hổ hỏi: "Ông, không ngờ nhà ông mở khách sạn?"
"Đúng vậy!", ông lão giới thiệu: "Con trai tôi gửi tiền xây tòa nhà này. Cả nhà nó đều ở Nam Dương, con dâu và các cháu cũng ở đó, để lại cho tôi một ông già lẩm cẩm ở nhà một mình trong tòa nhà lớn như vậy, nó trống vắng kinh khủng, sau này thấy có khách sạn nhỏ xây gần đó nên tôi chỉ việc cải tạo tòa nhà thành khách sạn nhỏ và thuê vài nhân viên đến giúp trông coi.”
Ông lão chống nạng bước tới và hỏi: "Các cháu đang làm gì ở tỉnh lỵ?"
Tiêu Dĩnh mỉm cười đáp: “Chúng cháu đến tỉnh lỵ để tìm cơ hội kinh doanh.”
"Ồ ồ!" Ông lão không khỏi gật đầu nói: "Làm việc công chỉ kiếm được một ít tiền. Tục ngữ nói đúng, biết vượt qua công việc khó khăn, kinh doanh sẽ tốt thôi !"
Ông phát hiện Tiêu Dĩnh và Viên Bác đều không động đậy, bối rối quay người lại: “Sao không đi?”
Tiêu Dĩnh thấp giọng nói: "Ông ơi, chúng cháu có thể tìm chỗ khác ở một đêm, không muốn quấy rầy ông."
Ông lão không kịp phản ứng nên giải thích: “Điều kiện ở chỗ tôi rất tốt, những khách sạn khác gần đây không thể so sánh được!”
Viên Bác không thoải mái ho khan, nhẹ giọng nói: “Chúng cháu thiếu tiền, không thể ở khách sạn quá tốt, cũng không thể trèo cao.”
“Đúng vậy.” Tiêu Dĩnh cười khúc khích: “háu còn chưa kiếm được tiền! không dám chi nhiều tiền hơn. "
Ông lão sửng sốt một chút, sau đó cười lớn.
"Các cháu đã giúp tôi, bảo vệ ví tiền của tôi, tôi tạ ơn cũng không kịp, không lấy tiền của các cháu."
Nghe xong, Tiêu Dĩnh và Viên Bác đồng loạt lắc đầu.
"Không, nếu ông không nhận tiền, việc chúng cháu sống ở đó sẽ còn tệ hơn. Chúng cháu ình nguyện giúp đỡ ôngvà không cần ông phải cảm ơn bất cứ điều gì. Ông đã trả hết tiền xe buýt cho chúng cháu, vậy là đủ tốt rồi.”
“Ông ơi, ông về đi.” Viên Bác dẫn Tiêu Dĩnh đi về hướng ngược lại.
Ông lão lo lắng chống nạng đuổi theo.
"Chàng trai trẻ! Cô bé! Đợi đã! Tôi —— Tôi tính tiền ẻ hơn cho các cháu. Dù sao tôi cũng ở nhà riêng, chỉ cần kiếm ít tiền điện nước để không bị mất tiền.Các cháy đừng hiểu lầm, đừng cảm thấy ngượng ngùng."
Tiêu Dĩnh và Viên Bác sợ ông lão đi nhanh quá sẽ ngã nên phải dừng lại.
Ông lão cười giải thích: “Khách sạn của người khác phần lớn đều là thuê đất, đây là đất của tôi, không cần thuê nên tiền thuê nên luôn rẻ hơn. Tôi cũng đã tám mươi rồi. Nói trắng ra là một chân tôi đã vào quan tài rồi. Cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Chỉ cần gom chút vốn, thuê vài nhân viên nói chuyện với tôi cho đỡ cô đơn. Dù sao thì các cháu cũng phải ở trong khách sạn, vậy tại sao không ở chỗ tôi và nói chuyện với tôi."
Tiêu Dĩnh lặng lẽ nháy mắt với Viên Bác.
Anh hiểu ý cô và nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Vì vậy, hai người đã giúp ông lão đi bộ đến "Khách sạn Gia Lạc Đa".