Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Khi Tiêu Dĩnh trở về nhà cũ thì đã hơn mười giờ.
Viên Bác và một người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi tuổi đang trèo lên mái nhà, bận rộn kéo dây.
Dù hôm nay không có nắng nhưng hai người vẫn đổ mồ hôi đầm đìa vì bận rộn, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Tiêu Dĩnh vội vàng vào bếp rót hai bát nước lạnh lớn.
"Bác ca ca, anh thợ điện, xuống nghỉ ngơi uống chút nước đi."
Viên Bác khéo léo xoay người, nhảy xuống đất, giới thiệu: “Anh ấy tên là Liễu Dũng Dân, em cứ gọi anh ấy là anh Dũng.”
Tiêu Dĩnh nghe theo, gọi: "Anh Dũng, uống nước nghỉ ngơi đi."
Anh Dũng leo xuống một chiếc thang gỗ ngắn và mỉm cười thành thật: "Cảm ơn."
Viên Bác bưng một bát nước lớn, đưa cho anh ta một bát, sau đó không khách khí uống một ngụm lớn.
Liễu Dũng Dân nhấp một ngụm lớn, vui vẻ nói "Chà".
Tiêu Dĩnh kiễng chân lên nhìn tình hình trên mái nhà.
Viên Bác khóe mắt nhìn thấy động tĩnh nhỏ của cô, giải thích: “Dây điện bên ngoài đã thay xong, bây giờ kéo vào trong nhà.”
"Có phải thay hết không?" Liễu Dũng Dân lau mồ hôi và nhắc nhở: "Ở đây có rất nhiều phòng, nếu chúng ta nối từng phòng một thì có lẽ sẽ không đủ dây. Nếu thay hết, chi phí sẽ khá cao."
Viên Bác nghe xong liền nhìn Tiêu Dĩnh bên cạnh.
“Chỉ cần sửa lại nhà bếp và phòng sau, những thứ khác tạm thời bỏ qua nhé? Em chỉ sống ở đây trước khi tốt nghiệp còn một năm rưỡi nữa, sau đó nhất định sẽ quay lại bờ biển phía nam. Phần thời gian này sử dụng an toàn là được."
“Không!” Tiêu Dĩnh vội vàng lắc đầu: “Tốt nghiệp xong em sẽ ở lại Huệ Thành.”
Huệ Thành mười năm tới sẽ phát triển rất nhanh, nó trở thành một thành phố sáng sủa và rực rỡ hạng nhất phía Bắc.
Cô muốn tận dụng thời gian này để bắt “xe buýt tốc hành”, và kế hoạch trong vài năm tới của cô đã được bí mật thực hiện.
Lông mày rậm của Viên Bác giật giật, tựa hồ có chút kinh ngạc.
"Chú Tiêu và dì đều ở phía nam, em là con gái duy nhất của họ, sẽ không cho phép em ở lại."
Tiêu Dĩnh cười tự tin nói: "Yên tâm, em sẽ thuyết phục họ."
Sau đó, cô nói với Liễu Dũng Dân: "Anh Dũng, đều lắp thêm dây mới vào!"
“Ồ?” Anh Dũng không khỏi nhắc nhở: “Nếu như vậy thì sẽ có rất nhiều dây điện. Ở đây có bốn phòng chái, cộng thêm tiền sảnh và phòng sau —— nếu đem thay hết thì sẽ sẽ có giá khoảng ba mươi nhân dân tệ dây điện."
Tiêu Dĩnh cẩn thận suy nghĩ, cười nói: "Được! Không thành vấn đề! Hai người nghỉ ngơi đi, em nấu bữa trưa cho hai người."
Liễu Dũng Dân nhìn bóng lưng bận rộn của cô, lặng lẽ chọc Viên BÁc.
"Cô gái này thật sự là em họ xa của cậu à? Lớn lên cũng rất xinh đẹp."
Viên Bác uống nước, trong cổ họng phát ra một tiếng "ừm" trầm thấp, giọng điệu hoàn toàn lấy lệ.
Liễu Dũng Dân nhìn quanh ngôi nhà cổ, ngưỡng mộ: "Trước đây chỉ có những gia đình giàu có mới có được nhà cao cửa rộng như vậy! Ây! Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói cậu có người thân ở Huệ Thành?"
"Nói với anh làm gì!" Viên Bác ngáp một cái, cười nham hiểm: "Anh lại không phải người địa phương, ngoại trừ mấy đồng nghiệp thợ điện ở Cục Điện lực ra, số người quen biết của anh có thể đếm được trên năm đầu ngón tay, nói anh cũng không biết."
Tiêu Dĩnh ở phía bên kia đang thái thịt và sườn ở cửa bếp, vo gạo cho vào nồi, thái khoai và rau với những động tác điêu luyện.
Liễu Dũng Dân cười hỏi: “Người thân đều ở Tế Thành sao?”
“Ừ.” Viên Bác giải thích: “Cô ấy là con một, bố mẹ cô ấy làm việc ở Tế Thành phía nam. Ngôi nhà cổ tuy lớn nhưng rất nhiều chỗ đã cũ hỏng. Cô ấy là một cô gái cũng biết làm những việc này, nên tôi đã gọi anh đến giúp."
Liễu Dũng Dân ném điếu thuốc cho Viên Bác, tò mò hỏi: “Biểu muội của cậu còn chưa kết hôn sao?”
Viên Bác cầm điếu thuốc hơi dừng lại, nhướng mày hỏi: "Sao anh lại hỏi chuyện này?"
"Giới thiệu ai đó cho cô ấy đi!" Liễu Dũng Dân cười mờ ám nói: "Tôi không nói với cậu sao? Nhà tôi có rất nhiều anh chị em, bốn trai và hai gái. Nhà nghèo, còn có một đứa em trai. chưa kết hôn. Hôm nay nó cũng hai mươi lăm tuổi. Biểu muội cậu là con một, nên cần chọn con rể về làm ở rể đi?
Viên Bác châm điếu thuốc, không nói gì.
Thấy Tiêu Dĩnh xinh đẹp, lại chăm chỉ và có dáng dấp, Liễu Dũng Dân càng có hứng thú trở thành bà mối.
“Nhà tôi có mấy anh em, tôi không cần bất cứ đứa em trai nào kế thừa huyết thống*. Cha mẹ tôi cũng từng nói, chỉ cần nó có thể lập gia đình riêng thì mọi chuyện khác đều không quan trọng. Vợ tôi đã giới thiệu cho nó vài cô gái, nhưng nó luôn chê cái này cái kia……... Tôi thấy biểu muội cậu vừa xinh đẹp vừa có chăm chỉ, tôi đảm bảo nó sẽ hài lòng.”
(nối dõi tông đường)
Viên Bác lạnh lùng trừng anh ta một cái, xoay người rời đi.
Liễu Dũng Dân đắm chìm trong niềm vui được làm bà mối, thì thầm: "A Bác, cậu là họ hàng của gia đình cô ấy, sao anh không tham gia?"
"Im đi!" Viên Bác tức giận ném tàn thuốc, gay gắt nói: "Làm việc, làm việc! Tôi bảo anh đến làm việc, không bảo anh đến nói nhảm!"
Liễu Dũng Dân cười khúc khích, đi theo anh ra ngoài.
"Đừng vội từ chối! Giới thiệu người kết duyên tốt là làm việc tốt có công lớn, nếu có thể thành công thì còn hơn việc tốt nào đó. Vậy thì tôi sẽ bảo em trai tôi cho cậu một cái phong bì đỏ lớn trả công làm bà mối"
Viên Bác phớt lờ anh ta và trèo lên tường để lấy đinh.
Liễu Dũng Dân dập tàn thuốc, tiếp tục làm việc.
Tiêu Dĩnh ở trong bếp xào sườn, gắp lên rồi cho thịt bò vào nồi lớn hầm.
Bếp dầu gần đó đang nấu cơm, bếp than tổ ong bên ngoài đang nướng thịt ba chỉ, cả căn nhà tràn ngập mùi thơm của thịt.
Vừa nhìn lửa, cô vừa cắt dưa chuột thành từng miếng nhỏ, sau đó chọn hai cái củ cải vàng mềm, ngâm nước rồi rửa sạch.
Viên Bác làm việc rất điêu luyện và nhanh chóng thay thế toàn bộ dây điện ở phòng sau.
Liễu Dũng Dân là một thợ điện chuyên nghiệp, công việc chuyên môn được giao cho anh ta. Sau khi thay công tắc điện và đồng hồ điện ở góc nhà, thì làm vài chiếc kệ nhỏ để cố định toàn bộ dây điện.
Buổi trưa, Tiêu Dĩnh gọi bọn họ ra ăn.
Họ rửa tay, rửa mặt, rửa chân rồi ngồi xuống bàn đá.
Trên bàn bày ra mấy món ăn - sườn heo chua ngọt, thịt bò hầm khoai tây, củ cải xào, nộm dưa chuột, cùng hai tô lớn cơm trắng mè, đậm đà hương vị, đủ màu sắc, thơm ngon.
Tiêu Dĩnh bưng ra món thịt ba chỉ và giới thiệu: “Đây là món thịt ba chỉ om với một ít rượu nấu ăn, không quá béo, mùi vị cũng khá ngon.”
Viên Bác đã từng thấy tài nấu nướng của Tiêu Dĩnh trước đây nên cũng không quá ngạc nhiên.
Liễu Dũng Dân ở một bên nuốt nước miếng, kêu lên: “Tiêu Dĩnh tử, không ngờ cô nấu ăn ngon vậy! Sao lại nấu nhiều như vậy? Khách khí quá, chỉ hấp mấy cái bánh hấp thôi là được rồi. Đắt quá rồi! kể cả dịp Tết hay ngày lễ cũng không dễ dàng có được nhiều thịt như vậy”.
"Haha!" Tiêu Dĩnh cười nói: "Là tự mình làm, chỉ là đồ ăn nhà nấu mà thôi, anh Dũng, không cần khách khí, nhanh ăn đi."
Viên Bác đưa đũa cho Liễu Dũng Dân rồi ăn một miếng cơm lớn.
Liễu Dũng Dân ăn rất nhanh và không ngừng khen ngon.
Tiêu Dĩnh vào bếp nấu món canh rong biển và trứng.
Viên Bác khuyên: "Đủ rồi, đừng làm nữa, ngồi xuống ăn đi."
“Ừm.” Tiêu Dĩnh múc một bát cơm, chậm rãi ăn.
Cô ăn chậm, ăn vài miếng thịt và củ cải, chẳng mấy chốc đã no.
Liễu Dũng Dân ăn bát cơm thứ ba, cực kỳ hài lòng lẩm bẩm: "Tình tình tốt, nấu nướng khéo léo, lại ăn ít, thật hoàn hảo! Lão Bác, cậu nhất định phải giúp em trai tôi!"
“Không có khả năng!” Viên Bác trừng mắt nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Ăn cũng không ngăn được miệng anh!”
Liếu Dũng Dân hỏi: “Tại sao không?”
Viên Bác không để ý tới anh ta, tiếp tục ăn.
"Này! Cậu nói rõ đi!" Liễu Dũng Dân hạ giọng: "Hay là cậu còn trẻ nên sợ mất mặt, tôi sẽ tìm người khác."
Viên Bác thậm chí không ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Nàng đã có gia đình rồi!”
Liễu Dũng Dân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, cong môi: "Sao nhanh như vậy? Nhìn cô ấy chỉ có mười bảy mười tám tuổi thôi phải không? Sao em trai tôi lại xui xẻo như vậy..."