Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Bến xe nhộn nhịp người qua lại, người xách túi vải thô ra vào tấp nập.
Ngoài cửa lớn, có vài người đang đợi bên ngoài hai trạm điện thoại.
Viên Bác hơi nâng cằm nói: "Em đi bên trái chờ, tôi ở chỗ này chờ, xem ai đến lượt trước."
Tiêu Dĩnh gật đầu, đứng ở bên trái.
Viên Bác từ trong túi quần móc ra mấy đồng xu, đếm kỹ rồi hỏi: “Gọi điện liên tỉnh thì phải bỏ bao nhiêu tiền?”
"Ừm…..." Tiêu Dĩnh lắc đầu: "Em thường gọi ở bưu điện, gọi xong sẽ trả tiền."
Viên Bác nhướng mày hỏi: "Khoảng bao nhiêu tiền? Một phút?"
Tiêu Dĩnh trả lời: "Hai tệ mỗi phút cho việc gọi liên tỉnh."
Đại thúc bên cạnh có lòng tốt quay đầu lại cao giọng: “Nếu là tỉnh gần thì chỉ cần trả 50 hào là được. Tỉnh nào xa thì chắc chắn phải trả một tệ. Nếu muốn trò chuyện lâu sẽ cần vài tệ!"
"Ồ!" Viên Bác đếm năm sáu đồng xu, sau đó chọn ra hai đồng nhỏ hơn, cầm trên đầu ngón tay chơi đùa.
Anh cao và khỏe mạnh, với mái tóc thẳng màu vàng làm anh nổi bật giữa đám đông, khiến nhiều người phải quay lại nhìn.
Viên Bác đang chơi đùa với những đồng xu, hai đồng xu dường như sống động, bơi qua bay lại trên đầu ngón tay anh, khiến những người xếp hàng phía sau phải kiễng chân lên để nhìn trộm.
Tiêu Dĩnh cũng chú ý tới, mím môi mỉm cười.
Anh thích chơi với một vài thứ, đôi khi anh còn có thể thực hiện các trò ảo thuật, giống như bây giờ. Hai đồng xu “chui” qua lại trái phải trên ngón tay khiến người ta hoa mắt, bối rối, nhưng lại cảm thấy thật tuyệt vời.
Mặc dù hàng đợi hơi dài nhưng lại không phải đợi quá lâu.
Gọi điện thoại ở thời đại này rất đắt nên trừ khi có việc khẩn cấp mới gọi, không thì đều là viết thư hoặc gửi điện tín. Điện tín cũng đắt vì tính theo mỗi từ, nhưng cũng không đắt bằng gọi điện thoại.
Một cuộc điện thoại cũng tốn 50 hào dù chỉ là một cuộc gọi gần, vì vậy luôn chỉ nói chuyện ngắn gọn một số việc rồi vội vàng cúp máy.
Hàng của Viên Bác di chuyển nhanh hơn và chẳng mấy chốc đã đến lượt anh.
Tiêu Dĩnh nhảy tới đưa cho anh tờ giấy nhỏ trong tay.
Viên Bác nhét đồng xu vào, có lẽ vì quá kích động, đầu ngón tay hơi run lên, cuối cùng anh ấn vào mã vùng và số, nuốt nước miếng, hồi hộp và chờ đợi.
Tiêu Dĩnh ở một bên nhịn không được, cười hihi.
Viên Bác tức giận trừng mắt nhìn cô, nhướng mày, hừ một tiếng: “Đứng xa chút đi!”
Tiêu Dĩnh không dám cười nhạo anh nữa, cô rời khỏi trạm điện thoại chật hẹp, đi đi lại lại bên ngoài. Thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp vạm vỡ của Viên Bác, lại không thấy rõ biểu tình của anh.
Một lúc sau, anh thò đầu ra ngoài và hét lên: "Tiêu Dĩnh! Đến đây!"
Cô lao tới.
Viên Bác lùi lại một bước rồi đi ra, đôi mắt hơi đỏ lên, đưa ống nói cho cô: “Chú muốn nói với em vài lời.”
"Vâng!" Tiêu Dĩnh áp chiếc ống nói dày cộp bên tai cô, gọi: "Bố! Con nghe rồi!"
Bố Tiêu đã nhiều năm không nghe tin gì của Viên Bác, nên lúc này ông vẫn rất phấn khích.
Giọng ông ấy rõ ràng đang nghẹn ngào.
Ông bảo Tiêu Dĩnh và Viên Bác hãy chăm sóc lẫn nhau, đồng thời hy vọng kỳ nghỉ tuần sau, cô sẽ đưa Viên Bác về phía nam đến Tế Thành để đoàn tụ với họ và ở lại một thời gian.
Tiêu Dĩnh cười xấu hổ: “Bố, thi xong con còn có việc phải làm, xong việc con sẽ đưa Bác ca ca về Tế Thành.”
---------Có việc gì? Kì nghỉ để nghỉ ngơi, còn có thể làm gì khác?
Tiêu Dĩnh không dám nói rằng cô lên tỉnh lỵ để khám phá và bắt đầu kinh doanh nhỏ, vì vậy cô do dự nói rằng cô sẽ về ngay sau khi hoàn thành công việc, sẽ không mất quá nhiều thời gian.
---------Vậy con phải làm nhanh lên, bố và mẹ con đều nóng lòng muốn gặp A Bác!
Tiêu Dĩnh đông ý "Vâng", nói: "Khi nào chúng con về phía nam, chúng con sẽ báo cho bố biết bằng điện tín hoặc điện thoại."
----------Đợi khoảng bao nhiêu ngày? Tuần tới con được nghỉ phải không? Vậy có thể tạm thời ấn định thời gian là mười ngày sau được không? Bố sẽ gửi cho con một số tiền để thanh toán chi phí đi lại.
Tiêu Dĩnh nghe vậy lắc đầu: "Không, không... ….Con được nghỉ hè, nhưng Bác ca ca —— anh ấy thì khác. Anh ấy còn có công việc và rất nhiều việc phải làm, phải đợi anh ấy sắp xếp thời gian, đúng không?”
Viên Bác phía sau cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ của cô, lông mày giật giật.
Gia hỏa này thực sự đã sử dụng anh như một lá chắn một cách công khai!
Bố Tiêu ở đầu bên kia điện thoại tuy nóng lòng muốn gặp Viên Bác nhưng cũng không tốt nếu không xem xét người trong câu chuyện.
-----------Là vậy sao? Vậy con và A Bác sau đó thảo luận, bảo thằng bé tạm thời gác lại công việc, nếu đó là công việc tạm thời, ngay cả khi bị cho thôi việc, bố sẽ tìm cách tìm cho thằng bé một công việc tốt để thằng bé có thể ở lại với chúng ta và định cư ở Tế Thành.
Tiêu Dĩnh đảo mắt, miễn cưỡng nói: "Không vội, chuyện này từ từ rồi nói tiếp. Chúng con sẽ chủ động báo trước cho bố biết trước khi đi Tế Thành."
Lúc này, trong ống nghe dần dần vang lên lời nhắc nhở: “Số tiền điện thoại không đủ, xin hãy nhanh chóng đưa xu vào.” Tiêu Dĩnh nhanh chóng nói thêm: “Vậy thôi, con cúp máy trước đây.”
Cuộc gọi nhanh chóng bị cắt đứt, Tiêu Dĩnh đặt lại ống nghe vào trong.
Viên Bác ở phía sau cười khúc khích, đảo mắt.
Tiêu Dĩnh vô tình quay người lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc đang cười mà không cười của anh, cô vội vàng tránh né anh, lẻn ra khỏi trạm điện thoại trước.
Viên Bác chậm rãi lắc lư đi ra ngoài.
Những người đang đợi phía sau vội vàng tiến tới đẩy họ ra.
Tiêu Dĩnh có chút xấu hổ, sợ lộ ra việc cô đang lợi dụng anh làm lá chắn nên chỉ tay về phía sảnh nhà ga.
“Bác ca ca, anh có biết vé xe buýt lên tỉnh lỵ bao nhiêu tiền không?”
Viên Bác liếc nhìn qua sự né tránh của cô, nhếch khóe miệng, “Từ đây đến tỉnh lỵ khoảng bốn giờ lái xe, hiện tại giá mười tệ, nghe nói sinh viên có thể mua được rẻ hơn. Nếu đưa thẻ sinh viên của em cho người soát vé, em có thể nhận được một nửa giá."
Tiểu Anh hai mắt sáng lên, cô đi đến phòng bán vé hỏi.
Nhân viên phòng vé thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, nói với giọng trịnh trọng: “Người lớn 10 tệ, trẻ em cao dưới 1 mét 2 một nửa, có thẻ học sinh, sinh viên một nửa.”
Tiêu Dĩnh trong lòng vui mừng, tuần sau càng quyết tâm đi tỉnh lỵ.
Sau cuộc gọi đồng hổ chỉ hơn tám giờ, Viên Bác chỉ có thể dừng việc nghỉ ngơi, chưa bao giờ có cái gọi là ngày nghỉ, anh phải vội vã đến ga hàng hóa để làm việc.
Tiêu Dĩnh nói: “Bên kia có trạm xe buýt, em bắt xe buýt về là được.”
“Lên xe, tôi dẫn em đi đợi xe buýt.” Viên Bác nhảy lên xe đạp chở cô đi năm sáu trăm mét đến bến xe buýt, nói: “Em cẩn thận chút. Đợi tôi sẽ tìm thợ điện, mua vật liệu xong, tôi liền đến nhà cũ tìm em."
Tiêu Dĩnh nhìn quanh không thấy bóng dáng chiếc xe buýt nào cả, cô không khỏi tò mò hỏi: “Bác ca ca, ban nãy bố em đã nói gì với anh thế?”
“Đều đã biết chú nói với tôi cái gì rồi sao em còn hỏi?” Viên Bá hừ mũi hỏi: “Em có một kế hoạch nhỏ, cũng không nói cho tôi biết?”
Tiêu Dĩnh cười khúc khích.
Viên Bác đạp xe, rời đi ngay lập tức.
Tiêu Dĩnh nhìn anh rời đi, khi thấy anh rẽ vào một góc phố quay lại nhìn cô vài cái rồi mới chầm chậm đi xa.
Một lúc sau, xe buýt chậm rãi tới.
Tiêu Dĩnh đi theo đám người lên xe, ngồi hơn mười phút mới xuống xe đi bộ về nhà cũ.
Vừa đến đầu ngõ, liền nghe thấy một giọng nói lớn vừa quen thuộc vừa ghê tởm: "Tiểu Dĩnh! Tiểu Dĩnh! Nha đầu này, có phải vẫn chưa dậy không? Chủ nhật không phải đi học nên ngủ rất ngon nhỉ! Tiểu Dĩnh! Mau mở cửa ra! !Cô họ đến rồi!"
Tiêu Dĩnh nhìn thấy cô họ mập mạp ở ngoài cổng, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại.