- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu
- Chương 28: Tôi Không Cho Phép
Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu
Chương 28: Tôi Không Cho Phép
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Sau bữa trưa, bầu trời u ám suốt cả ngày cuối cùng cũng bắt đầu một cơn mưa lớn.
May mắn thay, toàn bộ dây điện bên ngoài nhà đã được thay thế, Viên Bác và Liễu Dũng Dân nhanh chóng thay dây điện trong một số phòng rồi thay bóng đèn mới.
Viên Bác cảm thấy công tắc kéo ban đầu đã quá cũ và dễ gãy nên anh đã thay nó bằng công tắc đẩy.
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cũng đã hoàn thành vào buổi tối.
Sau khi Liễu Dũng Dân thu dọn dụng cụ xong, anh ta lên xe đạp rời đi.
Tiêu Dĩnh ngăn anh ta lại và hỏi hết bao nhiêu tiền.
Liễu Dũng Dân cười thật thà nói: "Đừng lo lắng, cứ đưa cho Đại Khối Đầu đi. Tôi phải đến nhà trẻ đón con, đi trước nhé!"
Tiêu Dĩnh cảm ơn và tiễn anh ta ra ngoài.
Sau đó cô đóng cửa lại và quay trở lại sân.
Viên Bác đứng trên chiếc thang ngắn đang bận rộn lắp một bóng đèn nhỏ dưới mái hiên đại sảnh.
“Bác ca ca, vẫn chưa xong ư?” cô hét lên.
Viên Bác đang bận việc, thấp giọng giải thích: “Chỉ còn một chút thôi.”
Tiêu Dĩnh rửa tay rồi lấy ra một chiếc chậu sứ nhỏ để nhào bột.
“Em sẽ băm thịt ba chỉ còn lại của bữa trưa thành món nhồi và làm một ít bánh bao nhân thịt. Bữa tối chúng ta ăn cháo trắng và bánh bao nhân thịt nhé?”
"Xong rồi." Viên Bá cnhét tuốc nơ vít vào túi quần, nhảy lên đáp xuống bậc đá, "Được rồi! Đều ổn rồi!"
Anh bước nhanh ra ngoài, mở công tắc chính rồi kiểm tra từng bóng đèn trong và ngoài nhà.
Tiêu Dĩnh mộ bên bận rộn vừa cười vừa trò chuyện với anh: "Bố em đã gửi chi phí đi lại cho chúng ta"
Viên Bác đứng ở trên bàn đá, nhìn ngọn đèn phía trên, hỏi: "Khi nào thì về?"
"Em ừm..." Tiêu Dĩnh trợn mắt giải thích: "Em vẫn chưa quyết định, để tháng sau sẽ xem."
Anh hỏi với giọng trầm: "Chính xác thì em định làm gì?"
Kể từ lần cuối cô gọi cho chú Tiêu, cô đã giấu kín chuyện đó. Anh không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào, nghĩ rằng dù sao cô cũng không có ngày nghỉ nên cho dù cô có suy nghĩ khác, cô cũng không có thời gian để làm điều đó.
Hôm nay thi xong, ngày mai cô sẽ bắt đầu kỳ nghỉ, trọn hai tháng, cô muốn ở lại Huệ Thành làm quái gì?
Tiêu Dĩnh cười tinh quái, nhỏ giọng nói: “Em có thể nói cho anh, nhưng anh không thể nói cho bố mẹ em!”
Viên Bác nghe vậy, không khỏi cau mày hỏi: "Em đi tỉnh lỵ? Em muốn làm gì?"
Tiêu Dĩnh kinh ngạc hỏi: “Anh —— anh làm sao biết?”
Cô chưa bao giờ đề cập chuyện này với ai, cô chỉ âm thầm lên kế hoạch trong lòng.
Viên Bác nhìn cô một cái, quay đầu tiếp tục quan sát ánh sáng.
“Lần trước ở ga, em chỉ hỏi người soát vé vé đi tỉnh lỵ là bao nhiêu.”
Tiêu Dĩnh mở to mắt, lẩm bẩm nói: "Anh thật thông minh!"
“Đừng nói nhảm nữa!” Viên Bác hỏi: “Em——một cô gái sao lại chạy lên tỉnh lỵ? Có chuyện gì quan trọng à? Có biết có nguy hiểm không?”
“Em…” Tiêu Anh thấp giọng nói: “Em sẽ chú ý an toàn.”
Cô đã hỏi thăm rồi, hiện tại mỗi ngày có hai chuyến xe buýt từ Huệ Thành đến tỉnh lỵ, một chiếc lúc 8 giờ sáng và một chiếc lúc 2 giờ chiều, giá vé sẽ tăng thêm một hoặc hai nhân dân tệ trong thời gian nghỉ đông và nghỉ hè.
Nếu trên đường không xảy ra việc gì, bình thường bốn năm tiếng đồng hồ có thể đến tỉnh lỵ. Để đảm bảo an toàn và tránh phải đi tỉnh lỵ vào ban đêm, cô quyết định đặt chuyến xe buổi sáng.
Thấy cô vẫn không chịu nói ra sự thật, Viên Bác trầm giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho chú Tiêu và dì Tiêu.”
"Đừng!" Tiêu Dĩnh sốt ruột, vội vàng chạy tới, nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt trên bàn đá, "Bác ca ca! Em nói cho anh biết! Đừng cáo trạng!"
Cơ thể vạm vỡ của Viên Bác cứng đờ, bàn tay to lớn của anh co lại —— chỉ để được giữ tay cô chặt hơn!
Cô vội vàng giải thích: “Em muốn đến tỉnh lỵ xem có buôn bán gì tốt không. Nhiều thứ ở tỉnh lỵ rẻ hơn ở Huệ Thành, hơn nữa giá cả chênh lệch rất lớn. Nếu có thể mua hàng ở đó và bán ở đây lợi nhuận sẽ rất lớn. Em muốn thử cơ hội kinh doanh nhỏ này ”.
Viên Bác kinh ngạc nhướng mày hỏi: "Thiếu tiền sao?"
“Đương nhiên là chúng ta thiếu tiền!” Tiêu Dĩnh cười khúc khích nói: “Trên đời này không có ai là không thiếu tiền, đúng không?”
Anh cau mày không hài lòng hỏi: "Em đã đến tỉnh lỵ chưa? Em có biết đường không?"
"...Không." Tiêu Dĩnh thấp giọng nói: "Nhưng em có nghe bạn cùng lớp ở tỉnh lỵ nói qua, cũng xem qua bản đồ, trong đầu em biết gần đúng lộ trình và địa điểm."
“Không.” Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, trầm giọng: "Con gái đi một mình đến nơi hỗn tạp như vậy quá nguy hiểm. Không sợ bị bọn buôn người bắt cóc bán trên núi sao?"
“Em sợ.” Tiêu Dĩnh thấp giọng nói: “Cho nên em sẽ cẩn thận, bảo vệ bản thân thật tốt.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Viên Bác tối sầm, nói: "Không được đi!"
Trong số những thông báo mất tích trên đài phát thanh và trên đường phố, phổ biến nhất là các cô gái trẻ mất tích hoặc mất liên lạc, hầu hết đều bị bọn buôn người bắt cóc đưa lên núi rừng lấy chồng, vừa thương lại vừa buồn
Chú Tiêu dặn dò anh hãy chăm sóc cô thật tốt, nói rằng cô từ nhỏ đã yếu đuối và nhút nhát, sống một mình không an toàn, ông nhờ anh chăm sóc cô nhiều hơn, đề phòng cô gặp phải bất kỳ bất trắc nào .
Tỉnh lỵ là một nơi rộng lớn, nhiều người và nhiều xe, nếu một cô gái như cô xảy ra chuyện gì ở một nơi xa lạ —— anh căn bản là không thể tưởng tượng được!
Tiêu Dĩnh lắc đầu khi thấy anh có vẻ tức giận.
"Bác ca ca, em chỉ muốn dùng thời gian rảnh rỗi trong kỳ nghỉ hè để đi ra ngoài nhiều hơn, khám phá thế giới nhiều hơn. Nếu có thể, em có thể kiếm một ít tiền để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ."
Nghe cô đáng thương giải thích, Viên Bác không khỏi có chút mềm lòng.
"Thiếu tiền thì lập tức nói cho tôi biết. Toàn bộ chi phí đi lại chú đưa tới sẽ dùng cho em, nếu không đủ, tôi lại cho em hai trăm."
"Không..." Tiểu Dĩnh lắc đầu liên tục: "Em không thiếu tiền, em chỉ muốn học cách kiếm tiền."
Cô muốn kiếm tiền nhanh chóng, trước khi bố mẹ bị bệnh, để đề phòng và đưa họ đến bệnh viện lớn để khám sức khỏe.
Nếu đã có dấu hiệu sức khỏe không tốt, phải cố gắng phẫu thuật càng sớm càng tốt. Cô phải chuẩn bị trước chi phí phẫu thuật, cô không thể để bố mẹ lo lắng về vấn đề tài chính mà chọn cách chịu đựng và hy sinh sức khỏe của mình.
Viên Bác nghi ngờ nhìn cô, trầm giọng nói: “Năm sau em sẽ tốt nghiệp, sợ đến lúc đó không kiếm được tiền sao? Tuổi nghề thường là hai mươi ba mươi năm, hơn nữa sẽ có rất nhiều khi làm việc vất vất vả, em ló lắng cái gì?
“Em có chút lo lắng.” Tiêu Dĩnh vùi đầu, không biết nên giải thích thế nào với anh.
Thấy cô không giải thích được vì sao mình lại đến đó, Viên Bác liên tục nói kiên quyết không đồng ý.
“Nếu em dám đi, tôi sẽ lập tức báo cho chú Tiêu và dì Tiêu.”
Tiêu Dĩnh trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ, núi cao hoàng đế ở xa, bọn họ cho dù không đồng ý, cho dù cô đi, bọn họ cũng không ngăn cản được.
Đợi cho đến khi kiếm được tiền cô sẽ quay về và xin lỗi họ.
Dù sao bố mẹ cô vẫn luôn yêu thương cô, chỉ cần cô làm ra vẻ dịu dàng, chu đáo vỗ lưng vai cô, bố mẹ sẽ nhanh chóng tha thứ cho cô.
Không ngờ, Viên Bác đột nhiên nhìn thấu tâm trí cô, cảnh cáo: “Đừng giở trò với tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến nhà cũ tìm em khi có thời gian rảnh. Ngoài ra, lấy CMND và thẻ sinh viên ra đây, trước khi về Tế Thành tôi sẽ giữ nó."
Cái gì? !
Khi Tiêu Dĩnh nghe thấy điều này, cô ủ rũ như một quả bóng xì hơi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu
- Chương 28: Tôi Không Cho Phép