Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Tiêu Đạm Mai cũng nhìn thấy cô, sắc mặt bà ta thay đổi rất nhanh, lập tức chuyển thành vẻ mặt tươi cười.
"Tiểu Dĩnh, hóa ra con ra ngoài! Cô còn tưởng con còn ngủ!"
Tiêu Dĩnh cười như không cườ, nói: “Con mới tỉnh dậy không lâu. Hiện tại con sống một mình, trong nhà ít việc nên cũng không cần phải dậy sớm làm việc.”
Tiêu Đạm Mai xấu hổ giật giật khóe mắt, đi tới.
"Tiểu Dĩnh, đã hơn nửa tháng không gặp, nhớ chết cô họ rồi! Con nói xem nha đầu này, một đi không ngoảnh lại. Chẳng phải con chỉ đang nóng nảy một chút với chính gia đình mình mà thôi sao? Sao có thể làm như vậy? Đều là người nhà, lời nói tốt xấu gì tất cả cũng quên đi . ayza ô! Cục cưng nhỏ của cô, sao con lại sụt cân nhiều như vậy?
Tiêu Dĩnh lén đảo mắt, lấy chìa khóa mở cửa.
“Cô họ, sáng dậy cô chưa rửa mặt sao? Mắt cô còn mờ à? Nửa tháng nay con tăng hơn hai cân. Hôm qua con đi mua gạo ở đầu ngõ mới cân mà ."
Tiêu Đạm Mai mở mắt nói dối, lắc đầu liên tục.
"Cân chắc chắn sai rồi! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, con chắc chắn đã giảm cân một chút! Làm sao có thể béo được! Đồ ăn ở nhà cô họ hàng ngày là cơm và rau, con ở bên ngoài ăn sao có thể so được!" "
Tiêu Dĩnh nhún nhún vai: “Con tự mình nấu ăn, ăn rất no.”
Nói xong cô mở cửa bước vào nhà, cô họ vội vàng theo sau vào rồi nhìn quanh.
"Chậc chậc, chậc chậc! Nhà cũ quả là nhà cũ, mọi thứ đều cũ kỹ. Năm ngoái bố con đến đây, cô đã thuyết phục ông ấy bán căn nhà cũ này nhưng ông ấy vẫn từ chối. Một ngôi nhà cũ như thế này thật vô giá trị! "
Tiêu Dĩnh cau mày chán ghét, nhẹ giọng nói: "Ngôi nhà cũ là tổ tiên để lại, là tài sản của tổ tiên. Chúng ta làm sao có thể cầm đồ và bán tài sản của tổ tiên nếu không đến đường cùng?"
May mắn thay, ý của bố cô luôn đúng đắn, nếu không nhà này đã bị cô họ phá tan mất rồi!
Sau khi chú họ bị sa thải ở kiếp trước, cô họ và gia đình bà ta đã mất thu nhập. Anh họ thỉnh thoảng đi đánh bạc, lười làm việc. Sau khi nhìn thấy Trần Băng phá sản, chị họ đã cưới một ông già người Hoa kiều làm chồng và rời khỏi Huệ Thành.
Người cô họ nảy ra ý định sở hữu căn nhà cũ của bố mẹ, lấy trộm chìa khóa và nói dối anh trai Tiêu Đạm Minh rằng phố cổ sắp được cải tạo, ủy ban khu phố đã xin giấy tờ đất đai để xác minh. Sau khi nhận được giấy tờ đất đai, bà ta quay lại bán căn nhà cũ, cùng gia đình chạy trốn đến Nam Dương.
Sức khỏe của bố Tiêu lúc đó không được tốt lắm, ông đã nônra máu và ngất xỉu sau khi nghe tin dữ.
Ông không bao giờ ngờ rằng người em duy nhất của mình lại lừa dối ông ấy và bán tài sản duy nhất của ông ở Huệ Thành!
Tiêu Dĩnh nhét chìa khóa vào túi, âm thầm tự quyết định.
Bố vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật bản chất độc ác và tham lam của cô họ, sau khi trở về Tế Thành, trước tiên cô phải cất đi giấy tờ đất đai của ngôi nhà cũ để tránh lặp lại sai lầm tương tự.
Tiêu Đạm Mai không đồng ý, vẫy bàn tay to béo của mình.
“Tài sản của tổ tiên đã là gì! Không phải chỉ là một đống nhà cũ thôi sao? Hiện nay các thành phố lớn đang bắt đầu xây dựng chung cư cao tầng. Còn ai thích những ngôi nhà tồi tàn như vậy nữa! Nghe nói cuối năm hàng chục tòa nhà sẽ được xây dựng ở thành phố mới. Đó là một tòa nhà mười tầng!
Tiêu Dĩnh rửa tay, đi vào bếp lấy giỏ rau ra.
“Cô họ, con đi chợ mua rau, cô có muốn đi cùng không? Hay là ở trong sân tận hưởng thời tiết mát mẻ?”
"Không, không!" Tiêu Đạm Mai hét lên: "Con đừng đi! Cô có chuyện muốn nói với con!"
Tiểu Anh không đặt giỏ xuống, hỏi: "Cô muốn nói cái gì vậy? Cô, lát nữa con phải đọc và nghiên cứu bài tập, không có thời gian để lãng phí."
Tiêu Đạm Mai liếc nhìn cô, mỉm cười mờ ám.
"Lãng phí cái gì! Con đọc nhiều sách như vậy làm cái gì? Hiện tại những gì cô nói với con mới là quan trọng nhất!"
Tiêu Dĩnh vỗ nhẹ vào giỏ, thổi bụi trên đó đi.
"Bây giờ con là sinh viên, điều quan trọng nhất đối với sinh viên là đọc sách và ôn tập."
"Không phải!" Tiêu Đạm Mai không ngừng lắc đầu: "Con gái thì đọc nhiều sách như vậy làm gì? Lớn lên không phải sẽ kết hôn sao? Cô đã nói với chị Vân Bảo từ lâu rồi, điều quan trọng nhất trong cuộc đời con gái là tìm một người đàn ông tốt. Đi học làm cái gì? Tìm việc làm để kiếm tiền? Kế hôn rồi thì để đàn ông làm, còn kiếm tiền làm gì? Tất nhiên, người đàn ông tìm được phải giàu có và có thể cung cấp cho con đến khi mũm mĩm trắng trẻo."
Tiêu Dĩnh cười lạnh hỏi: "Cô họ, cô gần bốn mươi rồi, gần năm mươi rồi phải không? Cả đời được chú cung cấp, cô nghĩ thế nào?"
Á? !
Tiêu Đạm Mai mí mắt giật giật, tức giận nói: “Đừng nhắc tới tên thất bại đó! Ông ta kiếm được quá ít! Nhắc đến ông ta liền tức giận! Bất quá, tình hình của cô trước đây không tốt, không thể lấy làm ví dụ. Con nhất định có thể tìm được! Con nhá, con phải tìm được người có tiền. Sau đó, ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống thoải mái. "
Tiêu Dĩnh lắc đầu cười: “Cô họ, đây là cách cô dạy chị Vân Bảo, nhưng cha con thì không. Cha con dạy con, dựa núi núi đổ, dựa người người ngã, chỉ khi có kỹ năng thực sự thì mới có thể sống một cuộc sống kiêu hãnh và được người khác tôn trọng”.
Đây không phải là điều vô nghĩa mà là những lời dạy chân thực từ bố của cô.
Mẹ cô sức khỏe không tốt, về quê vất vả, bà thường xuyên ngất xỉu vì kiệt sức trên núi. Sau đó, khi tôi sinh ra cô vào tiết trời lạnh cóng, bà ấy gần như sắp chết trong thời gian ở cữ.
Cơ thể bà ấy lúc đó bị tổn thương quá nặng, không thể sinh con thứ hai.
Dù có chút tiếc nuối nhưng cả hai đều dành hết tình yêu cho cô và cố gắng hết sức để mang đến cho cô sự giáo dục và cuộc sống tốt nhất.
Tiêu Đạm Mai nói: "Này!", cau mày nói: "Con là nữ nhân, sao có thể không gả? Tục ngữ nói, nam nhân sợ chọn sai nghề, nữ nhân sợ gả sai người, chuyện quan trọng nhất của một người phụ nữ là cưới một người chồng tốt.Tiểu Dĩnh, để cô nói con nghe! Trần thiếu gia thực sự rất tốt với con. Ngài ấy mỗi ngày đều đến tòa nhà tập thể tìm con. Thật là có tâm!
Tiêu Dĩnh âm thầm cười nhạo.
Đối với một người đàn ông kiêu ngạo và tự cao như hắn, người hắn yêu nhất luôn chỉ có mình hắn.
"Cô họ, cô đừng nói nữa, con còn muốn tiếp tục học, con cũng không vội kết hôn, cũng chưa muốn kết hôn. Con không phải đã nói với cô và chú sao? Con không thích tên Trần Băng đó, chị họ Vân Bảo thích, để chị ấy với anh ta có phải tốt hơn không."
Tiêu Đạm Mai cau mày thở dài: "Vân Bảo thật vô dụng! Nếu nó có thể chiếm được sự sủng ái của Trần thiếu gia, cô có ngủ đều có thể yên tâm. Lần trước cô đã dạy nó cách lấy lòng Trần thiếu gia. Đã dạy nó cách ăn mặc, trang điểm, nấu những món ăn ngon, ai biết nó cái gì cũng không biết, còn trách cô không dạy nó không tốt!
Lâm Vân Bảo rất lười biếng, thường xuyên bị sếp mắng vì lười biếng khi làm việc ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, chỉ cần về đến nhà có thể đứng yên, cô ta sẽ không động đậy.
Cô ta rất thích trang điểm, đánh phấn, nhưng tiếc là tay nghề không tốt chút nào, càng bôi càng xấu, cuối cùng mặt như mông khỉ, sợ hãi hét lên!
Cô ta nấu nướng cũng không giỏi, học món cơm chiên trứng đơn giản nhất cũng khiến căn bếp trở nên bừa bộn, thậm chí còn bị bỏng tay.
Tiêu Đạm Mai nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dĩnh, cô nói thật cho con biết. Gia cảnh của Trần thiếu gia là tốt nhất ở Huệ Thành, nhà máy phân đạm là của gia đình ngài ấy. Khi giám đốc nhà máy cũ nghỉ hưu, ngài ấy sẽ thừa kế vị trí của cha. Khi đó vợ cậu ta sẽ là vợ giám đốc nhà máy! Tiểu Dĩnh, nếu con bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội lần thứu hai. Trong khi cậu ấy vẫn thích con, con chỉ cần gật đầu. Cuối năm nay con sẽ mười chín tuổi, không còn nhỏ nữa. Hãy tìm người tốt nhất khi con còn trẻ rồi nhanh chóng kết hôn."
"Không." Tiêu Dĩnh quay người rót một bát nước đưa cho bà ta: "Cô họ, trước khi tốt nghiệp con sẽ không tính chuyện kết hôn. Anh ta chắc chắn không phải là người mà con sẽ cân nhắc, cho dù có giàu có và quyền lực đến thế nào đi nữa con cũng không thích. Cô uống nước đi, trước khi trời quá nóng thì về sớm chút nhé.”