Chương 38: Thỏa Thuận Dơ Bẩn

Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Lưu Tiểu Phương khẽ cau mày, trên mặt mơ hồ có chút không vui.

“Hơn một tháng nữa con sẽ được phân công đi thực tập, nhất định phải ở nhà. Nếu anh ba về lấy vợ thì sẽ rất đông.”

Nhà của họ cũng được thiết kế theo kiểu nhà cổ truyền thống nhưng không gian không rộng, họ ở chung một ngôi nhà cũ với hai gia đình khác, cách nhau bởi những bức tường cao, không rộng bằng nhà họ Tiêu bên cạnh có rất nhiều phòng.

Khi còn nhỏ, Tiêu Dĩnh từng nhẹ nhàng nói: "Chị Phương, sân của chị quá nhỏ, nhà của em rất rộng và lớn! Hãy đến nhà em chơi!"

Cô ấy nghe xong lập tức từ bỏ ý định sang nhà bên cạnh, thầm hờn dỗi, cô ấy cảm thấy nhà mình chỉ bằng một phần ba diện tích nhà họ Tiêu, thật sự rất xấu hổ.

Thím Lưu ngượng ngùng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tam ca của con… chẳng phải nó còn có phòng riêng sao? Đợi nó lấy vợ thì cho nó đi thuê nhà. Tạm thời thế là đủ rồi.”

Ba anh trai hầu như không học hành, cô em gái ngoài mặt không nói gì, nhưng lại thầm coi thường các anh trai mình.

Người con trai cả làm việc tại một nhà máy cơ khí ở phía đông thành phố, lao động chân tay, rất mệt mỏi. Cũng may chủ nhân đãi ngộ không tệ, hai năm nay được cấp cho một căn nhà nhỏ, một gia đình bốn người cuối cùng cũng có được tổ ấm của riêng mình.

Con dâu lớn học không cao nhưng lại là người thật thà, chăm chỉ, đối xử tốt với hai ông bà già và thỉnh thoảng đưa hai đứa cháu về thăm.

Người con thứ hai thuê một cửa hàng ở chợ Thành Nam để bắt đầu kinh doanh nhỏ, bán một số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn nhẹ cho trẻ em. Cuộc sống hiện tại khá ổn.

Nhà mẹ đẻ con dâu thứ hai làm kinh doanh, rất đanh đá, tính tình nóng nảy. Sau khi lấy nhau, thì để nghị chia nhà nhưng chú Lưu từ chối với lý do “em ba và em gái út” đều chưa lập gia đình.

Kể từ đó, ngoại trừ bữa tối đoàn tụ đêm giao thừa, gia đình lão nhị hầu như không về thăm nhà vào những thời điểm khác. Đứa thứ hai ra ngoài mua đồ thường đi ngang qua đây, thỉnh thoảng đưa cho bố mẹ một ít tiền hay gì đó, bảo họ tự lo liệu rồi lặng lẽ rời đi.

Người con thứ ba vào Nam làm việc từ năm mườ chín tuổi, năm nào cũng về quê ăn Tết. Bảy tám năm chớp mắt trôi qua, đứa con thứ ba cũng đã hai mươi sáu tuổi, cha mẹ thầm lo lắng cho cuộc hôn nhân của anh ta, đã nhiều lần gửi điện tín giục anh ta về nhà tìm bạn đời.

Thím Lưu thấp giọng giải thích: “Tam ca của con nói vào dịp Trung thu sẽ về.”

Lưu Tiểu Phương quay người, thờ ơ trở về phòng.

"Này!" Dì Lưu hét lên: "Bữa sáng đã xong rồi! Lại đây ăn đi!"

Lưu Tiểu Phương không trả lời, kéo rèm cửa.

“Đứa nhỏ này!” Thím Lưu bất đắc dĩ lắc đầu: “Lát nữa mẹ sẽ mang vào cho con ăn!”

Trong nhà có mấy người con trai, vì cô con gái này là con út nên đương nhiên sẽ yêu thương cô nhiều hơn.

Điều quan trọng nhất là con gái là người trí thức, đọc nhiều, có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Lưu, nói ra sắc mặt sẽ sáng ngời!





Phía đông thành phố, bến xe buýt.

Người thông báo trên sân khấu hét vào micro: "Các đồng chí đi tỉnh lỵ, nhanh nhẹn một chút! Kiểm tra vé và lên xe! Kiểm tra vé và lên xe!"

Tiêu Dĩnh và Viên Bác đứng dậy đi theo đám đông về phía trước.

Viên Bác dễ dàng xách hành lý của hai người, thân hình cao lớn bảo vệ Tiêu Dĩnh, ngăn người khác va vào cô.

Anh cao lớn, duỗi đôi tay dài ra và đưa vé của hai người.

Người phục vụ xé một nửa rồi trả lại.

Viên Bác nhanh chóng dẫn Tiêu Dĩnh qua trạm kiểm soát, chỉ vào một chiếc xe mới toanh cách đó không xa và giải thích: “Chính là chiếc đó!”

Tiêu Dĩnh vội vàng gật đầu khi nhìn thấy dòng chữ "Tỉnh lỵ - Huệ Thành" viết trên chiếc xe lớn.

Hai người lần lượt lên xe.

Tài xế ngồi trên ghế lái hét lên: "Số mấy? không được ngồi lộn xộn, trên vé số mấy thì ngồi ghế số đó. Này này này! Đừng ngồi lung tung, mỗi người ngồi vào chỗ của mình đi! "

Viên Bác trịnh trọng nói: "Số 56."

"Đó!" Tài xế quay đầu đáp, nhìn bộ dáng xinh đẹp của Tiêu Dĩnh, không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

Thân thể cường tráng của Viên Bác di chuyển theo chiều ngang, chặn hết tầm nhìn của tài xế, anh nắm tay Tiêu Dĩnh, ngồi ở hàng thứ ba.

Tiêu Dĩnh ngồi bên trong, anh ngồi bên ngoài.

Vẫn có rất nhiều người từ phía sau tiến tới, chen lấn hoặc ôm nhau, chào hỏi, cầu cứu, ngồi sai tư thế và gây ồn ào, xe ồn ào, nhộn nhịp.

Viên Bác bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng như thường.

Tiêu Dĩnh hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn qua nhìn lại.

Một lúc sau, xe khởi động và từ từ lái ra khỏi bến, trên xe lần lượt dần trở nên im lặng.

Viên Bác dùng cùi chỏ chạm nhẹ vào cô, trầm giọng hỏi: “Em đã nói với Lưu gia nhà bên cạnh chưa?”



Tiêu Dĩnh sửng sốt một lát, trong mắt lóe lên một tia sáng lờ mờ.

“Nói rồi, còn việc người ta có nghe hay không, có áp dụng ý kiến hay không, em không quản được.”

Viên Bác nhướng lông mày, nhỏ giọng nói: "Nếu không thì sao? Em có thể giúp họ sửa? Nhắc nhở là được rồi."

"Cũng đúng." Tiêu Dĩnh cười nhẹ, giải thích: "Chị Phương nói, các bạn cùng lớp của chị ấy tự tay thay dây điện trong nhà, dùng loại tốt nhất. Giọng điệu rất lạnh lùng, hình như trách em lo chuyện bao đồng.”

Chẳng trách cô không vui, hóa ra cô ấy có ý tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ sói!

Viên Bác nheo mắt nói: "Chú Lưu là một người khá tốt, chúng ta làm điều đó là vì lợi ích của chú ấy."

"Ừm!" Tiêu Dĩnh gật đầu.

Cô là một người rất lạc quan, khi sự việc đã qua đi, nó không còn quan trọng nữa và cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.



Phía Đông thành phố có Nhà máy Phân đạm ven sông, ngay góc Sở Tài chính.

"Trần thiếu gia, việc này —— việc này không thể được!" Lâm Kiến Kiều run rẩy cầu xin: "Lần trước ngài tới đây lấy một lần, rất khó khăn mới lấy được, bây giờ ngài lại muốn lấy hơn một ngàn tệ…….ngài như này là muốn lấy mạng tôi rồi!"

“Câm miệng.” Trần Băng trừng mắt nhìn ông ta, hạ giọng: “Ông nhỏ tiếng chút, nếu người thứ ba biết được việc này cẩn thận ta đổi ông đi!”

Lâm Kiến Kiều cười khổ cầu xin: “Ngài không thể làm được việc này. Nếu số tiền không đủ và nhà máy phát hiện ra, tôi sẽ bị xa thải, thậm chí có thể bị bắt đưa về đồn cảnh sát, ngài đây là muốn đuổi tôi đi sao?"

"Ta ở đây, ông sợ cái gì?” Trần Băng hất cằm kiêu ngạo nói: "Bố ta là giám đốc nhà máy, hai năm nữa ông ấy về hưu, ta sẽ làm giám đốc nhà máy. Che giấu số tiền này trước, khi đảm nhận vị trí giám đốc nhà máy, ta sẽ thăng chức và tăng lương cho ông ngay. Việc kí vào các khoản mục sổ sách sẽ phụ thuộc vào ta, khi đó sẽ không thiếu lợ ích của ông. "

Lâm Kiến Kiều sợ hãi lắc đầu: "Không được! Hiệu suất của nhà máy trong hai năm qua không được tốt lắm, các khoản mục đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt. Lần trước ngài lấy tiền vào đầu năm, phải mất hơn nửa năm mới vượt qua được. Bây giờ đang là tháng 7 dương lịch, tất cả đều phải được hạch toán vào cuối năm, nếu lúc đó bị phát hiện —— vậy thì sẽ trở thành bi kịch!"

"Bi kịch cái đầu ông!" Trần Băng vẻ mặt bình tĩnh, đe dọa: "Đừng nói nhảm với ta nữa, ngày mai ta sẽ cho ông biết thế nào là khổ sở, ông sẽ không thể ở đây đến cuối năm. "

Lâm Kiến Kiều run rẩy, nghẹn ngào nức nở: “Trần thiếu gia......ngài hãy tha cho tôi."

Trần Băng nhếch khóe miệng, cười lạnh nói nhỏ: "Việc phân chia nhà ở nhà máy, ta là người quyết định cuối cùng. Đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ ghi tên ông vào đó. Lão Lâm, ta đối với ông tốt như vậy, ông cũng nên đáp trả cái gọi là ‘tri ân báo đáp’”.

"Cái này…...." Lâm Kiến Kiều nuốt nước bọt, trong mắt lóe lên sự tham lam.

Trần Băng nhàn nhã nghịch nghịch chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Nhà máy có nhiều tiền như vậy, ngoại trừ mấy chục tệ tiền lương một tháng ra, tất cả đều không phải của ông. Bây giờ ông chỉ cần viết một chút, ta có thể cho ông một căn nhà có hai phòng ngủ và hai phòng khách."

Lâm Kiến Kiều sững sờ, cây bút trong tay khẽ run lên.