Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
“Này này này!” Tiêu Đạm Mai nhận lấy bát nước, nửa đùa nửa thật: “Con đứa trẻ này, sao lại đuổi cô họ của mình đi?”
Bà ta hếch cằm, ra hiệu xung quanh ngôi nhà cổ.
"Đây là nơi cô sinh ra! Cô cũng có một phần trong đó!"
Tiêu Dĩnh âm thầm trợn mắt, lẩm bẩm: “Đây là thứ ông nội để lại cho bố tôi.”
Trên giấy tờ đất đai có tên bố cô được thừa kế từ ông nội. Cô họ cũng thường dọn dẹp và chăm sóc ngôi nhà cũ nhưng nhiệt tình nhất là việc bán căn nhà của tổ tiên.
Tiêu Đạm Mai uống mấy ngụm nước, gay gắt nói: “Cha mẹ mày không ở Huệ Thành, tao là cô họ của mày, chuyện của mày tao vẫn có thể quyết định cuối cùng. Nghe lời cô, đính hôn trước, sau đó mới lấy giấy chứng nhận kết hôn vào cuối năm hoặc năm sau."
"Cô họ!!" Tiêu Dĩnh tức giận nói: "Hôn sự của tôi là do tôi tự quyết định. Đây là thời đại hôn nhân tự do. Mời cô uống nước xong rồi nhanh chóng quay về."
"Tao không về." Tiêu Đạm Mai uể oải ngồi ở trên bậc đá nói: "Hôm nay tao tới đón mày về. Con nha đầu này, mới sống ở đây mấy ngày mà đã trở nên cuồng loạn, không nghe lời."
Tiêu Dĩnh trầm giọng nói: "Ở đây tôi sống tốt, sẽ không bao giờ quay trở lại nhà tập thể là nhà của cô, đó không phải nhà tôi, đây mới là nhà của tôi."
"Bố mày bảo tao đưa mày về!" Tiêu Đạm Mai trừng mắt nhìn cô, đưa anh trai mình ra để trấn áp tình hình, "Anh ấy làm sao có thể yên tâm để mày sống một mình! Đứa trẻ như mày, sao lại càng ngày càng không nghe lời! "
Tiêu Dĩnh cười lạnh hỏi: "Bố tôi nói như vậy khi nào? Chẳng lẽ là vừa rồi sao? Tôi vừa nói chuyện với ông ấy qua điện thoại sáng nay, ông ấy không nói bất cứ điều gì như vậy. "
Cô không phải là đứa trẻ ba tuổi, muốn dọa cô thì phải thông minh một chút.
Nghe vậy, Tiêu Đạm Mai ngượng ngùng nói: "Mấy ngày trước đã nói.....Tao thường xuyên gọi điện cho bố mày, làm sao lần nào cũng có thể nói cho mày biết!"
“Tuần sau thi xong tôi sẽ đi nghỉ hè.” Tiêu Dĩnh cầm chổi lên, quét đi một ít nước trên mặt đất rồi nói: “Bố tôi bảo tôi về Tế Thành Thành, không bảo quay lại nhà cô họ."
"Ồ? Vậy... vậy tuần sau là kỳ nghỉ hè à?" Tiêu Đạm Mai cau mày hỏi: "Mày muốn về nhà?"
“Ừ.” Tiêu Dĩnh gật đầu.
Tiểu Đan Mai trợn mắt, cong môi hỏi: "Vậy khi nào thì quay lại?"
“Trước khi năm học bắt đầu.” Tiêu Dĩnh đáp: “Còn hai tháng nữa.”
Tiêu Đạm Mai nở nụ cười nịnh nọt, thấp giọng nói: “Vậy con trở về thì liền trực tiếp ở lại nhà tập thể, cô sẽ gọi điện thoại cho anh trai để nói chuyện. Nhân tiện, cô cũng sẽ nói cho cha mẹ con biết chuyện đính hôn với Trần thiếu gia.” Bố mẹcon nhất định sẽ yên tâm với cuộc hôn nhân do chính tay cô lựa chọn cho.”
"Cô họ!" Tiêu Dĩnh tức giận xua tay: "Bố mẹ tôi chỉ nhận Viên Bác là con rể, nếu cô không sợ bố tôi mắng thì cứ nói với ông ấy đi!"
Tiêu Đạm Mai nghe được lời này, lập tức cau mày.
"Bố con cái gì cũng giỏi, nhưng ông ấy rất bảo thủ! Kỳ nghỉ hè này con về nên thuyết phục bố con rằng con muốn hủy bỏ hôn ước với Viên Bác —— đúng rồi, con đã hủy hôn ước với Viên Bác rồi phải không?”
“Không có.” Tiêu Dĩnh kiên quyết nói: “Tôi sẽ không hủy bỏ hôn ước. "
"Sao vậy?" Cô họ căng thẳng, cau mày hỏi: "Trước đó không phải cô đã bàn bạc với con sao? Kết hôn với một tên xã hội đen nhỏ bé như vậy sẽ chỉ hủy hoại cuộc đời con mà thôi. Hắn là một tiểu tử hoang dã đến từ một góc núi nhỏ, không xứng với con. Không phải con đã hứa với cô là sẽ đuổi con cóc đó đi à?
“Đó là trước đây.” Tiêu Dĩnh nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi không còn nghĩ như vậy nữa.”
Tiêu Đạm Mai cảm thấy thái dương giật giật, thở dốc choáng váng: “Con nha đầu này! Dọn ra ngoài nửa tháng liền trở thành một người hoàn toàn khác! Cô của mình nói cũng không thèm nghe nữa ——mày làm tao tức chết rồi!
Trước đây, cô cháu gái này rất ngoan và nhút nhát, bà ta có thể làm tròn hay dẹt tùy ý.
Sau khi giận dữ chuyển đi lần trước, bà ta nghĩ cô sẽ sớm chuyển về vì quá sợ hãi khi phải sống một mình trong căn nhà cũ rộng rãi như vậy.
Không ngờ cứ đợi mãi mà không đợi được cô quay lại.
Bây giờ thì tốt rồi, cô không những kiên quyết không quay lại mà còn không chịu nghe bất cứ điều gì bà ta nói, giống như một người hoàn toàn khác, tự mình đưa ra quyết định và làm bất cứ điều gì mình muốn.
Đêm qua, bà ta đã thề trước mặt Trần thiếu gia rằng hôm nay sẽ đưa cháu gái về để cô có thể nhanh chóng đính hôn và kết hôn với hắn.
Không ngờ hôm nay bà ta đến, bà ta nói một đằng, cháu bà ta lại phủ nhận một nẻo.
Đây chẳng phải là điều khiến bà ta tức chết sao? !
Tiêu Dĩnh ngáp một cái rồi treo chổi lên mà không thèm nhìn bà ta.
“Cô họ, tôi phải đi mua rau, đi muộn quá sẽ không mua được đồ ăn mất”
Tiêu Đạm Mai trợn mắt: "Mày gấp cái gì?! Tao hỏi mày! Mày bây giờ không nge lời cô họ mày nữa?! Hả?"
“Nếu cô nói hợp lý, tôi sẽ nghe.” Tiêu Dĩnh bình tĩnh nhún vai: “Nếu cô nói không hợp lý, tôi chắc chắn sẽ không nghe theo.”
Tiêu Đạm Mai Mai tức giận hét lên: “Không hợp lý là ý gì?! Tao bảo mày hủy hôn ước với Viên Bác, mày không hủy! Tao đón mày về với tao, mày không về! Tao bảo mày đồng ý với Trần thiếu gia, mày một mực từ chối! Tao là cô ruột của mày! Bây giờ bạn tao là người thân duy nhất của mày ở đây, sao tao có thể làm hại mày?”
Tiêu Dĩnh âm thầm cười nhạo.
Kiếp trước, người được gọi là "cô ruột" này đã cố tình đánh thuốc mê bữa ăn của cô vì công việc của con trai bà ta và 400 nhân dân tệ "tiền mai mối" của Trần Băng, kết quả là cô không còn cách nào khác là phải đồng ý với Trần Băng, sống một cuộc sống đau khổ và đen tối kể từ đó.
Đây không phải là hại cô thì là gì? !
Tiêu Dĩnh lại cầm giỏ rau lên, nhẹ giọng nói: “Cô họ, con đã nói hết rồi, thích hay không là tùy cô. Cô là người lớn trong nhà, chỉ cần không làm điều gì không phải phép, con vẫn sẽ yêu quý tôn trọng cô."
"Nếu như mày thật sự tôn trọng tao, thì việc gì cũng phải nghe tao!" Tiêu Đạm Mai tức giận nói: "Trước tiên hủy hôn ước đi! Buổi chiều dọn về!"
Tiêu Dĩnh lắc đầu rồi bước ra ngoài.
"Đều không có khả năng, cô đừng nghĩ nữa. Cô họ, cô cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi. Khi cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, về thì chỉ cần đóng cổng lại."
“Chờ đã!” Tiêu Đạm Mai đuổi kịp, dùng bàn tay mũm mĩm tóm lấy cô.
Bà ta nhặt giỏ rau lên, nhỏ giọng dỗ dành: “Dĩnh nhi à, cô của con thật sự lo lắng cho con khi sống một mình, con đừng đi mua rau nữa, cô thay anh họ con xin lỗi con, quay về với cô đi.”
Tiêu Dĩnh một lúc lại nhìn thấy sắc mặt bà ta thay đổi, nghe giọng điệu dỗ dành như trẻ con của bà ta, trong lòng khá phức tạp.
Kiếp trước cô là một người phụ nữ ngây thơ và nhút nhát, bị cô họ lừa gạt, dụ dỗ, dẫn cô từng bước đến bờ sâu vực thẳm.
Một phần nguyên nhân là do cô quá ngu ngốc, nhưng cũng vì kẻ đạo đức giả, thất thường và tham lam trước mặt này là chủ mưu, bà ta chính là một tên đao phủ tàn ác.
Và bà ta thực sự là cô ruột của cô!
Tiêu Dĩnh đưa tay ra, chậm rãi mở ra bàn tay to béo của bà ta.
"Đừng thuyết phục con, con sẽ không về. Con sẽ về Tế Thành trong kỳ nghỉ hè. Sau đó học đến hết học kỳ sau và chuẩn bị cho kỳ thực tập vào năm sau. Con đã trưởng thành và có thể tự mình quyết định một số việc."
Sau đó, cô vội vàng xách giỏ rau bước ra khỏi cửa.
Tiêu Đạm Mai ngơ ngác nhìn bóng lưng cô, hồi lâu không kịp phản ứng.
Cô cháu gái này ——đã thực sự thay đổi!
Trước đây khi bị mắng vài câu vẻ mặt cô liền ủ rũ, sau đó bà ta lại dùng những lời tử tế để dỗ dành cô, cô rụt rè gật đầu, mọi việc đều nghe theo bà ta.
Nhưng bây giờ chiêu này........... hoàn toàn không có tác dụng.
Trần thiếu gia sẽ đến nhà uống rượu vào tối mai, hắn còn nói trước tiên sẽ đưa cho bà ta một "phong bì đỏ mai mối" lớn và yêu cầu bà ta hoàn tất thủ tục hôn nhân trước Tết Trung thu vào tháng 8, như vậy ba của đứa trẻ mớ có thể có được một căn phòng có ba phòng ngủ.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào bây giờ? !