Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Đêm khuya, Viên Bác trở về căn nhà thuê ở thành cổ.
Nơi này nhỏ và chật chội, căn phòng thì ngột ngạt.
Sau khi bước vào, anh mở hai cửa sổ và đẩy cửa sau ra.
Gần đó là những ngôi nhà cổ có lịch sử lâu đời, địa hình ẩm ướt, gió chiều lùa vào nhanh chóng có cảm giác mát lạnh .
Dù vậy, trái tim anh vẫn ấm áp.
Tối nay, anh sửa từng cái lỗ chuột trong các góc nhà cũ, còn dọn năm sáu con tắc kè trên tường và hơn chục con gián trong các góc nhà, anh làm việc đổ mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi cũng lấm tấm đầy vết bẩn.
"Đại ca! Bác ca!" Diêu béo thở hổn hển xông vào: "Thì ra anh về rồi! Tại sao anh không nói gì với em?"
"A?" Viên Bác tựa lưng vào lan can cửa quay lại hỏi: "Cái gì? Cậu gọi tôi?"
Diêu béo bối rối lẩm bẩm: "Em đã kêu hơn chục lần rồi? Tai anh không sao chứ? Tự nhiên bị điếc à?"
Viên Bác đáp lại anh ta bằng vẻ mặt lạnh lùng "Cậu muốn chết à".
Diêu béo lập tức sợ hãi, cười xin lỗi.
Viên Bác khóe môi nhếch lên một nụ cười, anh giải thích: "Trước đó xảy ra chuyện, khá quan trọng, cho nên tôi không đến gặp cậu."
"Ồ." Diêu béo không để bụng, nghiêm túc nói: "Anh đoán đúng. Tên trên đỉnh núi hình như thật sự có chuyện, hiện tại đang lẩn trốn. Em đã đi tìm hắn mấy lần, nhưng lần nào hắn cũng không ở đấy... Vợ hắn nói đã lâu rồi hắn không về nhà.”
Viên Bác nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tìm hiểu rõ ràng chưa?"
"Không có, Diêu béo nhún nhún vai: “Chúng ta không có đủ tiền để mua xe tải, sao phải hỏi kỹ như vậy? Tên gia hỏa đó bình thường lúc nào cũng chảnh chọe, lúc nào cũng hếch mũi lên, em không thích chút nào! "
"Chậc!" Viên Bác nghiêm mặt nói: "Tôi lại không bảo cậu với hắn nói chuyện yêu đương! Xe của hắn bỗng nhiên lại bán ra, nhưng người lại trốn đi, tôi nghi không phải là thật. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Nếu đó là một chiếc ô tô bị tai nạn, chúng ta không thể mua nó dù nó có rẻ đến đâu ”.
"Anh, không phải anh nói chúng ta không đủ tiền sao?" Diêu béo hỏi: "Không đủ tiền thì làm sao trả?"
Viên Bác nhẹ giọng giải thích: “Tạm thời còn chưa đủ, nhưng ai nói chúng ta không thể vay tiền? Chiếc xe trên đỉnh đồi mới mua năm ngoái, được bảo dưỡng tốt và không có vấn đề gì – một chiếc xe như vậy rất đáng mua. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta trước tiên mượn chút tiền giải quyết, kiếm được tiền có thể trả từng cái một."
"Ồ." Diêu béo gật đầu.
"Ồ cái đầu cậu!" Viên Bác cười mắng: "Tôi bảo cậu hỏi rõ ràng, điều tra kỹ càng. Đồ ngốc, cậu cứ đến nhà người ta hỏi đi! Họ có nói chuyện với cậu và kể cho cậu nghe mọi chuyện không? Hỏi người biết rõ nội tình đi!"
"A! Vâng!" Diêu Phán cười nói: "Em biết rồi."
Viên Bác sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Một khi lời này truyền ra, sẽ có rất nhiều người sẽ thêm mắm thêm muối*. Cậu có thể hỏi thêm vài người nữa, chúng ta sẽ cân nhắc kỹ càng."
(*Thành ngữ)
"Cái gì? Cái gì cơ? Diêu Phán gãi gãi trán, hỏi: “Em nghe không hiểu.” "
Viên Bác nhìn hắn một cái, giải thích: “Tôi chỉ là cẩn thận suy nghĩ một chút, đoán xem là sẽ có chuyện gì.”
Diêu béo cười lớn nói: “Đại ca, anh cũng biết, từ nhỏ em chưa bao giờ đọc sách, thậm chí mấy chữ Hán em cũng không biết. Em không thể giống anh, cứ cầm cuốn từ điển đó và đọc nó khi có thời gian. Hãy sử dụng những từ mà em có thể hiểu được khi anh nói chuyện với em!”
Viên Bác lười để ý tới hắn, liền đi ra phía sau, lấy nước từ giếng cổ, xách hai thùng lớn trở về.
Diêu béo không khỏi hỏi: "Đại ca, em nghe nói nước trong giếng cổ đó luôn đầy phải không? Ai sống ở thành cổ lâu năm chắc chắn sẽ nhận ra cái giếng đó."
“Ừ.” Viên Bác nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều người lấy nước, tôi cũng chưa từng thấy hết nước bao giờ.”
Diêu béo nhìn về phía cửa sau, cau mày lắc đầu: “Hơi ẩm ở đây quá nặng, không thích hợp để ở. Em nghe rất nhiều lão gia nói rằng khu vực này rất trũng, bất cứ cơn mưa lớn nào cũng có thể ngập lụt. Đại ca, sao anh không đổi chỗ đi?”
“Không.” Viên Bác lôi bộ quần áo sạch sẽ dưới mái hiên ra, nói: “Sau khi căn nhà trước cho thuê xong, chắc người ta lại cho thuê lại. Dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi, giá thuê cũng rẻ nên tôi có thể.”
Diêu béo trợn mắt, lẩm bẩm: “Anh và chị dâu đã làm hòa rồi, không cần tiếp tục trốn ở đây nữa đúng không?”
"Chậc!" Viên Bác khóe miệng giật giật, tà ác cười: "Cậu biết "hòa giải" cái gì? Tôi và cô ấy không có cãi vã thì hòa giải là thế nào? "
Diêu béo cười hắc hắc, giễu cợt nói: “Đừng phủ nhận! Em chỉ cần nhìn là biết! Dạo này trên môi anh hay cười. Em không phải là người duy nhất biết, mọi người đều biết. Đúng rồi! Chính là nó! Cười đi! Tối nay có nhiều lắm đó!”
“Cút đi!” Viên Bác cười lớn mắng: “Nói nhảm!”
Anh cứng rắn nói lời này nhưng lại không thể ngăn được nụ cười trên môi, thậm chí còn cười với hàm răng trắng to.
Diêu béo cười lớn: "Nhìn! Nhìn kìa! Chính là như vậy! Lão Lý đám người đó nói, nhất định là anh yêu chị dâu, không cần đoán!"
Viên Bác không phủ nhận cũng không thừa nhận, cầm khăn tắm đi đến một góc tối, huýt sáo nhanh nhẹn rồi bắt đầu tắm rửa phần thân trên.
"Tôi đi ra ngoài hai ngày, cậu đi tìm hiểu một chút chuyện trên núi, tôi về hỏi cậu."
“Này!” Diêu béo gật đầu, tò mò hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Tới tỉnh lỵ.” Viên Bác trả lời.
Diêu béo bối rối hỏi: "Anh đi lấy hàng à? Sao hôm qua không nói gì?"
“Không.” Viên Bác cười đáp: “Tiêu Dĩnh đi tỉnh lỵ công tác, tôi sẽ đi cùng cô ấy tới đó.”
Diêu béo cười mờ ám, thấp giọng nói: “Đại ca, anh và chị dâu thân thiết như vậy, thời gian vui vẻ cũng không còn xa sao?”
“Còn rất xa!” Viên Bác lau nước trên mặt, nói: “Tôi và cô ấy còn cần thời gian.”
“Không phải chứ?” Diêu béo có vẻ kinh ngạc: “Hai người đã đính hôn hơn mười hai mươi năm rồi, còn cần thời gian?! Ai cũng giống như hai người vậy thì ai còn lấy được vợ hay lấy chồng? "
Viên Bác xoa xoa cánh tay cường tráng của mình, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi đến căn nhà tồi tàn cũng không có, làm sao có thể lấy cho người khác? Để họ cùng tôi sống trong căn nhà rách nát, uống gió Tây Bắc sao?"
Nếu anh thích một cô gái bình thường thì có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng cô ấy thì khác.
Vì vậy anh phải cố gắng hết sức để mang lại cho cô cuộc sống và sự an toàn tốt nhất.
"Cái này..." Diêu Phán Tráng nhẹ nhàng thì thầm: "Những năm này anh đã làm việc rất chăm chỉ và tiết kiệm được tiền. Nếu không mua ô tô, anh đã có đủ tiền để mua nhà rồi.”
Viên Bác giải thích: "Mua ô tô là để phát triển tốt hơn. Chúng ta không thể chở hàng ở nhà ga cả đời phải không? Hiện tại thì có thể chở được, nhưng tương lai thì sao? Chúng ta phải lên nhiều kế hoạch hơn cho tương lai." "
Nghe xong, Diêu béo cười khúc khích: "Đại ca, em nhận thấy anh đã thay đổi."
Viên Bác buồn cười hỏi: “Không phải luôn luôn thay đổi sao?”
“Gần đây thay đổi quá lớn!” Diêu béo cười nói: “Từ khi anh làm hòa với chị dâu thì đột nhiên trở thay đổi quá nhiều!”
“Cút khỏi đây!” Viên Bác cầm một muôi nước giếng không chút khách khí ném về phía hắn.
Diêu béo vội vàng trốn đi như khỉ, chỉ để lại tiếng cười “Ha ha ha…”.
Viên Bác ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, vô thức nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp ẩn giấu trong lòng, khóe môi không nhịn được cười.
Sao sáng, gió chiều mát mẻ, màn đêm say đắm người.