Chương 34: Em Nhớ Anh

Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Lâm Vân Bảo nhìn thấy cô không có động tĩnh gì dường như cảm thấy không vui.

"Cô không cần phải quá ghen tị, nếu không phải là của cô thì chắc chắc sẽ không bao giờ là của cô. Tuy rằng cô nói không quan tâm, nhưng tôi biết trong lòng cô nhất định không nghĩ như vậy."

Cô ta muốn hỏi trên đời có người phụ nữ nào không ham mê vinh hoa phú quý?

Tiêu Dĩnh chỉ là đọc nhiều sách, giả vờ cao quý, nhưng trong lòng khẳng định không như vậy.

Bây giờ Trần Băng với cô ta có quan hệ rất tốt, cô ta sẽ không cho phép hắn dây dưa với Tiêu Dĩnh nữa.

"Tiêu Dĩnh, chúng ta là người thân, đừng trách tao không nhắc nhở mày. Cho dù cô mày chút không quan tâm, nhưng mày cũng nên biết điều chút.Trần thiếu gia là của tao, về sau mày nhất định phải tránh xa anh ấy ra."

Tiêu Dĩnh ngước mắt nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Tôi có hôn phu của mình! tôi còn bận tâm anh ta làm gì ?! Nếu anh ta là của cô thì hãy quản anh ta thật tốt, đừng để anh ta đến chỗ tôi làm loạn ."

"Tao----tao chỉ đến để xem thôi." Lâm Vân Bảo lúng túng, nhanh chóng đổi giọng, "Tao đã không gặp anh ấy đã vài ngày, vì vậy tao đến để xem liệu anh ấy có đến đây để tìm mày không."

Hai ngày trước, Trần thiếu gia đột nhiên đến đại lý tìm cô ta, không những không để ý cô ta mà còn cảnh cáo cô ta không được đến nhà máy phân đạm tìm hắn, không được kể đến mối quan hệ của hai người nếu không sẽ đánh chết cô ta.

Cô ta tỏ ra rất buồn và nói rằng mỗi ngày cô ta đều rất nhớ hắn và mong được cưới hắn để họ có thể ở bên nhau mỗi ngày.

Trần thiếu gia lớn tiếng nói "không có khả năng" rồi bỏ chạy.

Cô ta không dám đuổi theo đến nhà máy phân đạm nên lặng lẽ đứng đợi trước cửa nhà hắn. Không ngờ hai ngày nay hắn không về nhà, cũng không thấy ở đâu.

Hôm nay tan làm, cô ta lại đến đợi hắn ở ngã tư nhà hắn, cho đến tối vẫn không gặp được hắn.

Cô ta thầm sợ hắn sẽ bị người phụ nữ khác quyến rũ. Không cần suy nghĩ, cô ta chạy thẳng về nhà cũ, sợ Tiêu Dĩnh sẽ đáp lại hắn, càng lo lắng trái tim anh ta sẽ rung động với Tiêu Dĩnh.

Lâm Vân Bảo đầu óc thiếu suy nghĩ, hành động bốc đồng , chỉ cần nhìn thoáng qua là Tiêu Dĩnh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.

Cô đặt chiếc quạt lá hương bồ xuống và cười khẩy: "Tìm xong chưa? Vậy đã tin chưa?"

Lâm Vân Bảo hơi xấu hổ, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Vậy anh ấy... anh ấy có đến gặp mày trong hai ba ngày qua không?"

Tiêu Dĩnh lắc đầu.

Lâm Vân Bảo cau mày hỏi: "Có hay không? Mày hãy trả lời thành thật cho tao!"

"Tôi không biết." Tiêu Dĩnh giải thích: "Hôm kia tôi đi thi, hôm qua và hôm nay đều ra ngoài, mãi đến tối mới về. Vừa mới về được một lúc thì chị đến.



Lâm Vân Bảo thấy cô nói chắc chắn như vậy nên không thể làm gì cô.

“Anh ấy đến thì cô phải đuổi đi, không được nói chuyện với anh ấy, không được cho anh ấy vào nhà, cũng không được để anh ấy ở đây ăn uống, biết chưa? "

Tiêu Dĩnh âm thầm cười lạnh hỏi: "Chị họ chị thật sự nghĩ nhiều rồi? Tôi không phải đã nói rồi sao?Tôi có vị hôn phu rồi! Ở đây tôi không chứa anh ta."

"Cô đừng có giả vờ đấy" Lâm Vân Bảo tức giận khịt mũi: "Đừng lấy Viên Bác đó làm cái cớ! Một người thấp kém như anh ta, cô coi trong anh ta? Mày cho rằng Trần thiếu gia không đủ tốt, muốn đi tìm một người có chức có quyền? Đúng không?”

Tiêu Dĩnh trợn mắt nói: "Chị họ, muộn rồi. Chị không về nhà, hay chị muốn ở nhà tôi ăn cơm. Ở đây tôi chỉ có cháo và củ cải khô, chị có muốn ở lại không?"

Nói chuyện với kẻ ngốc như vậy chỉ lãng phí thời gian , vì vậy cô nhanh chóng tìm cớ để đuổi cô ta đi cho đỡ điếc tai.

Lâm Vân bảo nhìn trời, có chút lo lắng và nuốt nước bọt.

"Dù sao thì hãy nhớ lời tao nói! Mày không được phép nói chuyện với Trần thiếu gia nữa! Khi anh ấy đến, mày bảo anh ấy tìm tao, hiểu chưa?"

Tiêu Dĩnh không thể kiên nhẫn thêm nữa liền xua tay: “Biết rồi ,biết rồi.”

Lâm Vân Bảo nhanh chóng rời đi sau khi nghe cô nói như vậy.

Cậu gửi lên không có nhiều “chi phí ăn uống”, mỗi ngày mẹ chỉ dọn một đĩa thịt cho bữa tối. Anh hai chỉ thích ăn thịt và không bao giờ để lại cho người khác.

Nếu cô ta không về, cô ta sẽ không thể về kịp trước bữa tối.***

Tiêu Dĩnh phẩy phẩy chiếc quạt cọ, chậm rãi đi ra ngoài khóa cửa, thì thấy Viên Bác đứng trong góc tường tối tăm, điếu thuốc từ trong miệng rơi xuống, đôi mắt mờ đi, lông mày nhíu lại, như đang suy nghĩ gì đó.

Cô ngạc nhiên mỉm cười hỏi: "Anh đến khi nào vậy? Vào nhà đi!"

Viên Bác sắc mặt tái nhợt, dùng đầu ngón tay gạt điếu thuốc đi, "Tôi còn chưa hút xong, lát nữa vào."

Có lẽ anh không muốn hút thuốc nữa nên ném mẩu thuốc còn lại xuống và dùng mũi giày nghiền nát.

Anh vỗ nhẹ vào túi quần giải thích: “Tôi đến đây để báo cho em biết, tôi đã mua vé chuyến xe buýt sáng mai lúc tám giờ rồi. Khoảng bảy giờ hai mươi sáng mai tôi sẽ đón em bằng xe đạp rồi ra nhà ga.”

"Được." Tiêu Dĩnh gật đầu vẫy tay: "Mau vào đi! Để em đóng cửa ."

“Không.” Viên Bác vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi còn phải đi nói chuyện với Diêu mập một chút.”

Nói xong, anh bước chân về phía con hẻm.

Trực giác của Tiêu Dĩnh cảm thấy thái độ của anh rất kỳ lạ... anh có vẻ hơi lạnh lùng, cô lại cảm thấy hơi lo lắng.

Sau một thời gian, mối quan hệ giữa hai người đã dịu bớt, chẳng lẽ anh vừa nghe thấy Lâm Vân Bảo nói bậy mà hiểu lầm sao?

Tiêu Dĩnh nhìn bóng lưng to khỏe lạnh lùng của anh từng bước rời trong lòng âm thầm lo lắng.



Kiếp trước, anh cho rằng cô thích Trần Băng, coi thường anh, một tên xã hội đen quê mùa nên anh lạnh lùng rời xa cô.

Cuối cùng, hai người càng ngày càng xa nhau, cho đến khi không thể quay lại được nữa.

Đột nhiên, Tiêu Dĩnh chạy về phía trước, nhanh chóng đuổi ra ngoài: "Bác ca ca!"

Viên Bác hơi khựng lại, quay đầu về phía cô.

Dưới ánh hoàng hôn buông xuống, mái tóc của cô dài đen nhánh, suông mượt như thác nước đen khi cô chạy. Mái tóc của cô giống như mực, khiến làn da của cô ấy trắng hơn, thanh tú hơn, sự lo lắng trên lông mày hiện rõ.

Cô dừng lại và ngước cổ lên nhìn anh, đôi mắt cô dường như có những giọt nước mắt chảy xuống run rẩy.

Lông mày hắn hơi nhíu lại, không biết có phải bị con gì đâm trúng hay không, vô cớ mà giật mạnh, trong lòng cảm thấy khó chịu khó tả

Một lúc sau, anh khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"

Vẻ lo lắng trong mắt anh đập thẳng vào mắt Tiêu Dĩnh.

Lòng cô khẽ động, cô nhào vào vòng tay anh, vùi đầu vào ngực anh.

"Bác ca ca... ở lại với em một lát nhé?"

Viên Bác sững sờ tại chỗ.

Hương thơm dịu nhẹ và mềm mại trong lòng anh, sự dịu dàng như nước, khiến trái tim anh "thịch thịch!" đột nhiên nhảy dựng lên, như thể nó sắp vọt ra khỏi cổ họng anh!

Cô ấy - chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cô ấy có biết mình đang làm gì không? !

Đúng lúc này, một con chuột khổng lồ từ góc tối của ngôi nhà cũ chạy ra và nhanh chóng biến mất ở góc hẻm.

Anh khẽ nhướng mày, vô thức nhẹ nhàng hỏi: “Em sợ chuột à?”

Cô vốn nhút nhát từ khi còn nhỏ và sợ hãi bất kỳ động vật nhỏ nào, thậm chí cả con tắc kè nhỏ trên tường và con gián trong góc.

Tiêu Dĩnh không hiểu, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.

"Không liên quan gì đến con chuột cả! Là anh đấy ----- em không muốn anh đi! Em muốn anh ở lại với em thêm một chút nữa. Em nhớ anh và luôn nghĩ đến anh trong lòng. Cuối cùng em đã đợi được cho đến khi anh đến, nhưng anh thậm chí chỉ nói vài lời với em rồi nhanh chóng rời đi… ”

Viên Bác sững sờ tại chỗ, không nghe rõ cô đang nói gì sau lưng.

Tất cả những gì anh biết là trái tim của anh có vẻ ngọt ngào, rất hạnh phúc, siêu hạnh phúc!